Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích Ứng Trước

Phiên bản Dịch · 816 chữ

Mặc Cảnh Diệp ôn nhu ôm ngang Phượng Noãn Noãn lên, đi ra ngoài.

"Ngươi thả ta xuống, tự ta có thể đi." Phượng Noãn Noãn đá đá vào cẳng chân hắn.

"Nàng không có giày, đi như thế nào?" Thanh âm khêu gợi, vang lên ở bên tai Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn há miệng, cũng chưa nghĩ đến nàng phải phản bác như thế nào.

Mặc Cảnh Diệp khóe môi cong nhẹ, vẽ ra một nụ cười như có như không.

Dọc theo đường đi, Phượng Noãn Noãn đem đầu chôn sâu ở nơi ngực của Mặc Cảnh Diệp, chỉ lo bị người khác nhìn thấy.

Mặc Cảnh Diệp đem Phượng Noãn Noãn đặt ở trên giường, đắp chăn lên: "Nàng ngoan ngoãn đợi một lát."

Phượng Noãn Noãn nhìn xung quanh một cái, nơi này với trước đây một điểm biến hóa cũng không có.

Chỉ chốc lát sau, Mặc Cảnh Diệp trở về, chẳng qua là trong tay nhiều thêm vài bộ y phục của nữ nhi gia.

"Chọn một bộ yêu thích rồi mặc vào đi!" Mặc Cảnh Diệp đem y phục trong tay đưa tới.

Phượng Noãn Noãn quấn chăn ngồi dậy, hạ cằm xuống ý bảo hắn đặt lên giường là được rồi.

Mặc Cảnh Diệp chiếu theo động tác của nàng đặt xuống.

Phượng Noãn Noãn cho là hắn sẽ đi ra ngoài, song nàng đã đánh giá quá cao tính tự giác của hắn.

"Ngươi sao không đi ra ngoài?" Phượng Noãn Noãn thúc giục.

"Tại sao phải đi ra ngoài?" Mặc Cảnh Diệp cảm thấy hắn đều đã nhìn qua rồi, cũng đã nói qua sẽ phụ trách, không cần thiết lại phải che che giấu giấu nữa.

Phượng Noãn Noãn trong nháy mắt có một loại cảm giác đang đối thoại với một tên ngớ ngẩn: "Ngươi không đi ra, ta làm sao mặc y phục?"

"Ta không có ngăn cản nàng mặc y phục mà!" Mặc Cảnh Diệp nhíu mày.

Phượng Noãn Noãn muốn điên rồi, hắn sao lại không hiểu chứ?

Mặc Cảnh Diệp thấy nàng không nói lời nào, cũng không có động tác: "Muốn ta giúp nàng mặc?"

Hừ, Phượng Noãn Noãn quay đầu qua không có ý định để ý đến hắn.

"Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thẳng thắn đối đãi nhau, bây giờ thích ứng trước một chút không tốt sao?"

"Ai muốn cùng ngươi thích ứng trước hả?"

"Đều đã bị ta nhìn thấy hết, lẽ nào Noãn Noãn không có ý định gả cho ta?"

"Không có." Phượng Noãn Noãn vẻ mặt kiên định nói.

"Nhưng là, ta muốn nàng làm Vương phi của ta." Mặc Cảnh Diệp bĩu môi một cái.

"Vậy ngươi cũng phải đi ra ngoài, nếu không sau này không thèm để ý tới ngươi nữa." Phượng Noãn Noãn cảm giác nói chuyện với hắn mệt mỏi quá.

Mặc Cảnh Diệp híp mắt, nhìn chằm chằm Phượng Noãn Noãn vài giây: "Ta quay lưng lại, tuyệt đối không quay đầu lại xem, có được hay không?"

Phượng Noãn Noãn đã không muốn cùng hắn tranh cãi nữa rồi: "Ngươi xoay qua chỗ khác đi, nhất định không được nhìn lén."

Mặc Cảnh Diệp nghe lời xoay người, Phượng Noãn Noãn ngây người một hồi. Bắt đầu mặc y phục, chỉ là y phục cổ đại này cũng quá là rườm rà rồi. Nàng chỉ mặc được cái áo trong, phía ngoài hoàn toàn không biết làm như thế nào.

"Cái kia, Mặc Cảnh Diệp ngươi qua đây." Phượng Noãn Noãn yếu ớt gọi một tiếng.

"Làm sao vậy?" Mặc Cảnh Diệp cho là nàng đã mặc xong, xoay người lại, hắn cảm giác tâm của mình đều bị kinh diễm mất rồi.

Cái yếm màu hồng của Phượng Noãn Noãn hơi lộ ra, bên ngoài khoác một cái áo trong màu trắng, phía dưới mặc tiết khố cùng màu, tóc hơi loạn, xem ở trong mắt Mặc Cảnh Diệp có một phen ý vị đặc biệt.

Mặc Cảnh Diệp đè xuống xao động trong lòng, đi về phía bên giường: "Noãn Noãn, làm sao vậy?"

"Ta không biết mặc." Phượng Noãn Noãn khẽ cắn hàm răng, có chút ngượng ngùng nói.

"Tới, đứng lên ta giúp nàng." Mặc Cảnh Diệp dìu cánh tay của nàng.

Phượng Noãn Noãn cúi đầu xuống giường, đứng ở trước mặt Mặc Cảnh Diệp vò y phục trong tay, thực sự là quá mất mặt.

Mặc Cảnh Diệp cầm dây lưng áo trong của nàng lên, tay như có như không đụng chạm tới da thịt của nàng, Phượng Noãn Noãn run nhẹ thân thể, Mặc Cảnh Diệp ám mâu híp lại, động tác chậm rãi cột dây lưng áo.

"Noãn Noãn." Thanh âm khàn khàn, khiến cho Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải cánh môi Mặc Cảnh Diệp đang hạ xuống.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.