Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Thấy Hết

Phiên bản Dịch · 843 chữ

Hai năm sau

Mặc Cảnh Diệp đã thành thói quen mỗi ngày tới Băng Thất nhìn, cùng Phượng Noãn Noãn trò chuyện, chờ đợi nó có thể không tham ngủ như vậy nữa.

Sáng nay, Mặc Cảnh Diệp như thường ngày đi tới bên trong Băng Thất, nhưng là Cửu Vĩ Hồ trên giường băng có một chút biến hóa. Ân, chính xác mà nói phải là không thấy Cửu Vĩ Hồ nữa, Mặc Cảnh Diệp con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm nữ nhân thân thể co lại ở trên giường băng, không một mảnh vải che thân.

Noãn Noãn của hắn đâu mất rồi?

Lạnh quá, Phượng Noãn Noãn cảm giác khí lạnh xâm nhập thân thể, cử động thân thể đau nhức, chậm rãi mở đôi mắt như bồ phiến ra.

Đây là nơi nào, làm sao tất cả đều là băng? Phượng Noãn Noãn nháy mắt mấy cái, quay đầu liền thấy Mặc Cảnh Diệp vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm nàng.

"Mặc Cảnh Diệp, đây là nơi nào?" Phượng Noãn Noãn từ từ ngồi dậy, làm sao lại cảm giác thân thể lành lạnh.

Cúi đầu nhìn một cái: "A ~ Mặc Cảnh Diệp ngươi tên lưu manh này, lại dám khinh nhờn bổn cô nương." Trời ạ! Y phục của nàng đâu. Toàn thân đều bị Mặc Cảnh Diệp tên khốn kiếp kia nhìn thấy hết.

"Noãn, Noãn Noãn." Mặc Cảnh Diệp có chút không dám tin chắc gọi một tiếng.

"Noãn cái rắm." Phượng Noãn Noãn quả thực là không thể nhịn được nữa, nàng trước đây sao không nhìn ra Mặc Cảnh Diệp là cầm thú a!

Mặc Cảnh Diệp đột nhiên ôm lấy Phượng Noãn Noãn: "Thật sự là ngươi, ngươi tỉnh rồi, hơn nữa còn tu thành hình người."

Tâm tình của Mặc Cảnh Diệp lúc này đã không còn cách nào ví von nữa rồi, tại thời điểm nàng vừa mở miệng gọi tên hắn, hắn liền cao hứng nói không nên lời.

"Hình người?" Phượng Noãn Noãn đại não có khoảng khắc trống rỗng, nàng không phải là xuyên qua thành một con Cửu Vĩ Hồ sao, làm sao lại biến trở về thành người rồi.

Mặc Cảnh Diệp dùng sức ôm Phượng Noãn Noãn, như muốn đem nàng dung nhập vào trong máu xương.

"Mặc Cảnh Diệp, ngươi buông ta ra." Phượng Noãn Noãn vặn vẹo người, nàng sắp bị ghìm chết rồi.

"Chỉ ôm một lát thôi." Mặc Cảnh Diệp đem đầu chôn ở trong tóc Phượng Noãn Noãn.

"Nhưng mà ta lạnh quá." Phượng Noãn Noãn có chút ủy khuất, tên cầm thú này rốt cuộc là muốn làm gì nàng?

Mặc Cảnh Diệp lúc này mới phản ứng kịp, Phượng Noãn Noãn căn bản là thân vô thốn lũ.

"Ngươi, ngươi, ngươi chớ làm càn a." Phượng Noãn Noãn sợ hãi co rúc thân thể, nhìn Mặc Cảnh Diệp cởi áo nới dây lưng.

"Không cần phải sợ, ta sẽ không làm càn." Mặc Cảnh Diệp cởi áo ngoài ra, khoác ở trên người Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn lập tức dùng y phục của hắn bao lấy thân mình thật kín, chỉ chừa ra cái đầu nhỏ.

Mặc Cảnh Diệp quan sát tỉ mỉ nữ tử trước mặt. Một đầu tóc đen nhánh tán lạc rơi trên thân, đôi mắt như nước, lông mày đen, trên mặt không phấn son trang điểm lại lung linh động nhân, mười ngón tay thon thon, da trắng nõn nà, giữa trắng như tuyết lộ ra phấn hồng, tựa như có thể vặn ra nước, đôi môi đỏ thắm, tựa như nụ hoa chớm nở vậy, để cho người ta ngắt lấy.

Phượng Noãn Noãn bị hắn nhìn liên tục có chút không được tự nhiên: "Cái kia, ta tại sao lại ở chỗ này? Y phục của ta đâu?"

"Ngươi đã ngủ mê man hai năm rồi, trước đây ngươi ở Phượng Hoàng Sơn bị Linh Phượng gây thương tích, ta đem ngươi mang về phủ cũng không giúp ngươi tỉnh lại được, liền đem ngươi đặt ở chỗ này." Mặc Cảnh Diệp thiêu mi, ngữ điệu khẽ nhếch: "Về phần y phục của ngươi, ta lúc tiến vào cũng không có nhìn thấy."

Nghe hắn nói như vậy, Phượng Noãn Noãn xách theo tâm để xuống, không phải Mặc Cảnh Diệp cầm thú là được rồi.

"Noãn Noãn, ta sẽ đối với nàng phụ trách." Mặc Cảnh Diệp thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng khó chịu. Suy cho cùng, sự trong sạch của nữ tử rất quan trọng, hắn nếu là đã nhìn thân thể của nàng thì sẽ đối với nàng phụ trách.

"Không cần." Phượng Noãn Noãn hoảng sợ vội vàng lắc đầu.

"Tin tưởng ta, ta nói được là làm được." Mặc Cảnh Diệp bắt lấy bàn tay tinh tế của nàng, cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng.

Phượng Noãn Noãn có chút không thích ứng, cúi đầu tránh ánh mắt của hắn: "Ta có chút lạnh, muốn trở về."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.