Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn Nhan Vân Du

Phiên bản Dịch · 877 chữ

"Hoàn Nhan, ngươi nói thật cho ta biết, Cửu Vĩ Hồ có thể tu luyện thành người hay không?" Mặc Cảnh Diệp cuối cùng vẫn là lên tiếng hỏi, Hoàn Nhan đi lần này không biết đến lúc nào mới có thể trở về.

"Cái này. . ." Hoàn Nhan hơi lộ ra vẻ bối rối: "Có lẽ là có thể, nhưng cũng phải là ở Phượng Hoàng Sơn nơi có cái loại linh khí kia."

Hoàn Nhan mặc dù đối với chuyện Noãn Noãn mở miệng nói chuyện, mang theo nghi hoặc, hắn thậm chí còn phỏng đoán có lẽ con Cửu Vĩ Hồ này là thiếu nữ bị trúng chú thuật của Vu Tộc. Nhưng mà, suy cho cùng Vu Tộc đã biến mất nghìn năm rồi, hắn bây giờ càng nguyện ý tin rằng, đây là một con Cửu Vĩ Hồ có thể tu luyện.

Mặc Cảnh Diệp nghe được lời Hoàn Nhan nói, trong lòng âm thầm nhảy nhót. Nhiều lần căn dặn hắn nhất định phải bình an trở về, rồi rời khỏi Thần Y phủ.

Trong Cảnh vương phủ, Phượng Noãn Noãn ngửa người nằm bên hồ nước híp mắt phơi nắng, còn thầm kín oán trách cổ đại thực sự là quá nhàm chán, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, điện thoại di động, máy vi tính, KFC của nàng đâu hết rồi?

Đột nhiên có một bóng râm che khuất ánh mặt trời, Phượng Noãn Noãn thôi huyễn tưởng, chậm rãi mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đẹp trai kia của Mặc Cảnh Diệp, ở phía trên đỉnh đầu của mình. Nuốt nước miếng một cái, nàng thật muốn bổ nhào về phía hắn.

"Làm sao mà muộn như vậy mới trở về?" Lần này người của Nam Nguyệt Quốc khiêm tốn tới Đông Thần, sao mà tiễn đi lại chậm như vậy.

"Ta còn tới Thần Y phủ của Hoàn Nhan nữa, hắn sắp tới sẽ rời khỏi hoàng thành đi vân du tứ hải."

"Oh." Phượng Noãn Noãn đối với mấy cái này mới không có hứng thú, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

"Noãn Noãn, ở Hoàn Nhan phủ ta nghe được một chuyện, không biết ngươi có hứng thú nghe hay không." Mặc Cảnh Diệp định trưng cầu ý kiến của nó một chút.

"Chuyện gì?" Hôm nay ánh mặt trời thực sự là ấm áp, Phượng Noãn Noãn vừa nói chuyện vừa cử động thân thể, cảm giác xương của mình cũng sắp phơi nắng đến giòn tan luôn rồi.

"Hoàn Nhan nói ngươi có khả năng, có thể tu thành hình người." Mặc Cảnh Diệp thoáng dừng lại một chút.

"Cái, cái gì?" Phượng Noãn Noãn nói chuyện gần như cà lăm, nàng không phải là đang nằm mơ chứ! Nàng thực sự có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu : "Lời ngươi nói là sự thật sao?"

"Ân, nhưng mà chúng ta cần đi Phượng Hoàng Sơn một chuyến, mới nắm được rốt cuộc là có được hay không." Mặc Cảnh Diệp bình tĩnh nhìn nàng, trên thực tế trong lòng đã sớm sóng đánh mãnh liệt rồi, nó nguyện ý tu thành loài người. Trên đường hắn vẫn lo lắng phải nói thế nào với nó, nói rồi nó có bằng lòng hay không, dù sao bây giờ cũng chỉ là hắn đơn phương tình nguyện.

"Vậy chúng ta bây giờ đi ngay." Phượng Noãn Noãn hiện tại có chút không thể chờ đợi được nữa, làm ra vẻ muốn nhảy lên trên mặt đất.

"Được." Mặc Cảnh Diệp đúng lúc ôm lấy nó, mang theo nó tới Mã Tư trong vương phủ dắt ra một con ngựa.

Một đường cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành, lại đi lộ trình khoảng ba dặm thì đến chỗ kết giới của Phượng Hoàng Sơn.

Đứng ở chỗ xa xa miệng núi nhìn lại, lá phong khắp núi, đỏ như lửa, nối liền nhau giống như hình rồng rắn.

"Nơi đây thật là đẹp!" Phượng Noãn Noãn có chút xem đến ngây người.

Mặc Cảnh Diệp nhảy xuống lưng ngựa, dắt ngựa đi tới một thảm cỏ xanh phì nhiêu dưới tàng cây, xác định đem ngựa buộc kỹ rồi mới ôm Phượng Noãn Noãn xuống.

Vừa đi vào Phượng Hoàng Sơn, thì có một cây đại thụ cổ xưa, bên cạnh là một dòng suối nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo, nhìn không thấy tận cùng, trên bầu trời phiêu đãng tiếng kêu của các loại chim chóc, dễ nghe thanh thúy.

Phượng Noãn Noãn còn nhớ nàng lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp chính là ở chỗ này. Lúc đó, nàng mở mắt ra nhìn thấy người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm còn có sự thay đổi hình dạng của chính mình, nàng rất hoảng sợ, nàng không hiểu vì sao mình chỉ là ở nhà ngủ một giấc lại biến thành như vậy.

"Noãn Noãn, ngươi còn nhớ không? Đây chính là nơi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi."

"Ân, đương nhiên là không quên." Phượng Noãn Noãn nặng nề gật đầu, đây chính là nơi vận mạng mình xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng làm sao mà quên được hả?

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.