Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Muội

Phiên bản Dịch · 865 chữ

Mặc Cảnh Diệp nhẹ nhàng mút bờ môi nàng một chút, ngọt ngào giống y như trong tưởng tượng.

"Ngô." Phượng Noãn Noãn khó chịu ưm một tiếng.

Mặc Cảnh Diệp giống như là lấy được sự chấp thuận vậy, tay không an phận chạy ở trên người Phượng Noãn Noãn, nhẹ nhàng cắn môi Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn đáy lòng truyền đến một tia khác thường, thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực dày rộng của Mặc Cảnh Diệp, những nơi mà bàn tay to của Mặc Cảnh Diệp lướt qua đều sắp làm nàng bị thiêu đốt.

Mặc Cảnh Diệp tựa hồ có hơi không thỏa mãn với tình trạng lúc này, bàn tay to nóng bỏng lặng lẽ luồn vào trong quần áo Phượng Noãn Noãn.

"Không được!" Phượng Noãn Noãn cuối cùng vẫn còn có một tia lý trí, đúng lúc ngăn trở động tác của Mặc Cảnh Diệp.

"Noãn Noãn, xin lỗi." Mặc Cảnh Diệp tại thời điểm phản ứng kịp mình đang làm gì. Có một tia ảo não, hắn thiếu chút nữa thì tổn thương tới tiểu nữ nhân của hắn.

Mặc Cảnh Diệp phun ra một ngụm trọc khí, đem y phục Phượng Noãn Noãn nắm chặt trong tay cầm tới.

Phượng Noãn Noãn ra sức cúi khuôn mặt đang đỏ bừng bừng xuống, tùy ý Mặc Cảnh Diệp sửa sang y phục cho nàng.

"Mặc xong rồi." Mặc Cảnh Diệp sờ sờ đầu của nàng.

Phượng Noãn Noãn lần này ngẩng đầu, mở to mắt chớp chớp nhìn Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp cảm giác dục hỏa bị hắn đè xuống, lại cuồn cuộn dâng lên, thực sự là tiểu nữ nhân câu nhân.

'Cô cô' Phượng Noãn Noãn che cái bụng phát ra âm thanh, quá mất mặt mà.

"Noãn Noãn đói bụng à, ta dẫn nàng đi dùng bữa." Là hắn quá sơ suất rồi, tiểu nữ nhân ngủ thời gian dài như vậy, nhất định là đói bụng lắm rồi.

Mặc Cảnh Diệp một đường nắm tay Phượng Noãn Noãn đi tới thiên điện, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Phong cùng Vân Phách bọn họ, khí thái an tĩnh ngồi vào bên cạnh bàn, phân phó Thanh Phong đi nhà bếp kiếm một chút thức ăn tới, lại sai người bắt một con Hoàng Thần Ngư từ trong hồ, đây chính là món Noãn Noãn thích nhất, không thể thiếu được.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Phong động tác nhanh chóng mang một cái hộp cơm trở về, đem từng món ăn bày ra trên bàn.

Mặc Cảnh Diệp cầm đũa lên, gắp lên một ít thịt cá, lựa sạch sẽ xương cá xong mới đem cho Phượng Noãn Noãn.

Thanh Phong hai người bọn họ kỳ quái nhìn Mặc Cảnh Diệp lại nhìn Phượng Noãn Noãn, sao lại đột nhiên mang về một nữ nhân, lại còn che chở như vậy. Vương gia không phải ghét nhất là nữ nhân sao? Lẽ nào Vương gia rốt cục nghĩ thông suốt muốn lấy Vương phi rồi.

Phượng Noãn Noãn nhận thấy được ánh mắt của hai người, ngẩng đầu nhìn lại: "Thanh Phong, Vân Phách, các ngươi muốn ăn sao?" Phượng Noãn Noãn cho rằng bọn họ là muốn ăn cái gì đó, cho nên ánh mắt mới một mực liếc nhìn sang nơi này.

"Không, không, chúng ta không ăn." Hai người đồng thời lắc đầu xua tay, kỳ quái, nàng làm sao biết tên của bọn họ, coi như là Vương gia có đề cập qua với nàng mấy người bọn hắn, nàng cũng sẽ không vào ngay lần đầu tiên gặp mặt, cứ như vậy chính xác phân biệt ra được, thực sự là dấu chấm hỏi đầy đầu. (・・ ) ???

"Ngươi sao không ăn!" Phượng Noãn Noãn nhìn người vẫn luôn gắp thức ăn, lựa xương cá ra cho mình, một miếng cũng không động tới, lẽ nào là không hợp khẩu vị.

"Ta thích nhìn nàng ăn." Mặc Cảnh Diệp mắt nhìn nàng, ôn nhu cũng sắp hóa thành nước.

Phượng Noãn Noãn vội ho một tiếng, hai năm không gặp, tên Vương gia này sao lại biến thành nhu tình như vậy rồi?

"Tới, ngươi cũng mau ăn đi!" Phượng Noãn Noãn tuỳ tiện gắp một chút đồ ăn cho Mặc Cảnh Diệp, lại đúng ngay món nấm Mặc Cảnh Diệp hắn ghét nhất.

Mặc Cảnh Diệp nhìn một chút, chân mày cũng không nhíu lấy một cái mà ăn vào trong miệng.

Thanh Phong hai người có thể coi là tròng mắt rớt xuống đất rồi (này ta chém--), Vương gia làm sao lại đột nhiên biến thành một người khác. Người chưa bao giờ gắp qua đồ ăn cho người khác, huống chi là một nữ nhân; Vương gia từ trước tới nay không bao giờ ăn nấm, Vương gia nói nấm trơn trượt nhơn nhớt cùng thịt mùi vị không có gì khác biệt thật đáng ghét.

Vương gia trước mắt này là chuyện gì đây, không ghét nữ nhân, cũng không ghét nấm nữa, bọn họ nhất định là đã gặp phải một Vương gia giả rồi.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.