Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là Dương Trầm

Tiểu thuyết gốc · 2627 chữ

Đám người Thất Sát đuổi tới, thấy một ngôi miếu, liền chia ra, ba người đuổi theo ngựa, còn bốn người còn lại dò xét bên trong miếu.

Một tên trong đám cười khẩy:

- Ngu xuẩn, lấy ngựa chạy về một hướng, rồi bản thân nghĩ được sẽ trốn thoát bằng cách trốn vào đây ư, nhà họ Hạ toàn những tên não tàn.

Đằng sau một tên áo đen cũng hưởng ứng:

- Haha, một con bé Ngưng Khí cảnh để bốn người Vận Khí cảnh chúng ta cùng vào truy giết, cũng là ưu ái lớn rồi. Bằng không lão Triệt ngươi một mình đi vào đi, bọn ta về nhà ngủ một giấc.

Tên đứng đầu gằn:

- Không được khinh thị, lỡ người của Khương gia đến kịp, e rằng bốn người chúng ta cũng khó ứng biến.

Lúc này, bốn tên đã gần bước tới cửa miếu, bỗng Linh Khí xung quanh xao động mãnh liệt, rồi cuồn cuộn lưu chuyển, xoay quanh một vị trí trung tâm, mà chính là trong miếu.

Bốn tên này kinh hãi, ngay lập tức thử vận dụng tu vi dẫn ra Linh Khí, nhưng ai ngờ Linh Khí xung quanh xoáy càng lúc càng mạnh, cuối cùng bọn hắn một chút khí lực cũng chẳng nhả ra được, không khác nào phàm nhân. Một tên sắc mặt tối sầm bỗng kêu lên:

- Thực lực này, chẳng lẽ ... Không thể nào.

Lúc này từ trong miếu vọng tên tiếng một thanh niên:

- Còn không mau cút đi ?

Giọng nói tuy có thể nhận ra còn trẻ tuổi, nhưng sức uy hiếp thì mạnh mẽ vô cùng, tựa nhiên theo lời thiếu niên trong miếu nói ra mà Linh Khí xung quanh bỗng gợn lên thành những đợt sóng lớn, gió cây bỗng chốc rung rơi ngả nghiêng.

Tên dẫn đầu được gọi là Triệt lão, dù thân hình vừa run lên một cái, nhưng vẫn chắp tay đứng lên phía trước:

- Vãn bối Triệt lão trong Thất Sát, hôm nay vì một nhiệm vụ mật mà phải truy giết một cô nương. Tiền bối tu vi thâm hậu, nếu thực sự có quen cô nương này, vãn bối liền không dám hai lời rút đi, nhưng nếu không quen biết, mong tiền bối thành toàn.

Triệt lão thầm nghĩ, dù gì nhà họ Hạ cũng không thể nào có quan hệ với cao nhân bực này. Khả năng khống chế Linh Khí dao động kia, không phải Khí Vực thì cũng là Khí Niệm đỉnh phong trong truyền thuyết, lão thậm chí còn không biết đến tên của những người này, huống hồ nhìn thấy ? Nhân vật kinh thiên động địa đến nhường này, thì kẻ giao nhiệm vụ cho Thất Sát bọn hắn biết được cũng chẳng dám động vào.

Dương Trầm bên trong miếu nhíu mày, hắn vốn dĩ lúc đầu định tha cho đám người này, ai ngờ tên kia cũng thật gan bò gan trâu đi, đã thả ra tu vi mạnh đến nhường này, còn không biết điều mà cuốn xéo, lại còn đứng ra nói một nói hai. Hắn biết sức lực hắn bây giờ cũng là đèn sắp tắt, tuy không gọi là phế tu vi, nhưng nếu cứ vận dụng khí lực như thế này, thì sẽ nội thương ngày càng nghiêm trọng, không thể hiện lộ tu vi được nữa.

Xong hắn nhìn vào mĩ nhân áo trắng ngã ngay trước mặt, trông bộ dạng như thế này, chắc hẳn cũng không phải cường hào ác bá gì đi ? Mấy tên kia lại lấy cái danh hào Thất Sát, đúng là tự khoe mình là phường giết người. Đường đường là một Khí Đạo cảnh yêu chính nghĩa, để bọn họ xông vào giết người ngay trước mặt mình, thì còn gì là Dương Trầm ?

Thấy những người áo đen này coi như là kết thù với mình, tha cho địch thủ chính là hại mình, huống hồ thân mang trọng thương, dây dưa nhiều không có ích lợi.

Miệng Dương Trầm bỗng thổ ra một ngụm huyết sang bên phải, xong chỉ thấy Linh Khí xung quanh miếu xoay tròn mãnh liệt tới không thể tin được. Mấy tên áo đen kia biến sắc, người tên Triệt lão chỉ vội hét lên:

- Vãn bối đắc tội, tiền bối tha mạng.

Xong bốn người đều xoay người định bỏ chạy, nhưng Linh Khí mãnh liệt xoáy tròn lại lại với, xong một chiều Linh Khí khác lại xoáy theo chiều ngược lại, rồi dần dà hàng càng nhiều vòng xoáy nhỏ ngược chiều nhau hiện ra. Chỉ thấy thân ảnh bốn người bị dòng chảy Linh Khí xoáy nát, tan thành mây khói, mấy giọt máu cũng theo dòng Linh Khí trôi về phương xa, tựa như bốn tên áo đen kia chưa từng tồn tại ở đây.

Trong lúc đó, mạn bắc thành Dương Châu, sau một hồi truy đuổi, ba tên áo đen liền bắt kịp ngựa của Hạ Thiên Thanh, phát hiện ngựa trống. Đúng lúc đó thấy đám người Khương gia đuổi đến từ phía bắc. Khương gia là một trong những gia tộc cực mạnh, lão tổ tông Khương gia lại có quan hệ thâm sâu với Hạ gia, xuất động liền bốn năm cao thủ Vận Khí, mỗi cao thủ này chiến lực đều phi thường, không dưới Hạ Thiên Hành. Lúc này ba tên áo đen thấy thế chỉ lắc đầu, một tên bảo:

- Ắt Hạ Thiên Thanh đã trốn vào miếu, giờ này cũng bị bốn người Tứ đệ diệt gọn rồi, chúng ta tạm thời phân tách thành ba hướng, ngày kia tụ tập ở cửa Nam thành Lưỡng Đà.

Dứt lời, cả ba tên chia thành ba hướng, nhắm những nơi có núi cao, rừng trúc mà chạy thẳng.

Trời rạng sáng, Hạ Thiên Thanh bị những tia nắng sớm xuyên qua những vách tường vỡ nát, thủng lỗ chỗ của ngôi miếu hoang mà chiếu lên gò má, dung nhan nàng tuy tiều tụy nhưng lại xinh đẹp vạn ngần. Lúc này nàng như một con thiên nga yếu ớt bị thương, khiến bậc công tử nào cũng phải động lòng muốn che chở. Nàng chợt mơ mắt, lờ mờ nhìn thấy xung quanh, chỉ thấy một gương mặt thiếu niên, tuy không anh tuấn nhưng trong ánh mắt lại rất sáng, tựa hồ như có một thứ gì đó trong mắt hắn vậy.

Dương Trầm bất đắc dĩ chạm tay lên cánh tay của nàng mà lay, thông qua lớp vải nhưng cũng cảm nhận được lớp da mềm mại:

- Cô nương, còn không mau dậy.

Hạ Thiên Thanh chống tay nâng được nửa người trước ngồi dậy, yếu ớt nói:

- Người là ai ? Tại sao lại ở đây ?

Đây là ngồi miếu hoang, cớ sao tên này rạng sáng lại lại xông vào đây làm gì ? Ta đến giờ vẫn còn sống, chẳng lẽ bảy tên ngu ngốc kia đều đuổi theo con ngựa, cũng thật là may mắn quá đi ?

Dương Trầm cười:

- Ta tên Dương Trầm, từ Kim thành đang đi tới Lưỡng Châu để buôn bán, bất đắc dĩ đành nghỉ trong miếu, đêm qua cô nương chính là xông vào đây.

Hạ Thiên Thanh giật mình, bỗng theo bản năng thu người lại, sắc mặt hoang mang tột độ, giọng đay nghiến:

- Người không phải đêm qua ở cùng ta trong miếu chứ ?

Dương Trầm như hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ cô nương này cũng suy nghĩ quá độ rồi. Nhưng hắn suy nghĩ lại cặn kẽ cũng thấy đống, mĩ nhân như hoa này, may gặp ta là một tên Khí Đạo cảnh, mĩ nhân từng gặp cũng không ít, nếu không gặp mấy tên thanh niên khác, e rằng kết cục đúng như nàng nghĩ rồi. Dương Trầm lắc đầu cười khẩy:

- Cô nương đừng hiểu lầm, đêm qua ta vốn không làm gì cô nương, không tên cô nương có thể kiểm tra lại thân thể.

Lúc này Hạ Thiên Thanh nghe thấy cũng bình tĩnh lại, y phục nàng vẫn như tối qua, không hề có dấu vết gì mới, vẫn y nguyên trên thân thể. Lúc này nàng đang định mở miệng nói gì, thì bụng lại kêu réo một cái. E rằng trận đại chiến tối qua kéo hết sức lực của nàng, lại chưa được ăn gì, từ bé đã là thiên kim, chưa chịu cảnh đói này bao giờ. Vốn cao thủ đã Ngưng Khí có thể dẫn khí để vượt con đói, có thể vài ngày không ăn mà không hề hấn, nhưng nàng vốn mới đột phá thành Ngưng Khí, còn đang phải làm quen, mấy công pháp Ngưng Khí cảnh đọc còn chưa kịp luyện tập, đã gặp phải tai ương này. Nghĩ đến tối hôm qua, nàng thì thào:

- Cha ta ...

Xong nàng lắc đầu cười khổ, cha ta tuy bị đám cao thủ Vận Khí cảnh vây giết, nhưng ắt cũng phải trốn được đi. Đợi vào thành nghe ngóng tin tức, nếu thật cha bị giết, thù này đành tính lên đám người Thất Sát rồi.

Dương Trầm nghe thấy tiếng bụng réo của Hạ Thiên Thanh, nghĩ bụng cô nương này cũng thật nát quá đi, thôi đành làm người tối, dìu dắt cô nương này sống qua ngày vậy. Hắn cười nhiệt thành bảo:

- Cô nương, từ đây đi về phía Đông để tới Ký Châu, cũng đi qua một trấn nhỏ, nếu cô nương đói thì ta sẵn lòng giúp đỡ.

Hạ Thiên Thanh nghe vậy đỏ mặt, ánh mắt giật lại mà nhìn xuống đất. Đường đường là đệ nhất mĩ nhân thành Dương Châu, thành cái cảnh này cũng thật quá đáng đi ? Những nàng cười rồi bảo:

- Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng ta thực sự có việc cần phải vào thành Dương Châu, không thể đi về Ký Châu được.

Nghe vậy, Dương Trầm nghĩ bụng, nhìn cô ta như thế này, e rằng phải lết vào thành Dương Châu đi ? Sáng nay hắn mở mắt dậy, đi dạo bên ngoài đường ven, thấy người ngựa tấp nập, nghe phong phanh thành Dương Châu có biến, tiểu mĩ nhân này ắt hẳn chạy ra từ Dương Châu, giờ xông vào khác gì tự sát. Hắn lắc đầu, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, đành phải đóng vai tiền bối cứu lấy cái mạng xinh đẹp này vậy.

- Cô nương sức khỏe có vẻ không tốt, e rằng không tiện. Ta có viên đan dược lấy được của một dược sư phía Nam Triệu quốc trong một chuyến đi buôn, có tác dụng cung cấp Linh Khí, gia bổ thân thể, chữa trị ngoại thương nhanh chóng, nhưng thân thể phàm nhân vốn không dùng tới vật này, cô nương phi phàm ắt là người luyện khí, ta tặng cô phục dụng.

Nói rồi hắn đem ra một viên đan dược tròn vo màu trắng, đưa cho Hạ Thiên Thanh. Viên đan dược cấp thấp loại này, đối với hắn có ăn cũng như ăn kẹo đi, chẳng có tác dụng gì, nhưng cũng khiến mĩ nhân này ngồi nửa canh giờ liền trở lại trạng thái đỉnh phong cũng không phải không được.

Hạ Thiên Thanh nhíu mày, trong lòng luẩn quẩn tại sao lại vớ được tên thương nhân ngu đần thế này ? Lũ thương nhân chẳng phải nham hiểm, yêu lợi lộc lắm sao, giờ lại hai tay đem dâng đan dược quý nhường này, hẳn là não bị chấn động đi ? Hay là thuốc độc, thuốc mê ?

Nàng luẩn quẩn nghĩ ngợi, tay định đưa lên nhận thuốc nhưng lại thôi. Dương Trầm thấy vậy càng bực, đan dược ta đưa giờ còn có người không dám nhận, đúng là sỉ nhục cái tên Dương Trầm ta mà. Xong hắn đột nhiên tiến lên, làm Hạ Thiên Thanh đang chìm trong dòng nghĩ ngợi giật mình ngã người về phía sau. Dương Trầm đưa tay ra túm lại má Hạ Thiên Thanh bóp lại, khiến miệng nàng mở ra, xong rồi lấy viên đan dược tiện tay bụp vào. Hạ Thiên Thanh giật mình, xong thấy tay hắn che miệng nàng lại, trong lúc hoảng hốt nuốt cái ực. Mắt nàng mở tròn, nhìn tên thanh niên trước mặt, ánh mắt ai oán:

- Ngươi.. !! Người định làm gì ta, mau đưa thuốc giải đây.

Vừa nói xong thì trong người Hạ Thiên Thanh dâng lên một luồng Linh Khí vận chuyển, cực kì nhu hòa. Nàng vội mau chóng hiểu ra đây đúng thật là đan dược quý, liền mau chóng nhắm mắt vận chuyển dòng Linh Khí này khắp thân thể, chữa liền lại thương thế.

Ước chứng nửa canh giờ sau, Hạ Thiên Thanh tựa hồ đã hồi phục hoàn toàn, mở mắt ra nhìn tên thương nhân trẻ phía trước một cách khó hiểu.

Dương Trầm lúc này nhiệt tình nói thêm vài lời, khuyên nhủ nàng.

- Cô nương, thành Dương Châu nghe nói loạn lạc vô cùng, cô nương đi vào đó không hề tốt chút nào.

- Công tử, công tử là thương nhân nhỏ, đi theo ta cũng không giúp gì được, lại còn đem họa vào thân. Ta vào thành Dương Châu, coi như ân này của công tử mai sau nếu ta qua được kiếp nạn sẽ đền đáp.

- Đường một hai tiếng công tử, cứ gọi ta là Dương Trầm, Dương huynh. Chẳng phải ta vừa giúp cô đấy sao ? Ta tuy thân không mang võ công, nhưng cũng giấu nhiều tài nghệ, cô đừng có coi thường.

- Dương huynh, ngàn vạn không được rồi.

Một hồi đẩy qua đẩy lại, cuối cùng thì Hạ Thiên Thanh cũng chịu để Dương Trầm đi cùng về Dương Châu. Hai bóng người này đi bộ trên cung đường đất hướng về thành Dương Châu. Trên đường Hạ Thiên Thanh thi thoảng lại nhìn lại tên Dương Trầm này, trong lòng vẫn khó hiểu vô cùng. Thương nhân gì mà cả người chỉ mang một cái túi vải nhỏ, buôn bán gì chứ ? Không lẽ là buôn người ? Mà người đâu. Xong rồi nghĩ lại nàng cũng giật mình, người ở đây chẳng phải là ta sao, không phải chứ, nếu thật thì đúng là món hàng này hắn hời rồi. Nghĩ vậy rồi nàng lắc đầu cười, hắn là nhìn bộ dạng đích xác là không có võ công đi, muốn buôn nàng e rằng cũng không làm gì được nàng bây giờ, mà nếu thật muốn giở trò xấu, tại sao phải hồi phục sức lực cho nàng về đỉnh phong, thừa cơ nàng yếu đuối mà cướp lấy có phải hơn không.

Dương Trầm đi rồi liếc nhìn Hạ Thiên Thanh, thấy nàng cười đẹp mắt vô cùng, rồi hắn lại nhìn từ đầu đến chân nàng. Cô nương này cười cái quái gì, chẳng lẽ đan dược hết hạn ? Bây giờ trong lòng hắn ngổn ngang ý nghĩ, làm sao để tóm được một bộ quần áo nữ tử rồi bịt mặt cái nữ nhân ngốc này vào. Diện nguyên một bộ y phục trắng này vào thành Dương Châu, khác quái gì báo cho kẻ thù là ta đã về thành, đúng là ngu hết chỗ nói. Hắn hết nhìn Hạ Thiên Thanh, lại lấy tay vuốt trán, lại nhìn xung quanh như tìm kiếm dò xét cái gì. Cứ như vậy hai người càng ngày càng tiến lại gần phía cửa bắc thành Dương Châu.

Bạn đang đọc Tiên Tựu sáng tác bởi sockyone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sockyone
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.