Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cần Hắn Phụ Trách

Phiên bản Dịch · 982 chữ

Ăn cơm xong, Mặc Cảnh Diệp đề nghị dẫn Phượng Noãn Noãn đi dạo một vòng quanh vương phủ.

"Ta dẫn nàng đi dạo một chút a!" Mặc Cảnh Diệp giúp Phượng Noãn Noãn lau vết bẩn ở khóe miệng một chút: "Bây giờ là thời điểm mùa xuân hoa đang nở rộ."

Phượng Noãn Noãn cười đáp lại, nàng cảm giác mình chỉ là ngủ một giấc thôi, không nghĩ tới vậy mà chính là hai năm.

Trong vương phủ, mọi thứ đều giống như hai năm trước, không hề có gì thay đổi, chỉ là ở trong hồ của vương phủ bởi vì nàng không có ở đây, những con cá kia ngược lại nhiều hơn không ít.

"Ngươi xem những con cá kia không có ta thèm ăn, sống tự tại hơn nhiều a!" Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn mắt Mặc Cảnh Diệp, ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống tỏa sáng lấp lánh.

Mặc Cảnh Diệp kìm lòng không đậu cũng bị đôi mắt này hấp dẫn: "Chúng nó chính là vì nàng mà tồn tại."

Phượng Noãn Noãn có chút chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Mặc Cảnh Diệp, đem đầu nghiêng về một bên. Ánh mắt lại lơ đãng nhìn tới một bụi Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ nơi góc tường, trước đây sao lại không nhìn thấy?

"Đây không phải là địa ngục chi hoa sao?" Phượng Noãn Noãn đi tới, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải cánh hoa: "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."

" Noãn Noãn?" Mặc Cảnh Diệp kinh hãi hô một tiếng: "Làm sao vậy? Nếu nàng không thích ta sai người đem nó trừ bỏ là được." Cây hoa này là hai năm trước mới mọc ra, Mặc Cảnh Diệp cũng không có lòng dạ để ý đến một bụi hoa, cho nên tùy ý nó sinh trưởng ở nơi này.

Phượng Noãn Noãn lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy khắp người nó đều tràn đầy bi thương."

Mặc Cảnh Diệp sờ sờ đầu Phượng Noãn Noãn, bảo nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy: "Ta dẫn nàng đi dạo nơi khác."

Mặc Cảnh Diệp ôm vai Phượng Noãn Noãn, trước khi đi len lén nhìn sang bụi cây Mạn Châu Sa Hoa kia.

Đợi đến lúc hai người đi đã lâu, cánh Mạn Châu Sa Hoa run lên, mơ mơ hồ hồ hiện ra một cái nhân ảnh: "Thật là một nữ nhân thú vị."

"Noãn Noãn, đi mệt rồi?" Mặc Cảnh Diệp nắm tay Phượng Noãn Noãn: "Mới vừa tỉnh lại liền dẫn nàng đi dạo lâu như vậy."

"Không mệt, rất vui vẻ!" Phượng Noãn Noãn đúng thật là rất vui vẻ, nàng rốt cục không còn là một con tiểu hồ ly (cáo nhỏ) nữa rồi.

"Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!" Mặc Cảnh Diệp vẫn là có chút không yên tâm về thân thể của nàng. Nếu như Hoàn Nhan có ở đây, hắn đã sớm gọi hắn tới, nhưng là đến nay Hoàn Nhan cũng không có lấy một chút tin tức, ngay cả con bồ câu đưa thư kia của hắn cũng chưa từng trở về.

Phượng Noãn Noãn thấy ánh nắng mặt trời lúc này không gay gắt, phơi nắng rất thoải mái: "Chúng ta tới bên hồ nước nghỉ ngơi đi!"

Mặc Cảnh Diệp lưỡng lự giây lát, gật đầu đồng ý.

Phượng Noãn Noãn lười biếng nằm lên ghế thái phi bên hồ, híp mắt vẻ mặt thỏa mãn.

"Ngươi làm cái gì?" Phượng Noãn Noãn nghi hoặc nhìn người nằm bên cạnh nàng.

"Bồi nàng phơi nắng." Mặc Cảnh Diệp đưa cánh tay ra đem nàng áp vào nơi ngực của hắn.

Phượng Noãn Noãn gối lên cánh tay hắn, dính sát ngực của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, cảm giác rất an nhàn.

"Mặc Cảnh Diệp." Phượng Noãn Noãn nhẹ nhàng kêu một tiếng, thật lâu cũng không nói gì.

Mặc Cảnh Diệp khẽ nhếch ngữ điệu: "Ân?"

"Ngươi sau này cưới Vương phi, liệu có đem ta đuổi ra ngoài hay không?" Phượng Noãn Noãn từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn.

"Noãn Noãn, nàng sao lại có thể có ý nghĩ như vậy?" Mặc Cảnh Diệp cau mày, chỉnh lại một chút sợi tóc nơi gò má nàng: "Ta đã nói sẽ đối với nàng phụ trách, nàng sau này chính là nữ chủ nhân của Cảnh vương phủ, Cảnh Vương phi của ta."

Phượng Noãn Noãn chỉ là cười cười cũng không nói chuyện. Nàng không hiếm lạ gì Cảnh Vương phi gì đó, nếu hắn thực sự chỉ là vì nhìn thấy thân thể của mình mà phụ trách, vậy thì nàng không cần hắn phụ trách.

----------------------

*Bỉ Ngạn hoa (Tên khoa học: Lycoris radiata) có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (Mandarava), Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).

Tên tiếng Trung: Bỉ Ngạn hoa, Mạn Châu Sa Hoa, Hồng hoa Thạch Toán, Thạch Toán, Long Trảo hoa, Vô Nghĩa thảo, San Ô Độc, U Linh hoa, hoa Địa Ngục, Tử Nhân hoa, Vong Xuyên hoa.

Tên tiếng Nhật: Higan Hana, Shibito Hana, Yuurei Hana, Manjushage, Sutego Hana, Amisori Hana, Tengai Hana, Jigoku Hana...

Tên khác: Red spider lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris

Ý nghĩa

Nhật Bản: Hồi ức đau thương

Triều Tiên: Nhớ về nhau

Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.

Còn có ý nghĩa là "phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết", nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là "hồi ức đau thương". *

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.