Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ vương luận khí bàn thiên hạ

Tiểu thuyết gốc · 1803 chữ

Tiết trời đầu tháng bảy, không khí có chút nóng nực. Những tưởng lúc này thiên hạ sẽ đổ xô nhau về miền sông nước du ngoạn, ai ngờ trấn Hoa Sơn lại tấp nập tới kì lạ. Trong dòng người đổ về trấn, nào ngờ không chỉ có thương nhân, thường dân, mà thấp thoáng đâu đó còn có những đoàn người từ các môn phái võ lâm, có khi là những thiếu niên của danh gia vọng tộc có tiếng. Đưa mắt đảo qua con đường trong trấn cũng có thể thấy những bộ quần áo của đệ tử Võ Đang, Thường Sơn, Diên Nhạc, ... Môn phái lớn đều đến đông đủ chứ chưa nói gì tới môn phái nhỏ, làm cho những người dân bản địa trong trấn mở nhà trọ, kinh doanh tửu lâu, hàng quán cũng được môn phen kiếm lớn. Nhân sĩ giang hồ có võ công thực lực trong tay, tiêu tiền không hề thấy xót ruột. Đặc biệt là đoàn người từ những gia tộc võ học, mấy công tử, thiếu nữ luôn đưa ra một nén bạc mà chẳng thèm lấy lại tiền thừa.

Nguyên do của việc này, lại nói về địa thế của trấn Hoa Sơn. Ký Châu ngay gần núi Hoa Sơn nhất, mà từ Kí Châu đi theo đường tới núi Hoa Sơn, chính là đi ngang qua Hoa Sơn trấn. Hoa Sơn trấn nằm ngay dưới chân núi, vốn là một trấn nhỏ, ngày thường ước chừng chỉ có tầm hai ba trăm hộ. Sự kiện thu hút đông đảo võ lâm, chính là trên đỉnh Hoa Sơn trong tháng bảy này, mở ra một hội luận võ, mà có sự ra mặt của Ngũ Khí Vương đại danh đỉnh đỉnh trong mười quốc gia lớn bé xung quanh.

Ngũ Vương này trong đó gồm Tâm Chính Quân - bang chủ Cái Bang, Vạn Liên Danh - giáo chủ Võ Đang, Y Đà - phương trượng Thiếu Lâm. Ba đại môn phái đứng đầu võ lâm, truyền thừa võ công, công pháp phải nói là trác tuyệt vô song, ba người này xưng vương trong giới võ đạo cũng không sai. Tuy nhiên lọt vào trong Ngũ Vương, tức là cả năm người đều công nhận đánh với nhau không phân thắng bại, nghĩa là hai người kia cũng mang một thân phi phàm. Ngày nay, các danh phái cùng tiểu phái, gia tộc, đều tệ tụ ở trấn Hoa Sơn, chính là chờ đợi cuộc luận đấu đỉnh cao này. Giới võ đạo đều cứ cách 10 năm một lần, nhờ năm người mạnh nhất đương thời đưa ra địa điểm luận đấu, lựa chọn ra những nhân vật đứng đầu thiên hạ, phân bố lại tiếng nói trong giới võ lâm. Chính rằng tư khi có luận đấu đến nay, trong những người dẫn đầu luôn có bóng dáng hai vị đứng đầu Cái Bang và Võ Đang. Mãi đến hơn ba trăm năm trước, Đoạn Trường Tiên - bang chủ Cái Bang thời bấy giờ lại lựa chọn địa điểm giao đấu là Thiếu Lâm Tự. Lúc này người người đổ về, tay cầm binh đao, xem trận diễn đấu, phương trượng Thiếu Lâm thời bấy giờ tự Bát Đà, liền ra tay can dự, không ngờ võ học Thiếu Lâm Đạt Ma Diễn Hóa bộ, lại mạnh mẽ không ngờ, lúc đó đánh nhau hơn 200 hiệp với Đoạn Trường Tiên không phân thắng bại. Có người còn nói rằng, Đạt Ma Diễn Hóa thực không phải mạnh ở tấn công, công đấu, mà nhờ sự bền bỉ dai dẳng của nó, phỏng đoán rằng nếu ngoài 300 hiệp, e rằng Đoạn Trường Tiên cũng rơi vào thế hạ phong. Lúc này Bát Đà lọt vào trong Ngũ Vương, liền đưa ra ý kiến 50 năm một lần mới được tổ chức giao lưu luận võ tại chùa Thiếu Lâm, phương trượng tại Thiếu Lâm Tự đương thời sẽ tham gia tranh đấu, còn lại bốn lần giao đấu kia, Thiếu Lâm sẽ không tham gia. Bát Đà tỏ ra thực lực mạnh mẽ, khiến bốn người kia cũng nể phục không thôi, cũng liền ra lệnh cho võ lâm, từ nay 50 năm mới được giao đấu tại Thiếu Lâm, nếu Thiếu Lâm Tự lọt vào Ngũ Vương, liền giữ vững vị trí này cho tới lần giao đấu vào 50 năm sau. Cho đến nay, không lần nào là Thiếu Lâm Tự không có cường giả trong Ngũ Vương cả, giang hồ đều không có dị nghị.

- Năm mươi đồng - Giọng một thiếu niên trẻ vang lên.

- Cái gì ? Năm mươi đồng cho 5 cái màn thầu ? Người có bị ủng não không hả ? - Người kia cũng khoảng 20, mặt mày trợn tròn mắng.

- Nếu người không thì tránh ra, để người tiếp theo mua.

- Được được, ta mua, nếu quả thật thứ này không đáng giá năm mươi đồng, ta sẽ cho cái sạp hàng này của ngươi dẹp tiệm luôn.

- Cám ơn quý khách, khà khà.

Tên bán màn thầu giá cắt cổ này, chính là Dương Trầm, lúc này đang bày một sạp hàng nhỏ tại trấn Hoa Sơn. Hắn rất khôn khéo lấy Linh Khí liền truyền nhập vào trong ... bánh bao, khiến mấy chiếc banh bao này ăn vào cảm thấy cực kì ngon miệng, hơn nữa lại sảng khoái, tinh thần như được tinh lọc. Phải nói rằng, lão quái Vận Khí cảnh ở đây cũng chẳng làm được như Dương Trầm, bởi vốn lấy Linh Khí cải biến lên vũ khí như đao kiếm dễ dàng hơn nhiều so với dẫn nhập vào trong mấy thức ăn thức uống như thế này, bởi binh khí vốn làm bởi những vật dẫn Linh Khí đặc thù, để nâng cao sức mạnh của nó khi có Linh Khí gia trì, nhưng màn thầu thì không như thế. Vậy mới biết, tạo nghệ điều dẫn Linh Khí của Dương Trầm tinh tế, khéo léo tới nhường nào. Cũng vì thế, sạp hàng của hắn mấy ngày nay đông khách cực kì, các công tử cô nương gia tộc lớn, những đệ tử bang phái, có khi có cả những trưởng lão của tiểu môn cũng tò mò đến mua, khen tấm tắc không thôi. Bọn họ không hề cảm nhận được sự lạ thường trong màn thầu, còn những lão già Vận Khí cảnh sao ? Đạt đến tu vi như vậy, không phải là bang chủ của bang phái nhỏ, gia trưởng của gia tộc lớn, thì cũng là đại trưởng lão, phó môn chủ của đại môn phái đi ? Lại còn xếp hàng với ngươi để ăn màn thầu ư ?

Sạp hàng này vốn được mở ngay cạnh cửa một quán tửu lâu trong trấn, lúc này lão bản của tửu lâu nhìn sạp hàng của Dương Trầm, ánh mắt đầy phức tạp cùng bất đắc dĩ. Lão cười khổ, mấy ngày trước cho người này đứng cạnh cửa để bán hàng, coi như giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, ai ngờ doanh thu của hắn có lẽ còn nhỉnh hơn tửu lâu của lão, đuổi cũng chẳng đành, chả lẽ giờ ra đuổi vì thấy ngươi buôn bán quá tốt sao.

Thời điểm này cũng chính là ba tháng sau đợt truy đuổi ở Dương Châu. Ngày hôm đó Dương Trầm vốn định nhanh chóng diệt gọn năm tên này. Đến cảnh giới Khí Đạo, vốn đã được Linh Khí cải tạo thân thể, Linh Khí hòa cùng máu huyết chảy từ đầu tới chân, sức mạnh đơn thuần không đủ giao phong với những tên Vận Khí cảnh trong Thất Sát kia, nhưng để bán hành cho năm tên Ngưng Khí này, thì thật dễ như bỡn. Lúc Dương Trầm đang định ra tay, thì hắn cảm nhận được Linh Khí xung quanh di chuyển một cách bất thường. Ngay lập tức Dương Trầm nhận ra đây chính là niệm khí theo dõi của một cao thủ Khí Niệm cảnh. Khí Niệm cảnh, có thể nhất niệm điều khí, Linh Khi trong phạm vi điều khiển của Khí Niệm, có thể coi như tai mắt của cao thủ Khí Niệm, cũng chính là cao thủ Khí Niệm nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy những điều xung quanh bán kính cả dặm. Dương Trầm cũng không muốn dây dưa với cao thủ Khí Niệm, nội thương nghiêm trọng như hắn bây giờ, gặp Khí Vực tức là chết, gặp Khí Niệm cũng chỉ có đường chạy trốn, lỡ đâu gặp mấy tên Khí Niệm biến thái, e rằng chạy được cũng rơi vào cảnh khốn cùng hơn cả bây giờ. Không rõ đối phương là hàng người như thế nào, bây giờ dùng sức mạnh thân thể thuần túy đánh nhau với năm tên này, hay điều ra Linh Khí, đều dẫn tới sự nghi ngờ của tên Khí Niệm này, hắn đành ném ra một viên thuốc nhỏ màu hồng xuống dưới đất. Viên thuốc này vừa chạm đất thì nổ cái oành, một làn khói hồng dâng lên, khiến năm tên kia lập tức hoang mang. Làn khói này thật kì lạ, dù có dùng tu vi Ngưng Khí tạo nên một lớp màn chắn xung quanh thân thể, thì những làn khói này vẫn thấm vào vượt qua, chớp nhoáng cả năm tên đều ngã xuống, hôn mê. Dương Trầm xử lí xong xuôi liền quay đầu bỏ chạy ngay về phía thành Vân Nam, nằm ngay gần Ký Châu, một thời gian sau thì theo dòng người mà lưu lạc tới trấn Hoa Sơn.

Dương Trầm vừa đi một lúc, chỗ năm tên tay sai của Khương Chính liền xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này cõng theo một người đàn ông trung niên trên vai, đang nằm hôn mê. Người này nhìn qua làn khói hồng, lấy tay vung nhẹ, lập tức làn khói tan ra biến mất, hắn cười:

- Hồng Mê Tán, viên mê dược này luyện chế tới hoàn mĩ, ai ngờ lại được dùng trên năm tên Ngưng Khí cảnh phế vật này chứ.

Xong lão lại ngó lại trên lưng mình, nụ cười vừa nãy biến mất, chỉ còn lại sự bực tức cáu giận:

- Ai ngờ Liên Thế Phong ta đây đang chạy chốn địch thủ, lại còn phải ra tay cứu mạng người chứ. Nếu chẳng phải ta nợ ông nội ngươi Hạ Đường Y một phần nhân tình, e rằng mặt mũi người ta còn chẳng thèm nhớ, nói chi tới việc cứu lấy cái mạng ngươi.

Nói xong hắn hừ một tiếng, lại tung người lên, đạp không mà đi, trên vai vẫn vác theo trung niên nọ.

Bạn đang đọc Tiên Tựu sáng tác bởi sockyone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sockyone
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.