Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Nó Mà Phá Bỏ Điểm Mấu Chốt

Phiên bản Dịch · 858 chữ

"Noãn Noãn, ta cứu ngươi thật sự không có bất kỳ mục đích gì." Mặc Cảnh Diệp giản lược nói vào điểm chính, trong mắt tràn đầy chân thành mà nhìn nàng.

Phượng Noãn Noãn bị sự nghiêm túc bất ngờ của hắn làm cho kinh động, há miệng một cái cũng không nói ra cái gì.

"Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ta tốt với ngươi đều là xuất phát từ nội tâm." Mặc Cảnh Diệp có chút không được tự nhiên nói.

Hắn từ trước đến nay cũng chưa có lấy lòng qua bất luận kẻ nào, không biết phải nói những gì, chỉ là hắn thực sự không nhìn nổi vật nhỏ có bất kỳ ủy khuất gì, huống hồ còn do chính bản thân hắn gây ra.

Mặc Cảnh Diệp ngày hôm nay ở thư phòng ngây người cả một buổi chiều chính là suy nghĩ xem hắn phải như thế nào để lấy lòng vật nhỏ, vốn dĩ nghĩ ra một đống câu để nói, mở miệng thì chỉ còn lại hai câu như thế. Mặc Cảnh Diệp cảm giác bản thân mình có phải là đã bị ma nhập rồi không, kể từ lúc cứu vật nhỏ, một lần rồi đến hai lần, hai lần rồi đến ba lần vì nó phá bỏ điểm mấu chốt.

"Được rồi! Ta tin ngươi." Phượng Noãn Noãn nghĩ thầm, Mặc Cảnh Diệp có thể nói ra lời này đúng là không dễ, dù gì thì thời đại này nam tôn nữ ti, nếu như hắn thực sự đối với mình có mưu đồ khác, tùy tiện tìm một thuộc hạ cũng có thể đem mình nghiền nát thành thịt bằm, hà tất phải khom lưng khuỵu gối hạ thấp thân phận để lấy lòng mình.

Mặc Cảnh Diệp nghe nàng nói như vậy u ám trong lòng tức khắc tiêu tán không còn một mảnh, tâm tình cực tốt kêu Thanh Phong đem bữa tối đã sớm chuẩn bị xong bưng lên.

"Mau ăn đi! Chắc hẳn buổi trưa cũng không có ăn no." Mặc Cảnh Diệp chính là thích nhìn dáng vẻ ăn cơm của Phượng Noãn Noãn, rất là đáng yêu.

"Ngươi cũng ăn." Phượng Noãn Noãn trong miệng nhét đầy đồ ăn, nói có chút không rõ ràng.

Một bữa cơm hai người ăn trong vui vẻ hòa thuận. Điều duy nhất làm cho Phượng Noãn Noãn cảm thấy phiền muộn chính là nàng còn có thể biến trở về hình dáng ban đầu hay không? Mỗi ngày đều phải ngồi xổm trên bàn ăn thực sự là không được tự nhiên.

Ăn cơm xong, Phượng Noãn Noãn liền bắt đầu mệt rã rời, Mặc Cảnh Diệp đem tiểu hồ ly mắt buồn ngủ mông lung nhẹ nhàng ôm đến trên giường, trong miệng ôn nhu nỉ non: "Noãn Noãn, Noãn Noãn. . ."

Ngày kế, Phượng Noãn Noãn ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại. Dạo một vòng quanh phủ cũng không nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp.

"Thần Hồ, muốn dùng bữa?" Thanh Phong cung kính nhìn Phượng Noãn Noãn trên mặt đất.

"Ta không phải là Thần Hồ gì đó, ta tên Phượng Noãn Noãn, ngươi có thể gọi ta là Noãn Noãn." Phượng Noãn Noãn rất không thích ứng với cách xưng hô của hắn.

"Thuộc hạ không dám." Thanh Phong vái chào, nếu để cho Vương gia biết được thì còn gì nữa: "Ta đi chuẩn bị bữa trưa."

"Ai ~ " Nhìn người đã chạy mất, Phượng Noãn Noãn còn chưa hỏi hắn, Mặc Cảnh Diệp đi đâu rồi.

Bên này Mặc Cảnh Diệp sáng sớm đã bị Hoàng đế triệu vào trong cung, nói là Hoàng Tử và Công chúa Nam Nguyệt Quốc tới, để tỏ ý coi trọng Đông Thần Quốc, cố ý mời Mặc Cảnh Diệp đến.

"Ha ha, lễ vật phụ hoàng ngươi tặng, ta rất thích." Vừa vào đại điện, Mặc Cảnh Diệp liền nghe được tiếng cười sang sảng của Mặc Đường.

"Chuyện gì mà lại làm hoàng huynh cười thoải mái đến như vậy?" Mặc Cảnh Diệp đi vào đại điện, mọi người đều vái chào.

"Cảnh Diệp, ngươi tới thật đúng lúc. Nhị hoàng tử Nam Nguyệt Quốc mang đến cho trẫm một con chim dạ oanh (chim sơn ca) đồ chơi chế tạo bằng châu báu và hoàng kim (vàng), thanh âm nó phát ra rất là tuyệt vời." Mặc Đường cao hứng đùa bỡn đồ vật trên tay, nhất thời đại điện vang lên một hồi tiếng hót cao vút, uyển chuyển êm tai.

"Lại là đồ rất tốt, Nam Nguyệt Quốc có lòng rồi." Mặc Cảnh Diệp trên mặt vẫn là không có một chút biểu cảm.

"Trước đây chỉ là nghe qua có một loại chim gọi là dạ oanh, hót rất là êm tai, lại chưa từng thực sự được nhìn thấy, hôm nay thấy được đồ chơi Nam Nguyệt điện hạ mang tới, cũng coi như là mở mang kiến thức." Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Hoàng đế, hé nửa khuôn mặt thanh tú, che miệng cười nói.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.