Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Bị Đói Làm Cho Tỉnh Ngủ

Phiên bản Dịch · 862 chữ

"Noãn Noãn?" Mặc Cảnh Diệp không nghe thấy nàng đáp lại, thăm dò kêu một tiếng.

"Ân." Phượng Noãn Noãn ngắm nghía sợi tóc trước ngực hắn: "Mặc Cảnh Diệp ngươi có người mình thích hay không, nữ nhân?"

Mặc Cảnh Diệp rất dứt khoát trả lời: "Không có."

Quả nhiên, Phượng Noãn Noãn tuy là đoán được đáp án của hắn, trong lòng thế nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút mất mát. Sau này hắn thực sự bởi vì trách nhiệm mà lấy mình, ai cũng sẽ không vui vẻ.

Phượng Noãn Noãn ở trước ngực hắn dùng sức cọ cọ, nam nhân vào lúc nàng không chỗ nương tựa cho nàng ấm áp này, cũng sẽ không là chỗ dựa cuối cùng của nàng, bản thân dù sao cũng phải nghĩ biện pháp trở về mới được.

Mặc Cảnh Diệp nhìn tiểu nữ nhân biếng nhác giống như mèo vậy, thật muốn cứ như vậy đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cẩn thận nâng ở trong lòng bàn tay, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.

Nhận thấy được người trong ngực không có động tĩnh gì, Mặc Cảnh Diệp cúi đầu nhìn lại, tiểu nữ nhân trong ngực vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Một cơn gió thổi qua, Mặc Cảnh Diệp nhẹ nhàng đem cánh tay Phượng Noãn Noãn gối đầu rút ra.

Phượng Noãn Noãn lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Phượng Noãn Noãn sờ sờ bụng đói kêu rột rột, giật mình tỉnh dậy lại nghĩ đến mình không phải là đang ngủ ở bên hồ nước hay sao. Lẽ nào là được Cảnh Diệp bế trở về? Nhìn xung quanh một chút cũng không thấy ai.

Phượng Noãn Noãn xoay người xuống giường, sửa sang quần áo lại một chút, đi ra ngoài cửa cũng không có thấy Mặc Cảnh Diệp đâu.

Ra khỏi Thủy Đạm Vân Hề, một cơn gió đêm thổi qua mặt, mang đến một chút cảm giác lạnh lẽo.

Phượng Noãn Noãn rụt cổ, rùng mình một cái, đi về phía phương hướng nhà bếp.

Có lẽ nguyên nhân là do buổi tối, cho nên dọc theo đường đi Phượng Noãn Noãn cũng không nhìn thấy có người nào đi lại trong vương phủ.

Thời điểm Phượng Noãn Noãn đi qua bờ hồ, loáng thoáng như là nhìn thấy một vật lấp lánh, vừa muốn đi qua xem rõ ngọn ngành thì lại bị người ngăn lại.

"Noãn Noãn, nàng sao lại đi ra ngoài rồi?" Mặc Cảnh Diệp từ phía sau lưng ôm lấy vòng eo mảnh mai yêu kiều của nàng, giam vào trong ngực, nhẹ nhàng phun ra ở bên tai nàng: "Bên ngoài rất lạnh, coi chừng bị cảm."

"Ta vừa mới thấy bên kia có tia sáng." Phượng Noãn Noãn chỉ chỉ bờ hồ bên kia.

"Ta làm sao lại không nhìn thấy." Mặc Cảnh Diệp híp mắt nhìn về phía phương hướng nàng chỉ.

Phượng Noãn Noãn nhìn sang, nơi đó lại đen kịt một mảnh, cái gì cũng không có: "Có lẽ là do ta hoa mắt đi!" Hơi thở ấm nóng bên tai làm cho nàng có chút không thoải mái, di chuyển thân thể, muốn từ trong lòng Mặc Cảnh Diệp đi ra.

"Noãn Noãn đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lát." Mặc Cảnh Diệp ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: "Chỉ một lát thôi."

Phượng Noãn Noãn cảm giác Mặc Cảnh Diệp bây giờ cùng bình thường có chút không giống, lại không thể nói rõ đến cùng là có cái gì bất đồng. Nàng không đành lòng cự tuyệt, cứ như vậy lẳng lặng tùy ý cho hắn ôm.

Mặc Cảnh Diệp nhắm mắt lại, ôm thật chặt tiểu nữ nhân trong ngực, thật giống như có cả thế giới. Tâm tình cực kỳ tốt khẽ cắn lỗ tai Phượng Noãn Noãn một cái.

"Mặc Cảnh Diệp!" Phượng Noãn Noãn tức giận kêu một tiếng.

Nghe vào trong tai Mặc Cảnh Diệp lại là trở thành dáng vẻ: "Noãn Noãn xấu hổ, ân? Mặt đều đỏ hết rồi."

Phượng Noãn Noãn là một cô nương chưa từng yêu đương qua, nào chịu nổi trêu chọc của hắn.

Mặc Cảnh Diệp ngữ điệu trêu tức, vô hình làm cho Phượng Noãn Noãn nghĩ tới chuyện ban ngày, sắc mặt đỏ hơn.

Mặc Cảnh Diệp đem thân thể Phượng Noãn Noãn từ từ quay lại, ngón tay thon dài nhấc cằm Phượng Noãn Noãn đã muốn cúi xuống chạm mặt đất lên, bốn mắt nhìn nhau.

"Ta, ta đói rồi." Phượng Noãn Noãn thấy tuấn nhan đang đến gần của Mặc Cảnh Diệp, nói ra câu rất sát phong cảnh.

Mặc Cảnh Diệp dừng động tác lại, thẳng tắp nhìn nàng vài giây.

Noãn Noãn có chút không biết làm sao xoắn y phục: "Ta không phải cố ý, thế nhưng ta thật sự là bị đói làm cho tỉnh ngủ."

Mặc Cảnh Diệp nghe giải thích của Phượng Noãn Noãn, bỗng nhiên có một loại xung động muốn cười, tiểu nữ nhân của hắn làm sao lại đáng yêu như thế chứ.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.