Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây To Đón Gió

Phiên bản Dịch · 820 chữ

"Khụ khụ." Thanh Phong lúng túng ho hai tiếng, bảo hắn giết người ngược lại thì thành thạo, bắt cá loại chuyện lặt vặt này không thích hợp với hắn: "Ta đây là không cẩn thận bị té."

"Thanh Phong, vất vả cho ngươi rồi. Lui xuống đi tắm đi!"

"Vâng, gia." Thanh Phong vái chào một cái, cầm theo con cá nhanh như chớp mất dạng.

Phượng Noãn Noãn cũng từ trong lòng Mặc Cảnh Diệp nhảy xuống dưới: "Ta đi phòng bếp nhìn cá của ta một chút."

Hoàn Nhan nhìn Phượng Noãn Noãn chạy ra ngoài: "Cảnh Diệp a! Ngươi thực sự là đối với con hồ ly này tốt quá mức rồi."

"Ta không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt." Đối với lời của Hoàn Nhan, Mặc Cảnh Diệp không thể phủ nhận.

"Coi chừng hại nó." Hoàn Nhan lắc đầu.

Mặc Cảnh Diệp trong mắt một mạch nước ngầm xẹt qua, dừng một chút: "Ta sẽ bảo vệ tốt nó, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào có thể thương tổn được nó."

"Vậy thì tốt, dù sao thói đời thất thường, lòng người khó dò." Hoàn Nhan tin tưởng lời Mặc Cảnh Diệp nói ra, là tuyệt đối không có điều gì bất trắc.

Giờ Tuất, Hoàn Nhan không xin phép mà tự giác ở lại Cảnh vương phủ ăn chùa.

"Ta nói, Hoàn Nhan ngươi tốt xấu gì cũng là thần y tiếng tăm lừng lẫy ngũ hồ tứ hải (năm sông bốn biển), sao lại cùng một con hồ ly như ta tranh giành cá ăn. Nếu để cho người khác biết, chẳng phải là cười đến rụng răng sao." Phượng Noãn Noãn cau mày, nhìn chằm chằm mâm cá kia trước mặt Hoàn Nhan, 'hảo tâm' khuyên bảo.

"Không cần dùng phép khích tướng, đối với ta không có tác dụng." Hoàn Nhan tự mình ăn cá trên mâm kia, hắn chính là đã thèm thuồng từ lâu rồi, nói cái gì cũng không quan trọng bằng ăn.

Phượng Noãn Noãn vẻ mặt đau lòng nhìn hắn, cá của nàng mà!

"Ôi ~ "Hoàn Nhan nhìn cái mâm bay đi: "Cảnh Diệp."

"Đây là của vật nhỏ nhà ta." Mặc Cảnh Diệp mặt không đổi sắc nói, đem đồ bưng đến trước mặt Phượng Noãn Noãn.

Hoàn Nhan bỉu môi một cái, từ khi con Cửu Vĩ Hồ này tới, cá trong hồ của Cảnh vương phủ, càng ngày càng ít hơn a!

"Thôi, để Hoàn Nhan thần y ăn con cá này đi!"

"Vậy còn ngươi?"

"Ta cũng ăn đến ngán rồi, để cho hắn nếm thử một chút."

Một người một thú đối thoại xác thực là làm cho người ta lạnh lẽo tâm can, hắn còn ở bên cạnh nghe được nữa chớ, trò chuyện như vậy thực sự được sao?

"Hai người các ngươi có nghĩ qua cảm nhận của ta không?" Hoàn Nhan cuối cùng không nhịn được nhắc nhở một câu.

"Ôi, thật đúng là xin lỗi, đều quên đi sự tồn tại của ngươi rồi."

"Hoàn Nhan." Mặc Cảnh Diệp thanh âm lành lạnh truyền vào lỗ tai.

Hoàn Nhan ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bi thương mà nhìn Mặc Cảnh Diệp.

"Kỳ thực, vật nhỏ nói không sai. Nàng thực sự ăn ngán rồi, ngày hôm nay liền miễn cưỡng để cho ngươi nếm thử một chút."

"Ngươi, các ngươi..." Hoàn Nhan phảng phất nghe được thanh âm tan nát cõi lòng của chính mình.

"Nhanh ăn đi! Không cần phải cảm động." Phượng Noãn Noãn đem mâm cá được Mặc Cảnh Diệp bưng tới, lại đẩy qua.

Hoàn Nhan liếc nhìn nàng một cái sâu sắc, ta giống như là đang cảm động sao? Ta là tức ngực, sống cũng không bằng ngươi.

"Ngày hôm nay không có cá, những món khác ăn nhiều chút." Đang khi nói chuyện, Mặc Cảnh Diệp gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong bát Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn cũng không cần khách khí, một mình thu hết.

"Gia." Thanh âm của Thanh Phong ở ngoài cửa truyền đến.

"Chuyện gì?"

"Lý công công đang chờ ở tiền thính!"

Mặc Cảnh Diệp cùng Hoàn Nhan nhìn nhau, nhíu mày trả lời: "Ngươi trước đi tiền thính chiêu đãi, ta đây đi ngay."

Phượng Noãn Noãn trong thâm tâm nói thầm, Lý công công này sao lúc nào cũng là buổi tối tới truyền chỉ.

"Vật nhỏ, ngươi trước cùng Hoàn Nhan từ từ ăn, ta đi một chút liền quay lại." Mặc Cảnh Diệp vuốt ve bộ lông của Phượng Noãn Noãn, đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Lý công công, lúc này tới để làm gì?" Còn nhớ lần trước tới vẫn là do Hoàng đế hiếu kỳ làm nàng bị truyền vào cung, ngày hôm nay lại là thế nào?

"Chắc chắn là bởi vì ngươi đó!"

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.