Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch biến Dương Châu

Tiểu thuyết gốc · 2994 chữ

Dương Trầm ngáo ngác nhìn xung quanh khiến Hạ Thiên Thanh cũng tò mò không thôi. Chốc chốc hắn lại nhìn lên người Hạ Thiên Thanh, xem kĩ một lượt từ đầu xuống chân. Đáng tiếc là hắn xem xong lại lắc đầu chẹp miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, mơ hồ nàng có thể thấy đó là ánh mắt tiền bối lo lắng cho vãn bối vậy. Lúc này nàng bồn chồn liền hỏi:

- Ngươi nhìn ta cái gì vậy ? - giọng nói nàng không giấu vẻ khó chịu.

Dương Trầm liền đáp ngay:

- Cô nương ăn mặc như thế này cũng hơi quá ... dụ người đi.

Hạ Thiên Thanh giật mình, tên này chẳng lẽ là một tên háo sắc đi ? Chắc cũng khó khăn lắm hắn mới gạt bỏ được sự cầm thú hôm qua, còn đối tốt với ta như vậy, e là định giở bài chinh phục trái tim ? Lúc này nàng cau có:

- Mong ngươi giữ lấy thể diện, ta dụ ai cũng không dụ ngươi.

Lúc này trong lòng Dương Trầm gào thét, đúng là tuổi trẻ không trải sự đời mà, ăn mặc như thế này lao vào thành, còn nói là dụ ai cũng không dụ ta. Dương Trầm ta đây nhìn trẻ nhưng năm nay cũng hơn trăm tuổi đi, so với Khí Đạo cảnh khác thì đúng đáng tuổi tiểu bối, nhưng so với cái mĩ nương ngu ngốc này thì tính là ông nội đi ? Lại đi gặm cỏ non sao, ta đây không cần.

- Cô nương, ta không sợ bị dụ, ta chỉ sợ cô ăn mặc như thế này, vào trong thành liền bị truy giết đến chết đi.

Hạ Thiên Thanh giật mình thấy phải, ngẫm lại lời mình vừa nói thì mặt đỏ ửng lên, quay về phía khác, không nói gì.

Đi thêm một quãng thì có một tiểu buôn đi từ phía bắc đang muốn tiến đến Dương Châu, liền hỏi mua được một bộ quần áo, may là tiểu buôn cũng có xe ngựa, Hạ Thiên Thanh liền vào trong xe thay đồ. Xong xuôi nàng bước ra, bộ váy trắng giờ đã thay thế bằng một bộ quần áo nam nhi. Tuy vậy tóc nàng lúc này thả dài xuống, lại chẳng thấy vẻ nam nhi đâu, chỉ thấy một vẻ đẹp hoang dại lạ thường.

Dương Trầm ngắm nghía một hồi, lại mua thêm một cái mạng che mặt đưa cho Hạ Thiên Thanh, lúc này hắn mới cảm thấy an toàn, rồi lên đường đi vào thành Dương Châu. Hắn vừa đi theo Hạ Thiên Thanh vừa suy nghĩ. Thôi thì ta đây đành giúp tiểu mĩ nhân này đảm bảo lấy cái tính mạng đi. Manh mối của tầng thứ tiếp theo sau Khí Đạo cảnh hắn cũng không rõ, chỉ biết đương thời có bốn tên có cảnh giới giống hắn, đều xưng hào thánh nhân ở nhân gian, sống trong những tiên cảnh thủ phủ, thế ngoại đào nhân, xa lánh cuộc đời. Cũng là bốn tên đó trong thế cân bằng mắt thấy sự cường đại của hắn, liền ra tay vây giết. Thôi dù sao thân mang trọng thương, liền đầu nhập nhân gian, ngao du bốn bể với mấy tên ngu ngốc thích liều mạng này, biết đâu lại tìm ra con đường truy cầu cảnh giới, lại còn tích thêm một phần công đức. Hắn không biết tiến thêm một bước này về tu vi thì yêu cầu gì, nhưng công đức là một lực lượng thần kì, vốn tích lũy lại cũng chẳng thừa.

Mải nghĩ thì thấy Hạ Thiên Thanh dừng lại, nhìn xa xa vào một đống đổ nát, trong lòng nàng bây giờ đầy suy nghĩ. Nơi đó vốn dĩ là một nơi uy nghiêm bậc nhất thành Dương Châu này, bỗng trở thành hoang phế. Xung quanh phủ có bóng dáng người Khương gia lần mò xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

Hạ Thiên Thanh cũng không chạy vội về đám người Khương gia, mà chỉ nhẹ nhàng tìm một quán tửu lâu gần đó rồi đi vào. Dương Trầm thấy thế liền hiểu ý, hóa ra đứa cháu này của ta đói bụng rồi. Hắn liền nhanh chóng gọi lên vài đĩa thịt xào, vài món cá, đống này so với phàm dân cũng là bữa linh đình rồi. Hạ Thiên Thanh nhíu mày, xong rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, mặt lại đỏ lên. Nàng vốn vào đây định uống chút gì đó giải đi tâm trạng, ai ngờ tên gia hỏa này tưởng này chết đói, liền bày ra một đống như thế này. Nhưng nàng ... cũng đói thật đi.

Dù sao cũng là tiểu thư nhà khuê các, Hạ Thiên Thanh ăn uống rất nhẹ nhàng, tựa như đang biểu diễn một môn nghệ thuật vậy. Lúc này bỗng từ phía ngoài đi vào trong tửu lâu là một thanh niên quần áo lụa là, khuôn mặt cũng khả ái, theo sau là một số tên mặc quần áo võ phục, tay cầm loan đao, nhìn qua có thể đoán được là người của Khương gia. Khương gia vì loan đao mà nổi danh thiên hạ, đao pháp của Khương gia đứng ở Triệu quốc tuyệt đối có thể xưng hào số một, một tay lão gia chủ Khương Chiến Nam đánh ra một mảng gia nghiệp rộng lớn, cũng vì đao pháp vi diệu vô song này.

Mấy tên cầm đao đi dò hỏi từng bàn xem ai trọ lại ở tửu lâu này có biết chuyện tối qua, có thấy những người còn sống chạy đi hướng nào. Lúc một tên cầm đao đi tới bàn của Hạ Thiên Thanh, thì nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn sang phía thanh niên áo lụa kia. Thanh niên áo lụa chính là Khương Chính, con trai thứ hai của Khương Chiến Nam, tuy võ công không bằng anh cả Khương Vinh, những cũng liệt vào hàng ngũ cao thủ trẻ tuổi. Khương Chính thấy một thanh niên đứng dậy nhìn mình, cũng giật mình, nhìn lại thì nhận ra ngay đây là mĩ nhân thành Dương Châu - Hạ Thiên Thanh. Hạ Thiên Thanh lúc ăn uống phải bỏ khăn che mặt xuống, lúc quay lại dĩ nhiên bị Khương Chính nhận ra ngay, nàng khoanh tay chắp lễ:

- Hạ Thiên Thanh cảm tạ sự ứng cứu của Khương gia.

Khương Chính vội lao tới, cũng đáp lễ:

- Thiên Thanh, ta thật có lỗi, Khương gia đã điều động cao thủ đi ngay trong đêm, nhưng lại chậm mất một bước - nói xong, trên mặt hắn đầy vẻ ăn năn dằn vặt, tuy nhiên ánh mắt lại đảo một lượt từ đầu đến chân của Hạ Thiên Thanh, rồi lại đảo qua Dương Trầm vẫn đang ngồi ăn uống kia.

Hạ Thiên Thanh nhíu mày, vốn tên Khương Chính này ngày trước ái mộ nhan sắc của nàng, liền xin cha mình hỏi cưới lấy Hạ Thiên Thanh, lại bị nàng khăng khăng cự tuyệt. Xong nàng bây giờ yếu thế, cũng không tiện nói gì. Khương Chính mở miệng trước, giơ tay về phía Dương Trầm:

- Vị này là ?

Dương Trầm không đáp lời, vẫn ngấu nghiến ăn, Hạ Thiên Thanh đành mở miệng:

- Đây là một thương nhân, trong lúc ta khó khăn có đồng hành cùng ta, tên Dương Trầm.

Khương Chính thấy thế liền nhếch mép, hóa ra là một tên tiểu thương nhân nhỏ, xung quanh cũng không thấy bảo tiêu, e rằng cũng quá nhỏ đi ? Xong hắn nhìn qua Hạ Thiên Thanh tướng mạo mĩ miều này, quả thật là một vưu vật thế gian, khiến hắn một thời đều tơ tưởng. Lúc này hắn liền gạt ngay Dương Trầm ra khỏi đầu, tuy nhiên vẫn đi lại chỗ Dương Trầm, tay thò ra một nén bạc lớn, đặt lên bàn:

- Tại hạ Khương Chính, con trai thứ hai của Khương Chiến Nam thành Diêm Châu, cảm tạ sự giúp đỡ của Dương Trầm công tử, mong nhận lấy chỗ bạc này.

Dương Trầm lướt qua nén bạc, thấy cũng ... lớn đấy. Đúng là đền đáp công ta chịu đựng sự ngu đần của nữ nhân này mà. Dù sao hắn thân là Khí Đạo, vốn không dùng tới bạc nhiều, lâu dần trong người cũng chẳng sót lại nhiều bạc, giờ lâm vào tình cảnh này, đúng là không thể không có ngân lượng. Nghĩ thế hắn liền đưa tay ra túm lấy thỏi bạc, nói:

- Đa tạ.

Khương Chính nhếch miệng, không nói gì với Dương Trầm nữa, mà hướng về phía Hạ Thiên Thanh:

- Thiên Thanh, tạm thời nàng theo ta về Diêm Châu, sống ở Khương gia, nơi đó chính là nơi an toàn nhất hiện tại. Khương gia đã sai người đi nghe ngóng tin tức về Hạ bá, người võ công cao minh như Hạ Thiên Hành tiền bối ắt không thể bỏ mạng được.

Hạ Thiên Thanh nghe thấy cũng thấy chu toàn, nói một hai lời khách khí, sau đó tiến đến chia tay Dương Trầm. Tên tiểu thương nhân này không biết như nào, chỉ gật gù vài cái rồi ngấu nghiến ăn, làm nàng cũng không biết nói gì, chẳng lẽ giá trị nhan sắc của nàng cũng quá kém, khiến hắn không nhiều lớn cứ như tiễn được một cục nợ đi mất đi ? Thậm chí ban nãy hắn nhận lấy thỏi bạc vì ân cứu giúp, làm nàng cũng hoài nghi về giá trị của bản thân.

Sau đó Hạ Thiên Thanh đi cùng đám người Khương Chính ra khỏi quán rượu, rồi khuất bóng sau quãng đường. Dương Trầm lúc này mới ngừng ăn, nhìn về phía mấy người kia đi mất, sau rồi cũng đứng dậy trả tiền, rồi đi ra khỏi tửu lâu.

Đi được một lúc, trao đổi vài câu, Hạ Thiên Thanh thuận tiện hỏi:

- Khương Chính công tử, thành Diêm Châu vốn ở phía bắc, ta đi hướng này đích thị là hướng Tây.

Khương Chính gật gù bảo:

- Đích thị là như vậy, ta có một tòa đệ phủ phong cảnh nhã nhặn ở ngoài Tây thành Dương Châu, muốn đưa Thiên Thanh cô nương tới đó nghỉ ngơi, rồi mai mới xuất phát về phía Diêm Châu.

Hạ Thiên Thanh lắc đầu:

- Ta thực sự muốn đi về thành Diêm Châu càng sớm càng tốt, mong công tử thành toàn.

- Thiên Thanh, ta thực sự muốn mời nàng.

Lúc này Hạ Thiên Thanh cũng khó chịu:

- Khương Chính công tử, ta chỉ muốn đi về Diêm Châu thôi

Khương Chính ánh mắt thất vọng:

- Nàng thấy ta có gì không tốt chứ.

Hạ Thiên Thanh nhẹ nhàng nói:

- Lúc này không phù hợp để bàn luận chuyện đó, xin ngươi tạm gác lại những suy nghĩ khác.

Khương Chính lúc này ánh mắt lại có chút điên loạn:

- Thiên Thanh, hôm nay ta muốn mời nàng tới đệ phủ của ta, nàng muốn không đi cũng không được.

Một tên cầm loan đao đi từ đằng sau lên vội nói:

- Công tử.

Khương Chính gằn giọng:

- Cha ta đã đóng cửa để tu luyện chương thứ năm của Loạn Phong Đao Quyết, Khương Vinh lại đi về phía biên cương phía Nam đánh nhau với người Man Di, ta còn sợ gì nữa, lên, đem cô ta về đệ phủ cho ta.

Hạ Thiên Thanh biến sắc, kêu lên:

- Ngươi.

Khương Chính cười lớn:

- Sao chứ, nàng bây giờ gọi là thân cô thế cô đi, không dựa vào ta thì còn vào ai, mau lên.

Lúc này mấy tên cầm loan đao đằng sau mới rút đao xông lên, lao thẳng về phía Hạ Thiên Thanh.

Nàng lúc này cũng rút kiếm mang bên người, nhanh chóng đỡ lại thế công. Nhưng càng đánh càng tỏ ra thua thiệt, đây vốn dĩ là những cao thủ Ngưng Khí cảnh đã dừng chân tại cảnh giới này lâu năm, một người mới ngộ ra cách ngưng tụ Linh Khí như nàng, đánh với một tên còn rơi vào thế hạ phong, nói gì tới bốn năm tên vây đánh. Lúc này Hạ Thiên Thanh vừa đánh vừa lùi, nhanh chóng bỏ chạy về phía cửa bắc.

Khương Chính chỉ tay:

- Bằng mọi giá bắt nàng ta lại cho ta

Mấy tên cầm loan đao lấy hết tốc lực mà xông lên đuổi bắt Hạ Thiên Thanh.

Màn giao phong với năm tên Ngưng Khí cảnh tay cầm loan đao làm nàng có chút đuối sức, chạy ra khỏi cửa thành không bao lâu thì bị năm tên kia bắt kịp, nàng đón đỡ thế công mạnh mẽ của Khương gia đao pháp, liền thổ ra một ngụm huyết, cố lùi về phía sau. Đúng lúc tuyệt vọng thì có tiếng vó ngựa lao tới, Hạ Thiên Thanh vội nhìn về phía đó, nhưng cũng không hề mong ngóng gì, với sức mạnh của thường dân, thì e rằng như vừa nãy, đánh nhau ngay trước cửa thành cũng chẳng ai vào mà can ngăn cho được.

Nhìn kĩ ra hóa ra chính là Dương Trầm đang cưỡi ngựa lao đến, xông thẳng vào giữa vòng vây, tay hắn chìa ra, lập tức Hạ Thiên Thanh liền nắm lấy rồi leo lên ngựa, ngồi ngay phía trước Dương Trầm. Nàng tranh thủ thả lòng người hồi sức, cảm thụ thấy vòng tay ấm áp của nam nhân, nàng bỗng trở nên ngượng ngịu. Dù sao từ bé đến lớn, ngoài cha nàng ra, cũng không có tiếp xúc với nam nhân nào đến thế này, lúc này Hạ Thiên Thanh bỗng nghĩ vẩn vơ, nam nhân này cũng thật tốt với nàng quá đi.

Lúc này năm tên cầm loan đao kia vẫn bám sát phía sau, lấy khí ngưng vào lòng bàn chân, mỗi bước đạp đều bay xa tới vài trượng. Đây chính là một trong những kĩ xảo nâng cao tốc độ di chuyển của cao thủ Ngưng Khí kì, nhưng dưới sự gia trì của công pháp Khương gia, tốc độ vượt xa những công pháp bình thường khác. Chốc thoáng năm người cũng đã bám sát tới hai người Dương Trầm. Lúc này Dương Trầm chợt buông dây cương ra, dựng người của Hạ Thiên Thanh dậy. Nàng lúc này cảm giác rời xa lồng ngực ấm áp, chợt có cảm giác tiếc nuối thoáng qua, lại tự hỏi chính bản thân đang nghĩ quẩn gì vậy. Dương Trầm nói:

- Cô nương, làm người tốt thì làm cho trót, cô nương liền chạy trước đi, ta ngăn bọn họ được một lúc. Nhớ tới đường giao gần khu miếu thì chạy về phía Đông tới Kí Châu, nơi đấy sẽ an toàn hơn

Nói xong, không kịp để Hạ Thiên Thanh định thần lại, Dương Trầm liền nhảy xuống ngựa, tên tay vỗ vào mông ngựa, khiến cho con ngựa hí lên một tiếng rồi chạy nhanh hơn. Sau hắn quay đầu lại đối diện với năm người áo đen đuổi tới, ánh mắt lúc này nhìn năm người kia bình tĩnh tới cực điểm. Rồi hắn lại ngoái lại nhìn về phía ngựa của Hạ Thiên Thanh xem nàng chạy được bao xa, xong nở một nụ cười.

Hạ Thiên Thanh lúc này nằm trên ngựa mặc, sức cho ngựa cứ thế chạy đi. Nàng ngoái lại thấy Dương Trầm nhìn về phía nàng cười một tiếng. Lòng nàng bỗng phức tạp vô cùng.

- Tên ngốc này. Lại còn cười được.

Bây giờ thì nàng đã tin Dương Trầm không hề có mưu đồ gì với nàng, chỉ thuần khiết là một tiểu thương nhân tốt bụng tới lạ kì. Hắn chính là người tay không chút khí lực, e rằng cản được năm người kia, thì kết cục vốn là mất mạng không thể ngờ. Nụ cười cuối cùng của hắn, lưu lại trong tâm khảm nàng, một nụ cười thê lương.

Ngược lại với những gì Hạ Thiên Thanh đang nghĩ, Dương Trầm chỉ cười một cách bất đắc dĩ, trong lòng tự nghĩ, ta đây là đang chạy trốn kẻ thù hay là đang đóng vai thánh nhân đi cứu người đây cơ chứ. Thôi thì đành cứu người cháu gái đầu óc vấn đề, dung nhan xinh đẹp này nốt lần này nữa vậy. Nếu mà nàng còn bị chặn giết, e rằng khí số đã tận, ta cũng đành chịu cho cái vận đen của mĩ nhân đi, có câu hồng nhan bạc mệnh quả không sai.

Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong một giây lát, Hạ Thiên Thanh lấy chút sức lực cố thẳng người, tay cầm dây cương, lúc này không còn nhìn về phía sau mà nhìn về phía trước, khóe mắt có chút ướt ướt. Hai ngày nay nàng cũng chịu cái cảnh này tới tận hai lần đi, giờ trong đầu nàng chỉ còn nghĩ tới việc vượt qua nỗi đau cảm xúc bây giờ, mà tiến về phía trước, giữ lấy tính mạng đợi ngày báo thù.

Ngựa chạy càng lúc càng nhanh.

Năm tên thuộc hạ của Khương Chính đuổi trước mặt Dương Trầm, thấy thiếu niên này gan to tầy trời, nhưng cũng không liếc tới cái liếc mắt thứ hai, lấy khí ngưng tụ lòng bàn chân, định phi về phía trước.

Đột nhiên thiếu niên trước mặt giơ tay ra cản năm người lại, trong đôi mắt sáng ngời chứa đọng sự tự tin tới cực điểm, giọng nói lúc này tuy rằng là của một người hai mươi hai lăm tuổi, nhưng phảng phất có sức uy hiếp tột độ, nghe cứ như một lão giả võ công phi phàm cất lên:

- Năm vị huynh đệ, xin dừng bước.

Bạn đang đọc Tiên Tựu sáng tác bởi sockyone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sockyone
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.