Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Gia, Tiểu Hồ Ly Không Thấy Đâu Nữa

Phiên bản Dịch · 855 chữ

Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn nam nhân đem mình ôm vào trong lòng, trong bụng buồn bực một trận: Hắn làm sao lại đối tốt với mình như vậy? Ngày hôm nay trong cung Hoàng đế nghe được nàng muốn ăn Hoàng Thần Ngư liền không lên tiếng gì nữa, nói vậy thì loại cá kia rất ít ỏi, vậy thì tại sao Mặc Cảnh Diệp lại phải đối với nàng tốt như vậy? Phượng Noãn Noãn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra một cái lý do.

Trở lại vương phủ ngay lúc giờ Ngọ, dùng xong bữa ăn Phượng Noãn Noãn vẫn là như cũ tới hồ nước của vương phủ phơi nắng.

Mặc Cảnh Diệp cũng không bằng lòng cho nó đi một mình, có một lần cứng rắn đem theo nó tới thư phòng, chọc cho nó không vui. Nó ở thư phòng trên nhảy dưới nhảy đem thư phòng làm cho loạn thất bát tao (rối loạn), còn thừa dịp Mặc Cảnh Diệp không chú ý làm cho thư phòng của hắn đều bị cắn hỏng. Bất đắc dĩ, Mặc Cảnh Diệp mới đồng ý cho nó đi, chỉ là để cho Vân Phách cùng Bạch Vũ ở chỗ tối đi theo nó.

Từ khi có tiểu hồ ly, Mặc Cảnh Diệp đều sẽ theo thói quen từ con đường ở hồ nước kia đi vòng qua thư phòng, tuy là làm lỡ thời gian, nhưng hắn vẫn làm mà không biết mệt.

"Vương gia." Vân Phách đã thấy nhiều thành quen, hướng Mặc Cảnh Diệp vái chào.

Mặc Cảnh Diệp nhìn vật nhỏ vẻ mặt thỏa mãn nằm ngửa ở trên nhuyễn tháp, không tự chủ được cong khóe miệng một chút: "Có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho bản vương."

"Vâng." Vân Phách cùng Bạch Vũ cúi đầu ôm quyền (chắp tay làm lễ).

Giờ Tuất, Vân Phách cùng Bạch Vũ vội vội vàng vàng xông vào thư phòng, hai tay ôm quyền quỳ xuống.

Mặc Cảnh Diệp híp mắt một cái trầm giọng hỏi: "Vật nhỏ đâu?"

"Vương, Vương gia, tiểu hồ ly không thấy đâu nữa." Vân Phách lắp ba lắp bắp trả lời.

"Sao lại không thấy đâu nữa?" Mặc Cảnh Diệp tay cầm bút nắm thật chặt.

Vân Phách cúi đầu liếc nhìn Bạch Vũ ở bên cạnh một cái, Bạch Vũ cảm giác được một đạo ánh mắt, làm bộ như không nhìn thấy lại cúi thấp đầu.

"Nói!" Mặc Cảnh Diệp thực sự nổi giận, bút cầm trong tay đều bị bẻ gãy.

"Bẩm Vương gia, vừa nãy tiểu hồ ly kêu chi chi. Chúng thuộc hạ đều nghe không hiểu nó cần cái gì, chỉ đành đoán mò." Vân Phách quyết tâm, thận trọng giải thích: "Bạch Vũ nói chắc là nó đói bụng, ta nói là nó buồn chán, cho nó một vài thứ đồ chơi mới lạ."

"Nói tiếp." Mặc Cảnh Diệp một tay giữ đồ án, ngón tay gõ án kỷ rất có tiết tấu. Nghe được lời của Vân Phách, tâm của Bạch Vũ cũng rơi xuống.

"Hai người chúng thuộc hạ liền đánh cuộc, xem ai có thể khiến cho tiểu hồ ly an tĩnh lại, mỗi người đều bỏ đi lấy đồ." Bạch Vũ tiếp câu trả lời của Vân Phách.

Mặc Cảnh Diệp trầm mặc, khiến cho Vân Phách cùng Bạch Vũ đầu óc mơ hồ, Vương gia đây là như thế nào, ban nãy không phải là rất vội sao? Hai người liếc nhìn nhau rồi lại cúi đầu.

Phượng Noãn Noãn đuổi được hai người bên cạnh xong, ở bên hồ nước rất nhanh nhìn lướt qua, rất quen đường mà đi tới một góc kín đáo bên tường, đây là chỗ mà nàng mấy ngày hôm trước phát hiện được, chui ra khỏi cái lỗ này vừa vặn tới đường cái của hoàng thành.

Phượng Noãn Noãn nhìn đường cái dần dần thưa thớt người, vẫn là rất cảnh giác nhảy lên trên cành lá rậm rạp của một gốc đại thụ.

"Vương gia?" Vân Phách nhìn Mặc Cảnh Diệp không có động tác gì, trong lòng không khỏi có chút tâm thần bất định.

Mặc Cảnh Diệp liếc mắt một cái nhìn hai người: "Các ngươi đứng lên đi!"

"Vương gia?" Bạch Vũ không giải thích được mà nhìn nam nhân đang ngồi ngay ngắn phía trên.

"Ta có biện pháp tìm được nó, các ngươi lui xuống trước đi! Nếu còn có lần sau tuyệt không dễ tha." Mặc Cảnh Diệp ánh mắt sắc bén mà nhìn bọn hắn chằm chằm, gằn từng chữ nói.

"Tạ Vương gia không xử phạt." Vân Phách cùng Bạch Vũ đứng lên lui ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp đứng lên,chắp tay mà đứng: "Vật nhỏ, thật đúng là không bớt lo được mà!" Nói xong đưa một tay ra, trên tay thoát ra một ngọn lửa màu xanh lam, chỉ thấy ngọn lam hỏa kia chậm rãi rời khỏi bàn tay của Mặc Cảnh Diệp rồi bay ra ngoài, hắn cũng cấp tốc đi theo sau.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.