Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song kiêu

Tiểu thuyết gốc · 1880 chữ

- Màn thầu này ... Thực sự rất ngon.

Chiếc màn thầu này đích xác đang trên tay một thiếu nữ xinh đẹp vạn phần. Phong thái của nàng chỉ cần nhấc tay nhấc chân cũng vẽ lên một khung tranh tuyệt vời. Nhất là bộ quần áo đạo gia nàng mặc trên người, càng tô điểm cho khí chất tiên nhân của nàng. Mà ai nhìn vào cũng biết, áo đạo gia trên người nàng đang mặc, chính là dành cho nội môn đệ tử phái Võ Đang, một trong tam đại môn phái mạnh nhất giang hồ hiện tại. Lúc này không chỉ trầm trồ về sắc đẹp chim sa cá lặn, mà còn bởi vì danh phận nội môn đệ tử võ đang, e rằng trong những người trẻ tuổi, cũng là thiên tài võ học.

Người thanh niên bên cạnh nàng, tướng mạo phi phàm, cũng một thân môn phục võ đang nội môn, vừa cắn một miếng màn thầu, cũng cười nói:

- Quả thật như vậy, mười đồng một chiếc cũng không phải đắt. Ăn vào không hiểu sao ta còn cảm thấy khoan khoái.

Thiếu nữ kia cũng gật đầu, ngoài lại nhìn qua gương mặt đang lấm tấm mồ hôi của Dương Trầm. Dương Trầm hắn quả thật buôn bán cũng quá vất vả rồi, người mua đồn nhau, rồi kéo tới mua liên tục, đợt này Hoa Sơn luận bàn con khỉ gì đó, giúp ta kiếm bội, liền về thành trấn nào mua lấy một căn nhà thật to, dưỡng thương mười năm rồi lại bán màn thầu tiếp đi.

Thiếu nữ xinh đẹp lại cắn thêm một miếng màn thầu, quay sang với thanh niên bên cạnh:

- Ta cảm thấy lúc nhìn vào ánh mắt hắn, thấy rất sáng. Người bình thường không thể có tạo nghệ ra một món ăn có thể đem lại hiệu quả tinh thần thế này, e rằng hắn cũng không phải nhân vật tầm thường.

Thanh niên kia cười ha hả:

- Diên Yến muội cũng đa nghi đi, ta thấy hắn mặt mũi cũng sáng súa, ắt cũng là một người thông tuệ. Tuy nhiên người thông tuệ trên thế gian này tuy nhiều, nhưng không phải người nào cũng may mắn được bái danh sư, luyện võ công từ nhỏ như chúng ta. Đâu phải ai thông tuệ cũng đem đi dạy võ, dạy chữ cả được chứ. Thiên hạ mỗi người đều có số vận, số vận của hắn chính là chế tạo những món ăn lạ kì, thoải mái như thế này đem đến cho chúng ta không chừng.

Thiếu nữ kia bĩu môi:

- Gì mà thiên hạ mỗi người đều có số vận, Chiêu Thành, huynh ăn nói nghe giống sư phụ ghê.

Thanh niên kia liền gãi đầu cười hì hì.

Nữ là Diên Yến, nam là Chiêu Thành, tuổi chưa tới hai mươi lăm, đây chính là hai thiên kiêu của Võ Đang phái, nổi danh giang hồ đã vài năm nay. Chiêu Thành tuổi con trẻ như vậy mà hai năm trước, một mình hắn phụng mệnh sư môn, đem cả hang ổ đạo tặc cách núi Võ Đang trăm dặm diệt sạch, chiến danh lẫy lừng, lúc đó hắn mới chỉ có hai mươi hai tuổi. Hai người này tới bây giờ, đều đã là đỉnh phong ở cảnh giới Ngưng Khí, đang cố tìm hiểu huyền đạo, trùng kích lên Dẫn Khí cảnh, lấy tựa là Võ Đang Song Kiêu. Diên Yến chưa từng lộ ra thực lực, cũng chưa có chiến tích như Chiêu Thành, nhưng đây hiện thời là hai đệ tử duy nhất của chưởng giáo Vạn Liên Danh, nghe cũng ra thực lực cũng không kém Chiêu Thành bao nhiêu.

Chiêu Thành lại nhìn lên đỉnh nói Hoa Sơn, tỏ vẻ đăm chiêu:

- Hai ngày nữa chính là ngày sư phụ lên núi luận bàn, ta cũng rất hào hứng được nhìn thấy phong thái của sư phụ khi triển lộ hết thực lực. Mấy năm nay theo chân sư phụ học tập võ nghệ, chưa được chân chính nhìn sư phụ xuất thủ.

Diên Yến cười:

- Huynh tốt nhất nên tránh xa ra thôi. Hai mươi năm trước ta nghe khi sư phụ và bang chủ Cái Bang giao thủ, chưởng lực đánh không có mắt bị bang chủ Cái Bang dùng Tán Công kĩ đánh trật ra bên ngoài, không may trúng một tên Khí Biến cảnh chết tươi đấy.

Chiêu Thành nghe thế người không rét mà run lên một cái, cười khổ:

- Cùng là Khí Biến cảnh, ai ngờ người trong Ngũ Vương lại biến thái như vậy chứ. Ta với muội e rằng chắc chỉ nhìn thấy sư phụ bằng cái chấm nhỏ mất.

Hai người nói thêm vài câu, liền quay về với đoàn người Võ Đang, muốn ổn định lại nhân số, tìm một nhà trọ nghỉ chân.

Tầm gần tối, Võ Đang có tầm hai mươi người, tiến tới một nhà trọ trong trấn. Lúc này trưởng lão Võ Đang tên Lý Hạo - vốn chính là một trong tứ lão võ nghệ chỉ dưới Vạn Liên Danh, chuyên ra mặt giải quyết sự việc cho Võ Đang. Còn Vạn Liên Danh ngoài trận tranh hùng trên núi Hoa Sơn ra, thì đa phần chỉ ở trong nội viện truyền đạo cho hai đệ tử, rồi lại biệt tăm ngao du thiên hạ. Đệ tử Võ Đang kể, chỉ cách một năm, Vạn Liên Danh chưởng giáo mới về đăng đàn giảng đạo một lần, còn lại đều không thấy mặt.

Lý Hạo chính là một cao thủ Vận Khí cảnh hàng thật giá thật. Võ công Võ Đang thâm hậu khôn lường, sợ là có đem mười tên Hạ Thiên Hành ra đây cũng chỉ miễn cưỡng đấu ngang tay với Lý Hạo.

Lúc này Lý Hạo mới vào quầy, nói với chủ nhà trọ:

- Tại hạ Lý Hạo, Võ Đang phái, muốn thuê hết phòng ở trong quán trọ này.

Lão bản ngay danh Võ Đang phái, lại nhìn thấy mấy bộ y phục trên người mấy người này, lập tức xoắn quít, nói ngay:

- Hóa ra là Lý Hạo tiên sư.

Lý Hạo cười:

- Gì mà một tiếng tiên sư, hai tiếng tiên sư, ta cũng chỉ là một người phàm có chút tu vi thôi, cứ gọi ta là Lý Hạo.

Lão bản toát mồ hôi, vội nói:

- Lý Hạo tiên sư ngài cứ đùa. Khách điếm của lão tuy không có môn phái nào hiện đang ở trọ, nhưng lại có năm người đang thuê năm phòng, chuyện này...

- Haha, phiền lão bản có thể gọi ba người này ra cho ta nói chuyện được không.

- Theo ý tiên sư - nói rồi lão bản nhanh chóng lên lầu, chỉ vài chốc sau liền dẫn theo năm người xuống.

Năm người này có ba người độ tuổi ba mươi, một người đã tầm trung niên, còn lại một người mặt mũi khôi ngô, hóa ra lại chính là Dương Trầm. Dương Trầm vừa đi bán màn thầu về, cũng thấy mệt mệt, tuy rằng vận dụng Linh Khí vào màn thầu có kiếm chút hời, nhưng mỗi đêm lại phải thu mua màn thầu về rồi điều khí, quả thật không tốt chút nào cho thương thế, tuy rằng không khiến hắn bị thương thêm, nhưng vết thương phục hồi cũng chậm lại. Lão gia còn chưa kịp nghỉ ngời, giờ lại gọi xuống đây, không phải là có gia hỏa nào cậy nhiều tiền bao trọ chứ. Dương Trầm suy đoán cũng không sai, nhiều đại môn phái, thậm chí tiểu phái đi một đoàn, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thường sẽ thuê cả quán trọ, mà không phải ở chung đụng với môn phái, hay đám người nào khác. Mấy ngày nay trong trấn chính là điều thường xảy ra.

Lý Hạo nhìn năm người này, ôm quyền nói:

- Tại hạ Lý Hạo của Võ Đang, hôm nay dẫn theo các đệ tử ở đây, để đảm bảo an toàn, mong các vị huynh đệ có thể nhượng lại phòng, tại hạ xin cảm kích.

Mấy người kia vội vàng xua tay, người trung niên trong đám là lớn tuổi nhất, liền đứng ra nói:

- Võ Đang phái không ai không biết, lại là chính phái chuyên trừ hại cho dân, tại hạ nguyện ý nhường phòng .

Mấy người kia gật đầu lia lịa, chỉ riêng Dương Trầm đứng yên không nói gì.

Lúc này, Diên Yến, Chiêu Thành cùng đám người Võ Đang chiều cũng từng ăn màn thầu của Dương Trầm, liếc qua nhìn nhận ngay ra hắn. Tên bán màn thầu này cũng thật không có chút lễ trọng nào vậy. Diên Yến thì ngược lại, nhìn Dương Trầm với ánh mắt tò mò, thích thú.

Lý Hạo thấy Dương Trầm không nói gì liền nói:

- Vị thiếu niên này, ý kiến người ra sao ?

Dương Trầm lắc đầu:

- Võ Đang uy danh cái thế, nhưng tại hạ hôm nay cũng có chút việc, người đã mệt, cũng không muốn nhường phòng.

Đám đệ tử Võ Đang ồ lên một tiếng, đặc sắc nhìn Dương Trầm. Bốn người kia cũng quái dị nhìn Dương Trầm, tên này chẳng lẽ không cấp cho Võ Đang chút mặt mũi sao.

Lý Hạo nghe thế cũng không giận gì, quay sang lão bản hỏi:

- Nhà trọ của lão có tổng cộng bao nhiêu phòng.

Lão bản vội đáp:

- Đích xác có một sân vườn ở giữa, bốn xung quanh xây lại tổng cộng 22 gian phòng, trong đó lão ở một gian.

Lý Hạo cười nói:

- Ở đây ta vừa vặn có hai mươi người, thêm tiểu huynh đệ này nữa là 21. Đúng là vừa đủ. Xong Lý Hạo quay sang bốn người còn lại nói:

- Võ Đang chính phái không hề có ý muốn làm phiền các vị, ai ngờ phòng chỉ đủ cho vị thiếu niên này, cảm tạ bốn vị đã nhường phòng.

Bốn người nghe thế lại càng nể phục Võ Đang hơn, cũng thầm nghĩ tại sao bản thân không có một chút cứng đầu như vị thiếu niên kia, biết đâu nay may mắn người được ở cùng Võ Đang phái đoàn này lại là ta. Nói vậy nhưng cũng chẳng đợi nghĩ ngợi nhiều, bốn người này nhanh chóng rời đi, tìm một quán trọ khác.

Thấy vậy, Dương Trầm liền ôm quyền nói với Lý Hạo:

- Đa tạ, như vậy ta lên phòng trước - xong rồi không đợi Lý Hạo nói thêm lời, liền bỏ lên trên lầu ngay.

Lúc này không chỉ đám đệ tử Võ Đang, mà cả Lý Hạo cũng đờ người ra. Tên này cũng thật quá tùy ý đi, liền không coi Võ Đang ra gì, mấy người kia gọi phải gọi ta một tiếng tiên sư kia kìa.

Diên Yến nhìn theo Dương Trầm đi lên lầu, nở nụ cười đẹp, lúc này trong mắt nàng đẩy vẻ hiếu kì.

Lý Hào lắc đầu ngao ngán, trong lòng tự nhủ mấy tiếng không chấp nhặt tiểu bối, xong rồi dẫn đám đệ tử Võ Đang, phân công vào các gian phòng.

Bạn đang đọc Tiên Tựu sáng tác bởi sockyone

Truyện Tiên Tựu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sockyone
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.