Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Cung

Phiên bản Dịch · 843 chữ

Phượng Noãn Noãn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Vương gia sẽ không cho rằng nàng là sắc hồ ly chứ? Con ngươi đen nhánh chuyển động, không khéo liếc tới vết cào trên ngực.

Phượng Noãn Noãn quên mất xấu hổ chỉ còn lại có áy náy. Vuốt tiểu hồ ly sờ sờ ngực của Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp bị nàng cào đến ngứa ngáy, bắt lấy vuốt hồ ly không đàng hoàng của nàng: "Mau nghỉ ngơi đi, còn nghịch ngợm nữa liền đem ngươi đi hầm."

Phượng Noãn Noãn bị dọa sợ đến cử động nhỏ cũng không dám, chi chi kêu hai tiếng, nàng không có nghịch ngợm, chỉ là trong lòng áy náy, hắn đối với nàng tốt như vậy, còn bị nàng làm cho bị thương nữa, nhìn chằm chằm nơi ngực một hồi liền không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Mặc Cảnh Diệp nghe thấy tiếng hô hấp nhỏ nhẹ bên người, cánh tay nắm thật chặt, thỏa mãn cười cười.

Ngày thứ hai, lúc Phượng Noãn Noãn tỉnh lại, Mặc Cảnh Diệp đã không còn ở bên cạnh.

Phượng Noãn Noãn bật xuống giường, nhìn xung quanh một lần. Nghe được một tiếng cửa phòng mở, cảnh giác mà cong thân thể lên.

"Vật nhỏ ngươi tỉnh rồi." Đi vào là Mặc Cảnh Diệp mang một thân quan bào.

Đầu đội tử kim quan khảm ngọc, mặc một bộ mặc sắc (màu mực) tiễn bào, thêu kim bách điệp vờn hoa, buộc dây ngũ sắc kết hoa, khoác áo ngoài gấm hoa phẩm xanh, đi đôi giày gấm xanh đế đen, tóc mai bằng như dao xén, mày như mực vẽ, quang mang trong mắt chuyển động như ngọc lưu ly.

Phượng Noãn Noãn trong chốc lát có chút si mê, vì sao lại có người đẹp mắt như vậy, tựa như người từ trong tranh vẽ đi ra, thật muốn nhào qua một phát đem hắn ăn sạch sẽ. Lắc lắc đầu, không được, không được, Phượng Noãn Noãn ngươi không thể háo sắc như vậy được.

"Vật nhỏ, sao không chờ ta ôm ngươi, mà đi xuống giường rồi."

Phượng Noãn Noãn trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình một cái, ta lớn lên giống một con hồ ly tàn phế?

Mặc Cảnh Diệp mang theo Phượng Noãn Noãn đến hoàng cung, lâm triều mới vừa tan, đụng phải các hoàng tử vừa bãi triều.

"Tam hoàng thúc, hôm nay sao lại rãnh rỗi mà vào cung?" Đại hoàng tử Tử Phong hướng về phía hắn vái chào.

Mặc Cảnh Diệp liếc mắt nhìn hắn, hướng hắn gật đầu cũng không có trả lời hắn.

"Đây chính là Cửu Vĩ Hồ Tam hoàng thúc nhặt được ở trên Phượng Hoàng Sơn sao, thật xinh đẹp." Tam hoàng tử ở bên cạnh ánh mắt có chút tham tham lam mà nhìn Phượng Noãn Noãn.

Mặc Cảnh Diệp thấy hắn đưa tay tới, nhắc nhở: "Nó biết cắn người."

Tay Mặc Tử Tang dừng lại một chút liền thu hồi lại, hắn cũng không muốn bị một con súc sinh làm cho bị thương.

"Hai người các ngươi nếu không có chuyện gì, bản vương đi trước đây." Mặc Cảnh Diệp nhìn cũng không nhìn hai người, liền đi lướt qua người bọn họ.

Hai vị hoàng tử đều là xoay người lại, đồng thời hướng hắn vái chào.

Mặc Cảnh Diệp mang theo Phượng Noãn Noãn đi xuyên qua ba cung điện lớn, đi qua ngự thư phòng, rồi đến Ngự Hoa Viên.

Chỉ thấy bên trong vườn khắp nơi trồng cây Bách, cây Hòe lâu năm, bày ra ngọc tọa kỳ thạch, Kim Lân tượng đồng, chậu hoa, cọc trồng cây, tăng thêm biến hoá cho cảnh tượng bên trong vườn, làm phong phú trình tự cảnh vườn. Ngự Hoa Viên nền đất dùng đủ loại sỏi khảm thành hình vẽ tượng trưng cho Phúc, Lộc, Thọ, phong phú đa dạng. Đẹp nhất vẫn là gò núi cao ở cửa ra Ngự Hoa Viên, chồng chất đá đặc biệt, thềm đá uốn lượn, phía dưới gò núi cao có tượng đá điêu khắc hình bàn long (rồng cuộn khúc) phun nước, Ngự Cảnh Đình ở mặt trên gò núi cao, có thể nhìn ngắm cảnh sắc bốn phía, Hoàng thượng đang đợi ở chỗ này.

Mặc Cảnh Diệp ôm Phượng Noãn Noãn đi lên Ngự Cảnh Đình, hạ nhân bên người Hoàng thượng đều là vái chào.

"Lão Tam, ngươi thế mà để cho ta đợi lâu." Lời nói của Mặc Đường vang vọng xen lẫn với tiếng cười.

Phượng Noãn Noãn chỉ cảm thấy thật là nhàm chán, từ xưa tới nay hoàng gia vô tình nhất, tất cả đều là lấy lợi ích làm trọng.

"Vật nhỏ nhà ta tính khí lớn, phải ngủ ngon ăn no rồi mới chịu hiền lành, ta sợ quấy rầy thánh giá, nên có chút trì hoãn." Mặc Cảnh Diệp vẫn là một bộ mặt không có biểu tình gì kia.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.