Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được Sủng Ái Mà Kiêu

Phiên bản Dịch · 861 chữ

"Noãn Noãn đói bụng, sao không nói sớm." Mặc Cảnh Diệp cùng Phượng Noãn Noãn kéo ra một chút khoảng cách, nhanh chóng cởi áo khoác ra mà khoác ở trên người Phượng Noãn Noãn: "Buổi tối gió lớn, nàng mặc quá ít."

Phượng Noãn Noãn cảm thụ được sức nặng trên người, ngẩng đầu lên liền thấy trong con ngươi Mặc Cảnh Diệp nhấp nháy sáng lên phản chiếu ra thân thể nhỏ nhắn của mình.

"Cám ơn ngươi!" Phượng Noãn Noãn hướng về phía hắn cười một tiếng.

Nụ cười này ở trong mắt Mặc Cảnh Diệp phảng phất như sao, gió xuân ấm áp hòa tan băng sương, chạm đến tiếng lòng của hắn. (~ tên của Noãn tỷ cũng có nghĩa là ấm áp nha ~)

"Đi thôi!" Mặc Cảnh Diệp bàn tay to chặt chẽ bao vây lấy ngón tay mảnh nhỏ tinh tế của nàng.

"Vương gia." Mặc Cảnh Diệp lôi kéo Phượng Noãn Noãn vừa mới đi vào phòng bếp, không biết là người nào lanh mắt thấy được bọn họ. Mọi người nhao nhao buông việc trong tay xuống, quay người lại nhất tề cúi chào.

"Đều đứng lên hết đi!" Mặc Cảnh Diệp giơ tay lên một cái, ý bảo mọi người miễn lễ.

Người trong phòng bếp liếc nhìn nhau ai cũng không dám động, Vương gia xưa nay không tới phòng bếp, ngày hôm nay lại là thế nào đây, lẽ nào là bọn họ đã phạm phải sai lầm gì rồi.

"Gia, sao người lại tới phòng bếp." Thanh Phong từ ngoài cửa vội vã chạy vào.

"Vương phi của bản vương đói bụng rồi." Mặc Cảnh Diệp nhìn thoáng qua Phượng Noãn Noãn ở bên cạnh.

Thanh Phong bỗng chốc sững sờ: "Vương phi?" Cảnh vương phủ từ lúc nào thì có Vương phi rồi?

Phượng Noãn Noãn cũng là rất kinh ngạc khi Mặc Cảnh Diệp nói như vậy.

"Đúng, từ hôm nay Cảnh vương phủ của chúng ta đã có Vương phi rồi." Mặc Cảnh Diệp nhìn lướt qua người trong phòng bếp: "Noãn Noãn chính là Vương phi duy nhất của bản vương, nữ chủ nhân của Cảnh vương phủ."

"Bái kiến Vương phi." Mọi người nhất tề hướng Phượng Noãn Noãn hành lễ.

Phượng Noãn Noãn nhất thời không kịp phản ứng, Mặc Cảnh Diệp kéo tay của nàng mới hoàn hồn: "Đều, đều đứng lên đi!"

"Tạ, Vương phi!"

"Được rồi, mọi người mau làm một chút thức ăn. Chớ để Vương phi đói bụng." Thanh Phong dặn dò người trong phòng bếp mau mau làm việc.

Phượng Noãn Noãn hất tay Mặc Cảnh Diệp ra, bước ra khỏi phòng bếp.

Vừa đi đến cửa đã bị Mặc Cảnh Diệp một tay kéo lấy: "Noãn Noãn, nàng không cao hứng?" Mặc Cảnh Diệp chăm chú nhìn vẻ mặt của Phượng Noãn Noãn một chút.

"Ngươi tại sao lại có thể như vậy." Phượng Noãn Noãn không đầu không đuôi chỉ trích một câu: "Ta từ lúc nào nói muốn làm Cảnh Vương phi hả?"

"Noãn Noãn." Mặc Cảnh Diệp chậm rãi mở miệng: "Nàng không thích?"

"Ta rất không thích, ngươi căn bản cũng không có hỏi qua ý kiến của ta." Phượng Noãn Noãn vẻ mặt không cao hứng.

Mặc Cảnh Diệp đen hết cả mặt, tất cả nữ nhân nằm mơ cũng muốn làm Cảnh Vương phi. Mà bây giờ hắn hai tay dâng lên vị trí Cảnh Vương phi cho nàng, nàng lại có vẻ mặt ghét bỏ.

"Bản vương làm cái gì, còn chưa tới phiên nàng tới khoa tay múa chân." Mặc Cảnh Diệp chắp tay sau lưng, thanh âm lạnh lẽo.

"Tốt. Vậy ta có muốn làm Cảnh Vương phi hay không cũng không phải ngươi nói là được." Phượng Noãn Noãn nhận thấy thái độ của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Nàng sắp quên mất, nơi này là cổ đại, thời đại mà nam tôn nữ ti, há có thể để cho một tiểu nữ tử phản bác, nàng chỉ có bổn phận phục tùng thôi.

Phượng Noãn Noãn càng nghĩ càng ủy khuất, cũng không để ý đến Mặc Cảnh Diệp nữa mà quay đầu bỏ đi.

Mặc Cảnh Diệp nhìn người đã đi xa, nắm thật chặt tay trong ống tay áo. Xem ra tiểu nữ nhân được hắn nuông chiều có phần được sủng ái mà kiêu rồi, phải áp chế nhuệ khí của nàng lại rồi.

Mặc Cảnh Diệp ở cửa phòng bếp ngây người thật lâu, mãi cho đến khi từ trong phòng bếp bay ra từng đợt mùi cơm, hắn mới có cử động.

Thanh Phong đi tới, chỉ thấy một người là Mặc Cảnh Diệp: "Gia, có dùng bữa?"

"Không cần nữa, ngươi đem thức ăn đưa đến Thủy Đạm Vân Hề." Nói xong cũng không quay đầu lại đi.

Thanh Phong gãi đầu một cái, làm sao mới có thời gian một bữa cơm, tâm tình gia nhà mình dường như lại rất không tốt.

Thanh Phong trở về phòng bếp dặn dò người sắp xếp hộp cơm, liền hướng Thủy Đạm Vân Hề mà đi.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.