Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Cảnh Vương Phi Không Tốt Sao

Phiên bản Dịch · 879 chữ

"Vương phi, Vương gia bảo thuộc hạ đưa đồ ăn tới cho người." Thanh Phong gõ cửa phòng đang đóng chặt một cái.

"Ta không phải Vương phi, ta tên là Phượng Noãn Noãn, ngươi có thể gọi ta là Noãn Noãn." Bên trong phòng truyền đến giọng buồn bực của Phượng Noãn Noãn.

"Thuộc hạ không dám." Thanh Phong cảm thấy cái tên này nghe thật quen thuộc, đây không phải là tên của Cửu Vĩ Hồ lúc trước Vương gia nuôi hay sao?

Thanh Phong đột nhiên có một suy đoán lớn mật: Cô nương này chính là con Cửu Vĩ Hồ kia, nghe thị vệ canh giữ ở bên ngoài Băng Thất nói, Vương gia chính là ở nơi đó dắt trở về vị cô nương này.

"Vương phi, người vẫn là ăn một chút gì đi!"

Phượng Noãn Noãn nghe được hai chữ 'Vương phi' liền xù lông lên: "Ta nói rồi ta không ăn, đừng có làm phiền ta nữa."

Thanh Phong vào thế khó xử, Vương phi không ăn cơm hắn cũng không thể cứng rắn xông vào, bức Vương phi ăn cơm a! Suy tư một chút, Thanh Phong xách theo hộp cơm rời đi.

Trong thư phòng, Mặc Cảnh Diệp đối diện án kỷ ngây người. Hắn như thế nào khắp đầu đều là dáng vẻ Phượng Noãn Noãn tức giận bỏ đi, căn bản cũng không có tâm tư đọc sách.

"Vương gia!"

"Vào đi." Mặc Cảnh Diệp nghe được thanh âm, cầm lấy sách trên án kỷ làm bộ cầm lên đọc. == !!!

"Gia, Vương phi nàng nói không muốn ăn cơm." Thanh Phong quỳ một chân trên đất.

Mặc Cảnh Diệp nhìn chằm chằm hộp cơm chưa mở ra bên cạnh Thanh Phong, sách trong tay cũng thay đổi hình dạng.

"Không ăn thì đưa về lại phòng bếp đi!" Mặc Cảnh Diệp dừng một chút lại nói thêm: "Chuẩn bị đồ ăn, để Vương phi tùy thời (bất cứ khi nào) ăn."

"Vâng." Thanh Phong như trút được gánh nặng vậy thở dài một hơi, lặng lẽ thối lui khỏi thư phòng.

Phượng Noãn Noãn nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh nữa, mở rộng cửa nhìn một chút, sắc trời trễ như vậy Mặc Cảnh Diệp ắt hẳn cũng sẽ không trở về rồi. Đóng cửa lại, tắt đèn, Phượng Noãn Noãn nằm ở trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Nàng không thể cứ một mực ở lại Cảnh vương phủ nữa, nàng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

Suy nghĩ một chút, Phượng Noãn Noãn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đại khái là khoảng vào lúc nửa đêm, nàng mơ hồ cảm giác được trong phòng một cơn gió lạnh thổi qua, Phượng Noãn Noãn nắm thật chặt chăn mền trên người.

Trong đêm tối một đôi mắt sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Noãn Noãn đang ngủ say.

"Noãn Noãn, tại sao lại muốn chọc cho ta không vui?" Mặc Cảnh Diệp thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của Phượng Noãn Noãn: "Làm Vương phi của ta không tốt sao?"

Phượng Noãn Noãn cảm giác trên mặt có chút ngứa, trở người một cái, lưu lại cho Mặc Cảnh Diệp một cái bóng lưng.

Mặc Cảnh Diệp thu hồi lại bàn tay rơi vào trong khoảng không: "Noãn Noãn, nghỉ ngơi thật tốt a!"

Mặc Cảnh Diệp nhẹ nhàng mở cửa, lưu luyến nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân trên giường, đóng cửa lại.

Hắn ở thư phòng nghe được Thanh Phong chuyển lời thì càng thêm phiền não, ngủ cũng không ngủ được. Tính toán nàng gần như ngủ say rồi, Mặc Cảnh Diệp cuối cùng nhịn không được đi tới Thủy Đạm Vân Hề, chỉ để len lén liếc nhìn nàng một cái.

Lại là một buổi sáng sớm tràn đầy ánh nắng tươi sáng, Phượng Noãn Noãn đẩy cửa sổ ra hít thở không khí trong lành một chút.

Đợi đến khi nàng mở rộng cửa đi ra nàng mới phát hiện, ngày hôm qua rõ ràng có cài chốt cửa, bây giờ vậy mà lại mở.

Phượng Noãn Noãn nhìn lại cửa sổ một lần, ngoại trừ cánh cửa nàng mới vừa mở ra kia, còn lại đều là đóng chặt.

Phượng Noãn Noãn luôn luôn đối với loại vấn đề hao phí đầu óc này không có hứng thú, nhìn một chút gian phòng cũng không thiếu mất vật gì vậy nên cũng yên lòng.

Nàng ngày hôm qua bởi vì tức giận mà nhịn đói cả một đêm, bây giờ nàng phải đi tìm chút đồ ăn ngon lấp đầy cái bụng của nàng đã.

"Vương phi!" Nửa đường đụng phải Vân Phách đang muốn đưa cơm tới.

Phượng Noãn Noãn tựa như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía trước.

"Vương phi." Vân Phách có chút không làm rõ được tình huống: "Người bây giờ muốn đi nơi nào?"

Phượng Noãn Noãn vẫn như cũ không để ý tới hắn.

Vân Phách mặc dù không biết Phượng Noãn Noãn vì sao không để ý tới hắn, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn không bỏ mà đi theo sau lưng nàng, líu ríu hỏi không ngừng.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.