Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Nên Vọng Tưởng Động Vào Thứ Không Nên Động

Phiên bản Dịch · 824 chữ

"Bởi vì ta?" Nàng chỉ là một con hồ ly có cái gì để xem chứ.

Trong tiền thính, Mặc Cảnh Diệp ngồi nhàn nhã thưởng thức trà, nhìn hơi nóng lượn lờ phiêu tán: "Lý công công, gần đây rất là nhàn rỗi?"

"Cảnh vương gia nói đùa, lão nô đây không phải là phụng thủ dụ của Hoàng thượng, mời Vương gia tiến cung sao." Lý Đại Sơn đầu tiên là hướng về phía hoàng cung chắp tay thi lễ, sau là vái chào Mặc Cảnh Diệp.

"Ân, bất quá vẫn là muốn nói một câu, thứ người ta thích ta không tranh không đoạt, thứ ta thích bất luận kẻ nào cũng đừng vọng tưởng động vào một chút." Mặc Cảnh Diệp thưởng thức chén trà trong tay, hơi có cảnh cáo hỏi: "Ngươi nói có đúng hay không? Lý tổng quản."

"Ai, Vương gia nói đúng." Lý Đại Sơn thuận theo đáp lời.

"Lý tổng quản là người thông minh, ngày mai ta liền dẫn theo Cửu Vĩ Hồ tiến cung." Mặc Cảnh Diệp ánh mắt thâm thúy mà nhìn người đang cúi đầu.

"Vâng, lão nô cáo từ." Lý Đại Sơn vẫy cây phất trần, thân thể lướt nhẹ đi.

Mặc Cảnh Diệp trở lại Vân Hề Thủy Đạm, Phượng Noãn Noãn cùng Hoàn Nhan đã 'quen thuộc' xưng huynh gọi đệ.

"Hoàn Nhan a! Ợ, lần sau ăn cá ta nhất định gọi ngươi tới, giữa bằng hữu đồ tốt nhất định phải chia sẻ." Phượng Noãn Noãn thân thể hồ ly mềm mại có chút lắc lư.

"Ngươi đã làm gì với nó?" Mặc Cảnh Diệp vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Hoàn Nhan.

"Cảnh Diệp tới thật đúng lúc, nếm thử Bích Hương mà ta đặc chế." Nói xong, đưa tay lấy vò rượu trước mặt Phượng Noãn Noãn đưa qua cho Mặc Cảnh Diệp.

Mặc Cảnh Diệp nhìn chòng chọc vò rượu trong tay, cả khuôn mặt đen đến mức sắp nhỏ mực.

"Người đâu." Thanh âm u ám vang lên: "Đem Hoàn Nhan ném ra ngoài cho ta."

Thanh Phong cùng Bạch Vũ đi vào trong phòng liếc mắt một cái rơi vào một người một thú trên bàn, liếc nhìn nhau, cực kỳ nhanh chóng đem người cùng thức ăn dọn dẹp sạch sẽ rồi lui ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp khuôn mặt lạnh lẽo đem Phượng Noãn Noãn ôm đến trên giường, "Ngô." Phượng Noãn Noãn bị để xuống trong nháy mắt kêu nhẹ một tiếng, vuốt hồ ly gắt gao ôm lấy cánh tay Mặc Cảnh Diệp.

"Thực sự phải đem Hoàn Nhan thần y ném ra ngoài?" Thanh Phong có chút không chắc chắn mà hỏi Bạch Vũ ở bên cạnh.

Bạch Vũ lắc đầu: "Ngươi dám ném ra ngoài sao?"

Thanh Phong cũng muốn khóc rồi, chủ tử ném cho hắn một quả đạn dược (1) a! Hắn sao mà có gan đem Hoàn Nhan ném ra ngoài chứ, chờ hắn tỉnh lại còn không phải đuổi theo hắn khắp chốn giang hồ sao.

"Nếu không thì, đem hắn đặt ở phòng Vân Phách đi!" Trong vương phủ bình thường cũng không có khách nhân, ngay cả gian khách phòng sạch sẽ cũng không có.

"Ân, chỉ có thể như vậy." Bạch Vũ có chút tán đồng nói.

Thế là, đến lúc Vân Phách về đến phòng chỉ nghe thấy bầu trời đêm an tĩnh vang lên một hồi tiếng mắng chửi: "Thanh Phong, ngươi chờ đó cho ta... "

Thanh Phong tiểu tâm can run rẩy, rõ ràng còn có Bạch Vũ nữa a! Vì sao người chờ đó chỉ có mỗi mình ta, hừ!

Sáng sớm hôm sau, Phượng Noãn Noãn tỉnh dậy chỉ cảm giác có chút đau đầu, còn lại cái gì cũng không có ấn tượng.

"Tỉnh rồi, uống chút canh giải rượu." Mặc Cảnh Diệp đi vào trong phòng nhìn Phượng Noãn Noãn một cái, liền ngồi bên giường cho nó uống.

"Ta tối hôm qua uống rượu?" Phượng Noãn Noãn không xác định hỏi một câu.

"Đứa ngốc. Không uống rượu có thể cho ngươi uống canh giải rượu sao."

Phượng Noãn Noãn nhìn khuôn mặt âm lãnh của hắn, rụt cổ một cái, ngoan ngoãn không nói gì thêm.

Chờ đến lúc Hoàn Nhan choáng váng tỉnh lại, Mặc Cảnh Diệp đã mang theo Phượng Noãn Noãn đến hoàng cung rồi.

Hoàn Nhan tỉnh lại rồi nhìn xung quanh một chút, đứng dậy. Chỉ cảm thấy thân thể có chút lung lay, rõ là rượu đại thương thân a!

"Ơ kìa, Hoàn Nhan tỉnh rồi." Thanh Phong đẩy cửa đi vào đặt chén trong tay xuống.

"Vương gia nhà ngươi đâu?"

"Vương gia nhà ta sáng sớm đã mang theo Thần Hồ tiến cung rồi."

----------------------

(1) Chỗ này nguyên bản dịch ra là lựu đạn, bom, mà vì là cổ đại nên để là đạn dược thì hợp lý hơn

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.