Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên phú thần thông

Phiên bản Dịch · 2715 chữ

Dị thú, danh như ý nghĩa, nếu so sánh với dã thú bình thường, giữa bọn chúng là hoàn toàn bất đồng, Dị thú có các loại năng lực cường đại bất khả tư nghị, việc phân chia cũng không khác Võ giả, vừa vặn chia làm Cửu cấp.

Nhất giai Dị thú đối ứng Võ giả Luyện thể tầng một, cứ như vậy mà suy tiếp.

Mà lực lượng các tầng thứ được phân chia, đồng dạng cũng vô cùng chính xác.

Tựa như Mãnh Hổ, được xưng là Bách Thú Chi Vương, nhưng đó chỉ là đề cập với dã thú bình thường mà thôi, nếu như chiến đấu với Dị thú, cho dù chỉ là Nhất cấp, cũng có thể đem Mãnh Hổ xé nát rồi nuốt vào trong bụng.

Nghe thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự cường đại của Dị thú thì vô cùng chân thật và đáng tin, đương nhiên số lượng Dị thú tồn tại cũng không phải quá nhiều, tuyệt đại bộ phận đều sinh hoạt trong thâm sơn đầm lầy, ít nhất trong Lạc Vân Sơn, Lăng Tiên cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng mà ở trước mắt, lại có hơn mấy trăm con.

Những con ác lang kia, khí tức của mỗi một con phát ra, cũng có thể so sánh với cường giả Luyện Thể kỳ sáu, tầng bảy, thậm chí vẫn còn có con mạnh hơn.

Lăng Tiên hầu như hoài nghi mình đang nhìn lầm.

Luyện Thể kỳ tầng sáu, vậy cũng đã tương đương với cao thủ nhất lưu, có thể xưng chí tôn vạn dặm, trên giang hồ, cũng được tính là nhân vật rất có thể diện, về phần tầng bảy, thì lại rất khó lường, cao thủ đứng đầu, đáng được xưng nhân vật thuộc tầng lớp đứng đầu, có thể khinh thường quần hùng rồi.

Những tồn tại như vậy, cũng là phượng mao lân giác, bình thường cũng khó có thể gặp được.

Nhưng mà trước mắt, lại có hơn mấy trăm, Lăng Tiên cũng được coi là người to gan lớn mật, nhưng giờ phút này cũng cảm giác lạnh cả sống lưng, hắn vội vàng nín thở, cũng may là hắn đem thần thức thả ra, nên cũng không cần sợ bại lộ hành tung, dấu vết.

Trong nội tâm hắn vô cùng hiếu kỳ.

Nhiều Dị thú giằng co như vậy, nhất định phải có duyên cớ gì đó.

Rống!

Tiếng gầm gừ truyền vào tai.

Con mãnh hổ kia điên cuồng gào thét làm cho người ta rung động, đến lúc này Lăng Tiên mới đánh giá kỹ con quái vật khổng lồ trước mắt này, chiều cao hơn một trượng, hình thể cũng không khác với con Hổ bình thường nhưng lớn hơn rất nhiều, mỗi một khối cơ bắp đều săn chắc, hữu lực, toàn thân hoa văn trải rộng mà thần bí, dường như ẩn chứa đạo khí tức nào đó.

Theo tiếng Hổ gầm vang lên, bên ngoài thân thể của nó có ánh sáng màu đỏ đại phóng, một tầng hỏa diễm hoa mỹ xoay tròn dâng lên, dần dần đem cả người nó bao bọc lại...

Không đúng, đây không phải là hỏa diễm, mà chính là Đấu khí!

Đồng tử Lăng Tiên hơi co lại, việc này trong ngọc giản mà tổ tiên lưu lại cũng có giới thiệu qua, Yêu thú ngự sử chính là Yêu lực, Dị thú thì sử dụng Đấu khí.

Đấu khí cùng Chân khí của Võ giả cũng có vài phần phần tương tự, nhưng Chân khí nội liễm, đấu khí ngoại phóng, cả hai đều có ưu, có khuyết riêng, nhưng cũng có thế tính là ngang nhau.

Bất quá Đấu khí trước mắt...

Lăng Tiên nuốt một miếng nước bọt, con mãnh hổ trên trán có con ngươi dựng ngược, lại là cường giả tuyệt thế, một thân Đấu khí, dày đặc gần như thực thể, có thể so sánh cùng với Võ giả Luyện Thể kỳ tầng chín.

Quả thật làm cho người ta kinh hãi, nhưng mà đám kia ác Lang kia cũng không sợ hãi, trong ánh mắt ngược lại có hào quang khát máu điên cuồng màu xanh sáng lên, trên người của bọn nó, đồng dạng tản mát ra Đấu khí, mặc dù không mạnh mẽ như con mãnh hổ, nhưng số lượng lại rất nhiều, hai trăm ba trăm cao thủ nhất lưu tụ hợp lại, cái thanh thế kia đồng dạng cũng làm cho người ta khiếp sợ.

"Ồ, đó là cái gì?"

Lăng Tiên đột nhiên phát hiện, trên người mãnh hổ, lưng đeo một cái hộp gỗ.

Hộp gỗ dài vài thước, vừa nhìn qua, thì cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn cẩn thận, lại có vài phần cổ kính.

Lăng Tiên đem thần thức thả ra, lại bị hộp gỗ nhìn giống như bình thường kia ngăn trở, trong nội tâm cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ đây lại là bảo vật

Rống!

Tiếng gầm gừ lại một lần nữa vang lên, song phương đã bắt đầu lao vào nhau.

Bất động thì như núi, khi động thì giống như sông lớn vỡ đê.

Hàng trăm con Yêu Lang, tiến thối có trình tự, tựu như Tinh binh bách luyện, như điều khiển cánh tay của mình, có tấn công chính diện, có tấn công từ bên cạnh, nanh vuốt sắc bén, hàn mang lập loè, Đấu khí bưu hãn, nhấc lên vô số đất đá.

Bành bành bành, cây cối ven đường bị nghiền nát vô số, hầu như trong chớp mắt, mãnh hổ đã rơi vào trong vòng vây trùng trùng điệp điệp.

Đứng một bên xem, Lăng Tiên âm thầm líu lưỡi, đây quả thật là một đám Dị thú sao, không chỉ có thực lực mạnh đến không hợp thói thường, hành động phối hợp tựa hồ không khác gì binh lĩnh đã được huấn luyện lâu ngày!

Nếu mình đổi chỗ cùng với con mãnh hổ kia mà nói, chỉ sợ cũng khó lòng mà thoát khốn, dù sao chênh lệch của song phương quá mức cách xa...

Rống!

Ý nghĩ này của hắn chưa dứt, một tiếng gào thét kinh thiên động địa truyền vang lên, sóng âm mà mắt thường có thể thấy được, vậy mà biến thành vô số giọt mưa, phô thiên cái địa rơi xuống.

Không đúng, đây không phải là mưa, những nơi nó đi qua, dễ dàng như trở bàn tay đem Đấu khí của bầy ác lang, núi đá cây cối, đánh thành tổ ong, không có một vật gì có thể ngăn cản được

Hổ rống, không sai, đây chính là thiên phú của con mãnh hổ này.

Hổ Ma Khiếu Sát!

Dùng sóng âm hóa thành công kích vô hình, trong phạm vi có thể đạt được, không có gì có thể so sánh nổi với lực sát thương của nó.

Vài đầu ác lang đứng ở phía trước mũi chịu sào, trực tiếp bị đánh thành tổ ong, sau đó cái đuôi của mãnh hổ quất xuống, giống như đầu roi thép quét ngang tới.

Thế như chẻ tre, bảy tám đầu ác lang ở bên cạnh cũng bị quét bay ra ngoài, miệng phun bọt mép, mắt thấy đã không còn sống nổi.

Mà động tác của nó vẫn còn chưa chấm dứt, vuốt Hổ hướng về phía trước mà trảo, mặt ngoài của móng vuốt sắc bén có Đấu khí hiện lên, vài đầu ác lang trước mặt cũng bị chặt đứt ngang người.

Hung mãnh là từ duy nhất để hình dung, trong chớp mắt, thì đã có mấy chục đầu ác lang mất mạng, không hổ là Dị thú Cửu giai.

Ngao ô o o o!

Trong rừng cây tràn đầy máu tươi, nhưng mà những con ác lang còn dư lại, vậy mà cũng không thoái ý chút nào, việc chảy máu, tựa hồ càng kích phát lệ khí bên trong của bọn chúng, không chút sợ hãi, bọn chúng nhao nhao hướng về phía mãnh hổ mà nhào tới.

Trong lúc nhất thời, Đấu khí tung hoành, tiếng bạo liệt rung trời chuyển đất, song phương không chỉ dùng nanh vuốt để đánh nhau, mà thiên phú thần thông cũng tranh nhau giao phong.

Dùng thực lực của Lăng Tiên, chỉ đứng xem cũng hãi hùng khiếp vía không thôi, cũng may có bảo vật tổ tiên lưu lại, giới thiệu về Dị thú được thập phần rõ ràng, cho nên dù trong nội tâm vô cùng thán phục, nhưng cũng không quá mức giật mình.

Người ta thường nói, nhân loại tu luyện vũ kỹ, còn Dị thú thì do thiên phú.

Việc tu luyện vũ kỹ, mỗi người đều rõ ràng, nhưng cái gọi là thiên phú, chính là chỉ Dị thú mặc dù không thể tu luyện vũ kỹ bình thường như nhân loại, nhưng bởi vì nguyên nhân huyết mạch, trời sinh đã có thể lĩnh ngộ các loại tuyệt kỹ bất khả tư nghị.

Nói thí dụ như tuyệt kỹ Hổ Ma Khiếu Sát uy lực vô cùng cường đại kia cũng là một trong số đó.

Huyết mạch càng cường đại, Dị thú lĩnh ngộ thiên phú thần thông càng nhiều, tuy rằng không có biến hóa như vũ kỹ, nhưng đơn giản trực tiếp, uy lực còn lớn hơn nhiều.

Giờ phút này đàn sói đấu ác Hổ, các loại bí kỹ thiên phú tầng tầng lớp lớp, Lăng Tiên xem đến hoa cả mắt, theo thời gian trôi qua, tình thế đối với mãnh hổ dần dần càng rơi vào thế bất lợi.

Nó mặc dù là Dị thú Cửu cấp, thực lực có thể so với cường giả tuyệt thế, nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, huống chi thực lực của những con ác lang này cũng rất cường đại, tất cả đều là Lục giai trở lên, thậm chí không thiếu cường giả Thất giai.

Rống!

Uy lực của tiếng Hổ gầm đã suy yếu khá nhiều, vết thương trên người nó đã có hơn trăm vết, nhưng đàn sói cũng không dễ chịu gì, mãnh hổ không phải cừu non, liều chết phản công, cũng khiến chúng nó tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đến lúc này chỉ còn lại mười con.

Nhưng mà mười con còn lại, đều là những con mạnh nhất, tất cả đều đã vượt qua nhất lưu, tương đương với những cao thủ đứng đầu trong tầng lớp Võ giả.

Mà ba con mạnh nhất, đều là Dị thú Bát giai.

Cao thủ Tông Sư cấp!

Lăng Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, hắn hôm nay cũng đã là cường giả nhất lưu, lại tu luyện thuật pháp của người tu Tiên, khiêu chiến vượt cấp nhẹ nhàng không khác gì ăn cơm uống nước, nhưng nếu chống lại một đại tông sư, cũng chỉ có nước khoanh tay chịu chết, muốn vượt cấp khiêu chiến không phải là việc dễ dàng, huống chi là vượt liền hai cấp.

Từ đầu cuộc chiến tới giờ, mười đầu ác lang này vẫn một mực không có ra tay, nên vô cùng sung mãn, trái lại con mãnh hổ, toàn thân đẫm máu, đã như nỏ mạnh hết đà.

Chỉ dựa vào điểm này, cái xu thế thắng bại, đến giờ này Lăng Tiên cũng đã có thể dự đoán được, kết quả càng lúc càng rõ ràng, nguyên bản song phương ngươi chết ta sống, đối với hắn cũng không có quan hệ gì, nhưng mục tiêu của những ác lang kia, cũng không phải là con mãnh hổ, mà là hộp gỗ ở trên lưng nó.

Hộp gỗ kia đến tột cùng là bảo vật gì, mà trong lúc đánh nhau, con mãnh hổ Cửu giai, cũng dốc sức liều mạng bảo hộ.

Trong nội tâm Lăng Tiên vô cùng hiếu kỳ, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Nếu nói là hắn không có động tâm thì chỉ là gạt người mà thôi, bất quá tình cảnh trước mắt, hắn còn chưa dám lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Rống!

Tiếng gầm gừ truyền vào tai, sóng âm vô hình hữu chất làm sụp đổ vô số cây cối, Hổ Ma Khiếu Sát, song lần này, nhưng con ác lang cũng không có né tránh, đồng dạng cũng thi triển ra bí thuật thiên phú của mình.

Đấu khí của bọn chúng, biến thành màu đỏ như máu, móng vuốt vươn dài ra rất nhiều, như đao phong lóe lên ánh sáng rét lạnh.

Móng vuốt của Ác lang vô cùng sắc bén!

"Tuy rằng không thể so sánh với Phong Linh Thần Kiếm của mình, nhưng uy lực cũng không yếu chút nào!"

Lăng Tiên lặng yên tiếp cận thêm vài bước, cũng không để ý đến tình cảnh huyết nhục văng tung tóe ở trước mắt, kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội, coi có cơ hội đục nước béo cò hay không?

Tiến Hổ gầm, tiếng sói tru không ngừng vang lên.

Con mãnh hổ Cửu giai kia, toàn thân đã tràn đầy máu tươi, nguyên bản Đấu khí tung hoành, nhưng đến lúc này cchỉ còn như có như không, cuối cùng cũng bị một con sói cắn trúng cổ họng, nó cố ra sức đập địch nhân văng ra, nhưng vô lực mà ngã xuống.

Tổn thất của đám Ác lang càng thêm nghiêm trọng, chỉ còn lại có năm con, nhưng là những kẻ sống sót, trên mặt năm đầu ác lang này, lộ ra vẻ tươi cười không khác gì nhân loại, con Cự Lang lông đen cường tráng nhất tiến tới, muốn một trảo lấy hộp gỗ trên lưng mãnh hổ xuống.

Nhưng mà đúng vào lúc này, dị biến lại nổi lên.

Xùy...

Từ bên trong một bụi cỏ, vậy mà có vài đạo Kiếm Khí bắn ra.

Có người đánh lén!

Việc xảy ra vô cùng đột ngột, thực lực con Cự Lang kia tuy rằng tương đương với cường giả Tông Sư cấp trong nhân loại, nhưng cũng không kịp né tránh, chỉ có thể tru lên một tiếng, Đấu khí toàn thân cuồn cuộn tuôn ra.

Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Đấu khí có thể công thủ nhiều mặt, nhưng trong lúc này lại không khác như tờ giấy mỏng, bị Kiếm Khí sắc bén công phá dễ dàng, trên mặt Cự Lang màu đen lộ ra vẻ khó tin, hoa máu bắn ra tung toé, cái đầu của nó đã bị chém rụng xuống, đồng thời, một đạo nhân ảnh giống như lưu quang hiện ra, chộp lấy hộp gỗ ở trên lưng con mãnh hổ, rồi nhanh chóng biến mất vào trong rừng.

Động tác toàn bộ quá trình vô cùng mau lẹ, vài con ác lang may mắn còn sống sót không kịp phản ứng, sau đó trên mặt đều chúng đều lộ ra vẻ cuồng nộ, gào thét nhắm hướng Lăng Tiên bỏ chạy mà theo đuổi không bỏ.

"Vù vù."

Tiếng thở dốc không ngừng, Lăng Tiên cảm giác tim của mình đập giống như nổi trống, vũ kỹ trong《 Chiến Thần Quyết 》hắn đã lĩnh ngộ hơn nửa, hắn lúc này thi triển khinh công Thiên Lý Tùy Phong, nhẹ nhàng nhảy lên, khoảng cách cũng đạt tới mười trượng, nhưng vài ác lang kia, thân thể được bao phủ trong Đấu khí sáng chói, tốc độ cũng không hề thua kém.

Ngắn ngủn một canh giờ, Lăng Tiên đã chạy gần trăm dặm, nếu tính khoảng cách thẳng tắp, đi đến Hạ Xuyên Trấn cũng dư sức, đáng tiếc trong lúc hoảng hốt hắn chạy bừa, lúc này Lăng Tiên cũng không biết hắn đang ở đâu.

Ác lang vẫn như trước theo đuổi không bỏ, cũng may chỉ còn lại có một con.

Còn ba đầu ác lang Thất giai còn lại, đã theo không kịp cước bộ của hắn, giờ chỉ còn dư lại một con nhưng lại là Dị thú Bát giai, cho dù Lăng Tiên dùng sức tất cả vốn liếng, cũng không có cách nào thoát khỏi

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.