Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nguy Hiểm Ở Phượng Hoàng Sơn

Phiên bản Dịch · 849 chữ

Hai người băng qua dòng suối nhỏ, Mặc Cảnh Diệp vẫn duy trì cảnh giác cao độ, thận trọng đi tới, khoảng nửa khắc đồng hồ, bọn họ ngừng lại.

Tiếng chim hót rung động lòng người và tiếng dòng suối ban nãy đã biến mất, nơi đây quỷ dị đến mức ngay cả âm thanh lá cây kêu sột soạt cũng không nghe được, yên lặng giống như là đã đi tới một không gian không tiếng động.

"Nơi đây thật đáng sợ, làm sao mà đột nhiên không còn tiếng động nào nữa rồi?" Phượng Noãn Noãn túm chặt lấy vạt áo của Mặc Cảnh Diệp.

"Nơi đây hẳn là đã có người bày trận, nếu không tranh thủ thời gian ra ngoài thì sẽ bị vây hãm ở bên trong." Mặc Cảnh Diệp bình tĩnh nói.

"Hả, vậy chúng ta làm sao ra ngoài đây?"

"Xuỵt." Mặc Cảnh Diệp làm một động tác chớ có lên tiếng, Mặc Cảnh Diệp nhẹ nhàng nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, ngay lúc Noãn Noãn cho là hắn có phải là đã ngủ rồi hay không, thì hắn đột nhiên mở mắt ra, hướng về một phương hướng mà đi tới.

"Ha, có lại rồi kìa." Phượng Noãn Noãn nghe thấy tiếng chim hót xung quanh.

Mặc Cảnh Diệp cũng không buông lỏng cảnh giác, nơi đây đại khái chính là vị trí trung tâm của Phượng Hoàng Sơn, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể ập xuống!

"Mặc Cảnh Diệp, ngươi nghe thanh âm tuyệt vời chưa kìa." Phượng Noãn Noãn có chút mê mẩn nói.

Mặc Cảnh Diệp nhíu mày, hắn không nghe thấy có tiếng gì cả.

"Ti" Mặc Cảnh Diệp cảm giác bả vai truyền đến một hồi đau đớn: "Noãn Noãn ngươi đang làm gì vậy?" Bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) nhìn vật nhỏ đang cắn xé hắn.

"Kẻ vô tri như ngươi đây cũng dám xông vào Phượng Hoàng Sơn, ta phải giết ngươi." Phượng Noãn Noãn ánh mắt đờ đẫn, ngữ khí bất thiện nói.

Mặc Cảnh Diệp thầm nghĩ không tốt, xem ra nó đã bị thứ gì đó khống chế rồi, mê hoặc tâm trí: "Noãn Noãn, tỉnh lại đi. . ."

Ngọn lửa khổng lồ nổi lên ngút trời, tiếng kêu to rõ ràng theo đó bộc phát ra, ngọn lửa màu đỏ huyễn lệ cắt ngang bầu trời đêm, gần như chiếu sáng cả Phượng Hoàng Sơn, kèm với bay lên, ngọn lửa dần dần rút đi, lộ ra hai thân ảnh khổng lồ, lông đuôi đỏ rực huyễn lệ, giăng đầy ở trên không trung, vóc dáng hoàn mỹ, con ngươi long lanh trong suốt, không khỏi lộ ra vẻ uy nghi Điểu Trung Chi Vương (vua của các loài chim).

"Phượng Hoàng!" Mặc Cảnh Diệp ngẩng đầu nhìn lại, xem ra lời đồn bên ngoài đã sai, nơi đây không phải chỉ có một con Phượng mà còn có một con Hoàng.

Mặc Cảnh Diệp đột nhiên có chút hối hận khi mang Phượng Noãn Noãn tới đây, nơi nguy hiểm như vậy, hắn phải là tự mình đi mới đúng. Nhìn vật nhỏ đang ngủ mê man trong tay một chút, nhẹ nhàng đem nó đặt vào trong vạt áo, làm ra tư thế ứng chiến.

Đi đôi với tiếng kêu ngất trời, Linh Hoàng nộ phát xung quan (tức giận làm lông tóc dựng thẳng đứng) bay tới.

Mặc Cảnh Diệp nhảy lên không trung, đồng tử thắt chặt, từ màu đen từng bước biến thành màu tím, giơ tay chém xuống, kiếm quang bén nhọn trực ép sát con Linh Hoàng kia.

Linh Hoàng thấy tình thế không ổn, phất đôi cánh khổng lồ lên, chặn lại kiếm quang. Hai cánh hợp lại, một quả cầu lửa màu đỏ, đem cả thân thể Linh Hoàng bao lại, chỉ thấy ngọn lửa kia càng lúc càng lớn, bầu trời đều nhiễm đỏ. "Vèo" Một tiếng, hai cánh ném một cái, quả cầu lửa rời ra bay thẳng tới Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp con ngươi màu tím phản chiếu ra ánh lửa ngất trời, căn bản không kịp di chuyển, buộc lòng phải cấp tốc ngưng khí, bày ra kết giới.

"Oanh" Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Phượng Hoàng Sơn đều run rẩy, Linh Hoàng bị kết giới mà Mặc Cảnh Diệp bày ra đẩy ra xa.

Bụi bậm tản đi, dần dần hiện ra Mặc Cảnh Diệp bộ dạng không chút tổn hao; Nếu không phải con ngươi tràn ngập màu tím cùng sợi tóc tung bay, ai cũng nhìn không ra hắn giống như là kẻ mới vừa đánh xong một trận chiến.

Linh Phượng thấy đồng bạn của mình bị thương, kêu một tiếng, hướng phía Mặc Cảnh Diệp vọt tới.

Mặc Cảnh Diệp híp mắt, hắn vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều khí lực, con Linh Phượng này hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

-------------------

Phượng Hoàng [凤凰] : Phượng/ Phụng [凤] (con trống) ; Hoàng [凰] (con mái)

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.