Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan gia ngõ hẹp

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

Dù hắn cố gắng kéo khoảng cách xa một chút, nhưng đối phương cũng rất nhanh liền có thể bắt kịp, cái mũi của Ác Lang cũng không thua kém gì chó, Lăng Tiên có thể thu liễm khí tức của mình, nhưng mùi trên người đã bị đối phương khắc sâu vào trong đầu rồi.

Đáng giận, Lăng Tiên có chút hối hận việc đoạt thức ăn trước miệng cọp, nhưng vào thời điểm này, coi như hắn bỏ lại bảo vật, đối phương cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại, huống chi bảo vật đã tới tay mà phải đưa ra, cũng không phù hợp với triết lý làm người của Lăng Tiên, hôm nay lỡ đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì đến cùng với đối phương mà thôi.

Lăng Tiên vừa dốc sức liều mạng chạy trốn, vừa tìm kiếm cơ duyên chuyển cơ, về phần ý tưởng muốn cùng đối phương quyết một trận tử chiến, hắn đã sớm ném lên đến chín tầng mây rồi.

Mình cũng không phải kẻ ngốc, ác lang Bát giai tương đương với cao thủ Tông Sư cấp a!

Cho dù là mình tu luyện chính là Tiên Thuật đi chăng nữa, Chân khí do Linh lực chuyển hóa thành nên mới có năng lực khiêu chiến vượt cấp, nhưng muốn khiêu chiến vượt hai cấp, thì không khác gì kẻ si nói mộng.

Lăng Tiên cũng không phải là đồ ngu xuẩn, quá mức tự tin, không khác gì không biết chữ chết viết như thế nào.

Tuy rằng vừa mới lúc nãy, hắn đã từng chém qua một con ác lang Tông Sư cấp, nhưng đó là đánh lén, ra tay bất ngờ, mà đầu ác lang kia thân lại đang chịu trọng thương, nên mới bị Lăng Tiên đánh lén đắc thủ.

Việc đó cũng chính là do đủ loại nhân tố có lợi hợp lại, nhưng nếu xuất thủ lại một lần nữa, Lăng Tiên cũng không dám nói có nắm chắc trăm phần trăm không nữa.

Để phòng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cho nên, hắn không có chút do dự gì, cố gắng đem khinh công thi triển đến mức tận cùng, vẫn như trước tiếp tục chạy trốn.

Trên mặt con Ác lang tràn đầy cuồng nộ, không khác gì vẻ mặt của con người, thời gian càng trôi qua, nó cũng dần dần lộ ra vài phần nghi hoặc.

Lăng Tiên toàn lực thi triển, tu vi tự nhiên không có cách nào giấu giếm, chỉ là cao thủ nhất lưu mà thôi, làm sao có thể có sức chịu đựng như vậy, một canh giờ chạy trăm dặm, tại sao Chân khí của hắn lại như là không hao tổn chút nào cả, giống như dùng mãi không hết.

Điều này không hợp với lẽ thường!

Nhưng con ác lang cũng không có từ bỏ.

Bảo vật được rồi mà lại mất, Đại vương sẽ đem mình rút gân lột da, vô luận như thế nào, cũng phải đoạt lại vật ấy.

Kỳ thật Lăng Tiên cũng không có nhẹ nhàng như nó tưởng tượng, chênh lệch hai đại cảnh giới, cũng không phải là chuyện đùa, mặc dù hắn tu luyện chính là Tiên Thuật, mặc dù Pháp lực của hắn tinh thuần, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng số lượng Pháp lực quá ít, đến giờ phút này hắn cũng đến mức nỏ mạnh hết đà, may mắn trên người hắn mang theo không ít Tụ Khí Đan, nên có thể vừa chạy vừa phục dụng để duy trì, nếu không hắn đã sớm chống đỡ không nổi rồi.

Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách, làm thế nào mới có thể thoát khỏi nguy cơ trước mắt đây?

Trong nội tâm Lăng Tiên âm thầm kêu khổ, bất tri bất giác hắn đã chạy xuyên qua rừng rậm, trước mắt hắn là một con đường lớn.

"Ồ, kia là..."

Thần thức quét qua, Lăng Tiên phát hiện, cách mình chỉ vài dặm, tại một chỗ quanh co khúc khuỷu có một đoàn xe khí thế phi phàm đang di chuyển.

Người như Hổ, ngựa như rồng.

Gần trăm kỵ sĩ, vây quanh một cỗ thú xa đẹp đẽ hoa lệ.

Không sai, vật kéo xe cũng không phải là tuấn mã, mà là Dị thú, tuy rằng tu vi còn xa mới so được với đám Ác Lang, Mãnh Hổ vừa nãy, nhưng phô trương như thế này cũng khiến cho người ta líu lưỡi.

Mà thùng xe cũng không phải loại tầm thường, dài hơn mấy trượng, toàn thân không biết do loại gỗ nào chế thành, phía trên ẩn hiện đầy phù văn lập loè, có bảo quang nhàn nhạt xuyên suốt bao phủ.

Thực lực những kỵ sĩ vây chung quanh thùng xe càng không tầm thường, cao thủ nhất lưu đã có mấy người, còn lại là cao thủ nhị, tam lưu, gần trăm tùy tùng, vậy mà không có một người nào là dưới Luyện Thể kỳ tầng bốn.

Bọn họ cũng di chuyển từ hướng Lạc Vân Sơn đến.

Tông môn gia tộc trong Lạc Vân Sơn tuy nhiều, nhưng những tông môn gia tộc có loại nội tình này lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bọn hắn cũng không có ý đồ giấu giếm thân phận, cờ xí dương cao đề thân phận vô cùng rõ ràng.

Liệt Dương Môn!

Cửa trước chống đỡ Sói, cửa sau nghênh đón Hổ, hết lần này tới lần khác, vào thời điểm này lại giáp mặt với kẻ thù, nhưng mà trên mặt Lăng Tiên, lại tràn đầy vẻ vui mừng.

Thần thức quét qua đằng sau, con ác lang kia cách mình, tuy chỉ cách có vài dặm, nhưng ánh mắt lại bị rừng rậm che khuất.

Trời cao cũng giúp ta!

Lăng Tiên hô hấp thật sâu, tay chân lanh lẹ hộp gỗ mở ra, đập vào mắt lại là một vật giống như cuốn trục, không, chính xác mà nói, đó là một bức họa, bị cuốn lại.

Cái này là bảo vật mà con mãnh hổ Cửu giai kia, cùng đám ác lang dù liều mạng chém giết, cũng muốn tranh đoạt sao?

Lăng Tiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng thời điểm này cũng không có thời gian xem xét kỹ càng, hất tay áo lên, đem bức họa kia thu vào túi trữ vật ở bên hông, sau đó từ trên áo đang mặc xé xuống một tấm vải, đem gương mặt che lại.

Động tác toàn bộ quá trình vô cùng mau lẹ, sau làm xong hết thảy mọi việc, Lăng Tiên lập tức hướng về phía đội xe kia chạy tới.

Tuy rằng chưa từng cùng Liệt Dương Môn chính diện giao phong, nhưng Trần gia cùng Triệu gia đều do bọn hắn sai khiến, ân một bữa cơm thì phải đền, có cừu tất báo, cơ duyên trước mắt, Lăng Tiên sao có thể bỏ qua.

"Người nào, còn không dừng lại!"

Rất nhanh Lăng Tiên đã tiếp cận đội xe, hai tên hộ vệ đi trước mở đường quát to một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, điều này cũng khó trách, Lăng Tiên giấu đầu lộ đuôi, bộ dạng khả nghi, chỉ nhìn qua khinh công mà hắn đang thi triển cũng biết rằng võ công của hắn cũng không thấp.

Nhưng vào lúc này Lăng Tiên nào có tâm tình cùng bọn họ nói nhảm, ác lang Bát giai đang đuổi theo không bỏ, giờ phút này cũng đã xuất hiện gần nơi tiếp giáp với con đường rồi.

Lăng Tiên thông qua thần thức, dễ dàng nhìn thấy những nhân vật ở trong xa giá.

Một nam hai nữ!

Nam mặc cẩm bào, lưng thắt đai ngọc, trong tay đong đưa một thanh quạt xếp, mặt xanh môi trắng, đích thị là một tên quần là áo lụa, mà hai nữ tử đều mặc cung trang, đều xinh đẹp như hoa, đang đứng hầu trước mặt tên nam tử.

Trần Vân Phi, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Đồng tử Lăng Tiên hơi co lại, trong nội tâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, gia hỏa này không phải Thiếu chủ của Trần thị sao, như thế nào lại có quan hệ cùng với Liệt Dương Môn vậy?

Hơn nữa nhìn bộ dạng phô trương của hắn, địa vị trong Liệt Dương Môn chắc cũng không thấp.

Nhưng Lăng Tiên cũng không có tâm tình gì mà đi tìm hiểu, thù mới hận cũ, giá họa cho hắn không phải lại càng giải hận sao.

Vì vậy hắn liền gào to một tiếng: "Thiếu chủ, bảo vật kia tiểu nhân đã đoạt được rồi."

Lời còn chưa dứt, hắn vung cánh tay phải, đem hộp gỗ trong tay, hướng phía phương hướng cỗ xe mà ném tới.

Sau đó thân thể hắn nhảy ngang, xông vào một lùm cây ở bên cạnh.

Hắn đoán rằng con ác lang kia tuy rằng thù hận mình sâu sắc, nhưng nếu phải lựa chọn, thì trước tiên nó sẽ đoạt lại bảo vật rồi mới tính sau.

Động tác của Lăng Tiêu vô cùng mau lẹ, tên Trần Vân Phi kia tuy rằng là Thiếu chủ của Liệt Dương Môn, nhưng vẫn như cũ chỉ là một tên phế vật vô dụng, hắn gương mắt nhìn đồ vật bay tới, trên mặt lại tràn đầy kinh ngạc, hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Gần như thấy hắn có thể bị hộp gỗ đánh trúng, thì một bàn tay mạnh mẽ từ bên cạnh duỗi ra, vững vàng bắt lấy hộp gỗ, chủ nhân của bàn tay là một lão giả thân mặc áo đen.

Thần quang nội liễm, hiển nhiên một thân công phu đã đến trình độ tuyệt hảo.

Luyện thể tầng bảy, cường giả cực hạn!

Hơn nữa còn là tầng bảy đỉnh phong, khoảng cách đến cảnh giới cao thủ tuyệt thế, cũng chỉ thiếu một chút mà thôi.

Ngao ô o o o!

Cách xa vài dặm, một tiếng tiếng sói tru rung trời chuyển đất truyền đến, sau đó liền nhìn thấy một con Cự Lang màu xanh nâu, thân thể cường tráng như một con nghé, nhưng ánh mắt lại tràn đầy huyết hồng, mặt ngoài toàn thân được bao phủ trong Đấu khí chói lòa.

"Dị thú!"

Đồng tử Lão giả hơi co lại.

Con Bát giai ác lang trên mặt đã tràn đầy vẻ điên cuồng, nó sắp bị tức điên rồi, mắt thấy tên tiểu tử đáng giận kia đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng lại xuất hiện đồng lõa.

Ta muốn đem toàn bộ các ngươi rút hồn luyện phách!

Ngao ô o o o!

Ánh mắt nó lồi ra bên ngoài, đồng thời miệng cũng mở lớn đến trình độ bất khả tư nghị, phun ra một viên bong bóng khí hơi mờ, trong lúc bay, kéo thành hình bầu dục, như mũi tên rời cung, hướng đoàn xe bay tới.

"Mau tránh, là Dị thú thiên phú bí thuật."

Lão giả áo đen kiến thức uyên bác, đáng tiếc âm thanh nhắc nhở cũng đã chậm, cái bong bóng khí kia tốc độ cực kỳ kinh người, gào thét rơi vào trong đội xe.

Sau đó thật sự như bong bóng khí bình thường khuếch tán ra xung quanh.

Kỵ sĩ mở đường đứng mũi chịu sào, Võ giả bị ảnh hướng chừng mấy chục người.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vang vọng, phàm là người bị bong bóng khí bao bọc, da thịt chia lìa khỏi xương cốt, bong bóng khí này có tính ăn mòn làm lòng người kinh sợ vô cùng.

Người bình thường thì không cần phải nói, cho dù là Chân khí của Võ giả cũng ngăn cản không nổi, vẻn vẹn chỉ một kích, người trong đoàn xe, đã có non nửa như tiến nhập vào Địa Ngục.

Thiên phú bí thuật thật đáng sợ, Lăng Tiên cũng vô cùng sững sờ.

Bất quá loại thần thông này, thời điểm khi đối chiến với con Cửu giai mãnh hổ, cũng chưa từng dùng qua, chắc là khi đối mặt với cường địch cũng không có bao nhiêu hiệu quả, bất quá uy lực của thần kỹ này, tính sát thương cũng không hề nhỏ.

Trần Vân Phi sợ tới mức đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.

"Bảo hộ Thiếu chủ."

Trên mặt lão giả áo đen tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng, một loạt thanh âm vang lên, những Võ giả may mắn còn sống sót, cũng nhao nhao xúm lại, đao thương kiếm kích, thi nhau lấy ra binh khí của mình.

Những việc này cùng với Lăng Tiên, đã không có bao nhiêu quan hệ, hắn đã đạt đến mục đích họa thủy đông dẫn, Lăng Tiên tự nhiên sẽ không ngây ngốc ở lại đây, toàn thân thi triển khinh công đến mức tận cùng, hướng Hạ Xuyên Trấn mà chạy.

Lúc này cũng không có gặp khó khăn trắc trở nào nữa, trải qua một ngày một đêm di chuyển, cuối cùng đã tới nơi.

Cả trấn vô cùng phồn hoa, giàu có và đông đúc, dân chúng sinh hoạt yên vui.

Lúc này đúng là giữa trưa, chợ phiên vô cùng náo nhiệt, Lăng Tiên chỉ bỏ một chút công phu, cũng đã thăm dò được nơi tổ chức võ lâm đại hội.

Lầu cao vạn trượng được dựng bằng đất, tình cảnh trước mắt, tuy rằng không tới mức quá rung động, nhưng như thế cũng đã là khá khoa trương rồi, nguyên bản đất trống, đã xuất hiện vô số quỳnh lâu ngọc vũ, trai gái xen lẫn di chuyển, nguyên một đám đều tráng kiện vô cùng, hoặc là nội công rất có tạo nghệ, hoặc là huyệt Thái Dương nhô cao, còn có một ít cao thủ nội ngoại kiêm tu, thoạt nhìn không khác thường nhân, nhưng tồn tại như vậy, thường thường mới là người đáng sợ nhất.

Cao thủ nhiều như mây, cường tướng như mưa, ở chỗ này, tùy tiện một lão đầu bán thuốc, cũng có thể là cao thủ Luyện Thể kỳ tầng sáu.

Tên ăn mày ăn xin ven đường, cũng có thể là đại nhân vật cực kỳ khủng khiếp.

Nghe qua thì không hợp thói thường, nhưng sự thật chính là như thế, võ lâm đại hội tuy rằng chưa khai mạc, nhưng đã hấp dẫn vô số cường giả đến từ khắp nơi.

Nơi đây chính là giang hồ.

Trên mặt Lăng Tiên cũng lộ ra một tia thần sắc hứng thú.

Đương nhiên, cũng chỉ là hứng thú mà thôi, võ lâm thế tục, mặc dù nhiều kỳ văn chuyện lạ, nhưng sao có thể với độ kỳ quái của Tu Tiên giới.

Bất quá cơm muốn cũng phải ăn từng miếng, con đường tu hành, cũng không thể quá nôn nóng.

Lăng Tiên một bên đưa mắt nhìn quanh, một bên tìm kiếm tửu quán, đi đường lâu như vậy, hắn cũng đã sớm đói bụng. Tuy võ lâm đại hội chưa khai mạc, nhưng chỗ nghỉ chân, dĩ nhiên cũng không thể qua loa.

Việc tìm kiếm tửu quán cũng không phải việc khó gì, giang hồ hào khách năm sông bốn biển tới đây, không thiếu đúng là trà lâu tửu quán.

Rất nhanh, một tòa kiến trúc rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Tiên.

Anh Hùng Lâu!

Khẩu khí thật lớn.

Bất quá tòa lầu này cũng không tầm thường, cao tầng tám, mỗi tầng đều cao đến hơn mấy trượng, mùi thơm từ bên trong phiêu tán ra thấm vào ruột gan.

Bên khóe miệng Lăng Tiên lộ ra mỉm cười, vốn bị Dị thú truy đuổi, sau đó lại đi đường suốt đêm, hắn sớm đã đói bụng, vì vậy hắn liền di chuyển bước chân, hướng Anh Hùng Lâu mà đi tới.

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ

Truyện Tiên Toái Hư Không (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.