Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ gia

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Thành Dương Châu nổi tiếng phồn hoa, vốn là một trong bốn thành lớn nhất của Triệu Quốc. Dương Châu muốn sông có sông, muốn núi có núi.

Bởi cũng là một thành lớn, cho nên trong thành cũng đầy rẫy những nhân vật lớn của Triệu Quốc. Trong đó có gia tộc họ Hạ, vốn là một trong mười gia tộc lớn nhất trong Triệu Quốc.

Gia trưởng của Hạ gia, Hạ Thiên Hành, gọi là gia trưởng cũng được, mà gọi là tông chủ cũng chẳng sai. Hạ tộc vốn là một gia tộc, nhưng cũng là một tông phái lớn của Triệu Quốc. Chỉ khác là Hạ gia là một tông phái hoạt đồng vì triều đình, Hạ Thiên Hành cũng là một võ tướng từng chinh chiến một thời.

Nhưng hôm nay thành Dương Châu lại không được trữ tình như cái vẻ vốn có của nó. Chỉ thấy vào đêm, khói lửa trong thành bùng lên, mà địa điểm lại chính là phủ của gia tộc họ Hạ. Quan binh thành Dương Châu đã điều động gần như là toàn bộ, nhưng vốn những binh tốt yếu ớt này, không cản nổi đám người áo đen công vào Hạ phủ. Cũng phải nói rằng, vốn thực lực của đống binh tốt này, cũng chẳng bằng một góc của tông phái họ Hạ, nói gì tới chuyện đến ứng cứu ?

Trong cảnh loạn lạc, có hơn mười bóng người, có người cưỡi ngựa, có người bay lên không trung, lao về cổng thành phía Bắc.

Mười người này, thì có tới bảy người áo đen đuổi theo ba người đằng trước, thực lực của đám người áo đen quả thực thâm sâu, thoáng chốc đã bắt kịp ba người nọ.

Chỉ thấy bảy người này vượt lên, vòng tròn bao vây. Rồi một người áo đen, giọng trung niên, đứng chắn ngay trước ngựa của ba người:

- Hạ Thiên Hành, hôm nay thất sát chúng ta có mặt cả bảy, ngươi chạy cũng không nổi.

Trong ba người nọ, có một nữ tử, thân mặc váy trắng, nhan sắc cực kì xinh đẹp, tuy nhiên sắc mặt nàng trắng bệch, trên môi còn đọng vài giọt máu, ánh mắt cũng mệt mỏi cực độ. Còn lại là hai người đàn ông trung niên. Trong đó một người cao lớn, khí độ bất phàm, trên người tuy có vài vết chém ngang, máu vẫn còn chưa khô, nhưng không hề nao núng, người này đích thị chính là gia trưởng của Hạ gia, hay tông chủ Hạ Thiên Hành.

Hạ Thiên Hành tay cầm kiếm, chắn trước mặt nữ tử, gắt:

- Chỉ dựa vào các người mà cũng giữ ta lại ? Mặt khác, ta chính là tướng lĩnh mà hoàng đế đã phong tặng, ngươi dám diệt cả Hạ gia, chính là đắc tội với thánh hoàng, thất sát ngươi rồi dung thân vào đâu ?

Người áo đen kia tựa hồ là thủ lĩnh, những gã chỉ lắc đầu, không đáp lại.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia, chính là Hạ Thiên Thanh, con gái duy nhất của Hạ Thiên Hành, chính là đệ nhất mỹ nhân của Dương Châu, không chỉ thế, võ công cũng được đánh giá là một cao thủ. Tuy nhiên chỉ là so với những người cùng thời, còn so với cha mình Hạ Thiên Hành và đám người Thất Sát nổi danh này, thì cũng chỉ là tiểu bối, tài nghệ không thấm vào đâu. Lúc này nàng bám lấy tay Hạ Thiên Hành, giọng thều thào:

- Cha

Hạ Thiên Hành chặn lời:

- Con gái, đám tôm tép này còn không cản được ta đâu, đợi cha con ta thoát khốn, liền về hoàng cung trình bày với hoàng đế, rất nhanh thôi Hạ gia lại phồn hoa giữa Dương Châu

Nói xong lão cười ha hả, quay sang người trung niên còn lại:

- Thẩm lão, người mang tiểu thư chạy đi.

- Chaaa - Hạ Thiên Thanh yếu ớt kêu, nhưng nàng chẳng đủ sức làm gì, cơ thể nàng sau đợt đại chiến trong thành, đã sớm không còn mảnh sức lực.

- Thẩm lão, người còn đợi gì - Hạ Thiên Hành lớn tiếng, sau đó khí tức bỗng tăng vọt, khí lưu chuyển xung quanh nhanh chóng hội tụ lại, lấy ông làm trung tâm.

Hạ Thiên Hành hét to một tiếng, chém ra một đường kiếm pháp tinh diệu. Sắc mặt của tên thủ lĩnh kia giật lên:

- Cái tên Hạ Thiên Hành này, đúng là khó chơi.

Sau đó hắn miễn cưỡng phải né sang một bên, không dám chọi cứng với đường kiếm khí. Lúc này lợi dụng sơ hở, Thẩm lão ôm tiểu thư trên ngựa phóng vọt lên.

Mấy tên áo đen nhanh chóng chuyển hướng định đuổi theo, nhưng liên tiếp bóng kiếm tới từ Hạ Thiên Hành vụt đến chặn lại.

Đôi mắt Hạ Thiên Thanh dần dần vì sự mệt mỏi mà khép lại, hướng nhìn của cô nhìn về phía bóng lương người đàn ông kia, khóe mắt hình như ươn ướt.

Thẩm lão cùng Hạ Thiên Thanh chạy được một quãng xa, thì tiếng va chạm binh khí từ phía sau đã tắt, Thẩm lão ánh mắt phức tạp, ông thở dài rồi đánh thức Hạ Thiên Thanh.

Hạ Thiên Thanh miễn cưỡng mở được ánh mắt mệt mỏi ra, Thẩm lão thấy thế bảo:

- Tiểu thư, Thẩm lão chịu ơn của Hạ gia, nay cũng đã được báo đáp. Người của Khương gia từ Diêm Châu, cũng chính là phía bắc Dương Châu, sẽ từ hướng đó mà chạy xuống ứng cứu. Tông chủ võ công cao cường, vốn đã là một trong những Vận Khí cảnh mạnh nhất của Triệu Quốc, sẽ không có việc gì. Tiểu thư cố gắng chạy thêm, ắt sẽ gặp người của Khương gia.

Nói rồi Thẩm lão không để Hạ Thiên Thanh kịp nói gì, thân nhảy xuống ngựa, sau đó thúc ngựa của Hạ Thiên Thanh chạy thẳng. Rồi lão đứng lại, ánh mắt nhìn xa xăm về phía sau.

Ngựa của Hạ Thiên Thanh chạy được một đoạn thì phía sau phát ra tiếng giao thủ, binh khí cọ xát. Lâu sau khi thấy tiếng hú dài, sau tắt lịm.

Hạ Thiên Thanh vốn đã không còn sức lực, bỗng nàng đi ngang qua một cái miếu, thấy thế liền liều mình nhảy xuống ngựa. Nàng thúc con ngựa chạy thẳng theo đường cũ, còn bản thân thì lết vào ngôi miếu, vào đến nơi thì ánh mắt tắt lịm, ngã ra đất rồi ngất đi.

Bên trong miếu vốn không hoang vắng, mà chính lại có một thiếu niên, đang ngồi xếp bằng, ánh mắt nhắm nghiền. Bỗng nghe thấy tiếng bịch, hắn giật mình mở mắt, thấy một nữ tử áo trắng dài, tóc đã xõa ra, nhưng từ gò má trắng thấp thoáng sau dải tóc đen, cổ tay ngọc trắng nõn được vén lên, ắt hẳn đây là một mĩ nhân.

Hắn cũng không ngờ thương thế của mình lại nặng thế, đến nỗi một người đến gần như vật rồi ngã bịch xuống hắn mới giật mình thoát khỏi thiền định:

- Nếu đây là địch thủ thì ta mất mạng chắc, không ngờ tinh thần của ta lại suy sụp đến vậy, chí ít phải mất bảy ngày mới ổn định được.

Hắn chính là Dương Trầm. Vốn chính là một cao thủ Khí Đạo cảnh, chỉ vì sức mạnh lúc đột phá có chiến lực phi thường, cho nên bị mấy người Khí Đạo cảnh còn lại vây giết. Dựa vào một thân tu vi kinh thế mà hắn thoát được tới đây. Nên biết cảnh giới Khí Đạo vốn là cao nhất của luyện khí đến giờ, thậm chí người thường, hay hoàng đế còn chưa chân chính nhìn thấy cảnh giới Khí Vực dưới Khí Đạo, chứ chưa nói tới vài tên Khí Đạo vây đánh một tên Khí Đạo khác, trận chiến này nghe mới thấy kinh thiên bực nào.

Huyền Cương đại lục, có gần mười quốc gia lớn nhỏ. Người của Huyền Cương đại lục từ xa xưa liền ngộ ra được trong không khí vốn tồn tại một thứ gọi là Linh Khí. Tuy các vật chất, nguyên tố khác đều không thể bị điều khiển bởi con người, nhưng bằng cách nào đó Linh Khí thì có.

Người luyện võ công, khi bắt đầu sẽ là Khai Mạch cảnh, chính là khai mở mười hai mạch dẫn khí. Mỗi lần khai mở thì sức mạnh thân thể sẽ tăng một diện lớn, lúc này sẽ trở thành một người luyện võ.

Sau khi khai mở thành công mười hai mạch dẫn khí, võ giả có thể câu thông Linh Khí, tiến vào cảnh giới Ngưng Khí. Gọi là Ngưng Khí, chỉnh là ngưng tụ lại được Linh Khí quanh thân thể, một phần tăng lên sức mạnh vốn có, cũng có thể tạo thành lớp chắn Linh Khí khi giao thủ, hoặc cũng có thể tụ tập Linh Khí rồi tung ra chưởng lực.

Cảnh giới tiếp theo là Dẫn Khí, lúc này, người tu luyện tới Dẫn Khí cảnh có thể xuất Linh Khí ra xa ngoài thân thể, trực tiếp bám lấy đồ vật, binh khí, điều khiển nó bay lượn, tạo thành công kích. Dẫn Khí cảnh cũng có thể học tập tu luyện những chưởng pháp, võ công tầm đánh xa, có thể dẫn Linh Khí ra công kích địch thủ.

Vận Khí cảnh sau Dẫn Khí cảnh chính là có thể vận dụng Linh Khí một cách linh hoạt hơn, cũng có thể lấy Linh Khí dẫn vào binh khí, khiến cho binh khí phát ra những hiệu quả đặc thù, tăng tính công kích. Hạ Thiên Hành chính là một trong những cao thủ Vận Khí cảnh có thể nói xếp vào hàng ngũ đứng đầu ở Triệu quốc.

Sau Vận Khí cảnh chính là Khí Biến. Lúc này Linh Khí có thể biến chất, sinh ra lửa, băng, cũng có thể sinh ra những thuộc tính khác, Linh Khí lúc này được gia trì, khác hẳn với Linh Khí xuất ra từ cảnh giới thấp hơn, sức mạnh công kích tăng lên một bậc lớn.

Sau Khí Biến là Khí Niệm, chỉ nghe nói cao thủ Khí Niệm cảnh có thể nhất niệm tụ khí, Linh Khí chỉ là một ý niệm, tiêu hao so với việc dẫn động Linh Khí ở cảnh giới dưới cũng thấp hơn rất nhiều.

Trên Khí Niệm là Khí Vực, Khí lưu động thành Vực, nghe nói công kích của người khác chạm vào Vực của người có tu vi Khí Vực, đều bị bão hòa, biến mất, thậm chí bổ sung thêm sức cho người kia.

Còn bên trên nữa chính là đỉnh phong của võ giả, cũng chân chính là vị thánh trần gian, Khí Đạo cảnh. Chẳng ai biết làm cách nào để đạt được tu vi bậc này, cũng chưa ai chân chính nhìn thấy cao thủ Khí Đạo xuất hiện.

Mà người thiếu niên mặt trẻ trung tuấn tú, đôi mắt thâm thúy nhưng cũng rất sáng ngời này, lại chính là Khí Đạo cảnh, tuy rằng là một tên vừa bị đánh trọng thương tả tơi.

Dương Trầm thở dài, nhìn về phía Hạ Thiên Thanh, hắn lắc đầu:

- Người chạy trốn lại gặp một người chạy chốn, đúng thật là khổ ải nhân gian mà. Cũng may nữ tử này chỉ có tu vi Ngưng Khí, kẻ địch ắt cũng không mạnh lắm. Nếu giờ có một tên Khí Vực tới đây, Dương Trầm ta hẳn mất mạng không thể ngờ.

Xong, hắn định nhắm mắt lại thì thấy bên ngoài sân miếu có tiếng bước chân, nghe ra là khoảng ba bốn người, chính là đang hướng tới trong miếu mà đi tới.

Bạn đang đọc Tiên Tựu sáng tác bởi sockyone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sockyone
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.