Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KHÔNG CẦN SAY ĐẮM TỶ, TỶ CHỈ LÀ TRUYỀN THUYẾT

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Chớp mắt đã qua nửa tháng, Huyền Thiên nói chỉ đi có hai ba ngày đến nay vẫn chưa trở về.

“ Lần này rốt cuộc là sư phụ đi làm việc gì ?” Sáng sớm hôm nay, Đại Đông Nguyệt vừa ăn cháo vừa hỏi Bối Nhi .

Bối Nhi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nháy nháy mắt : “ Chỉ là theo thông lệ đi Ngọc Thanh Cung báo cáo công việc thôi.”

“ Trên điện Tiên Cung có tin tức gì không ?”

“ Hôm qua mới có tin truyền về nói là đúng lúc sắp trở về thì gặp Liêm Trinh Tinh Quân mời đi Bắc Đẩu Cung làm khách.”

“ Làm khách? Quan hệ của Sư phụ và Liêm Trinh Tinh Quân rất tốt sao ?”

“ Quan hệ của Đế Quân và bảy vị Bắc Đẩu Tinh Quân xác thực không tệ.” Bối Nhi đắc ý cười cười “ Tiểu thư không biết, nhân duyên của Đế Quân nhà chúng ta khá tốt, khi ở trên Thiên Cung thường được gọi là người gặp người thích hoa gặp hoa nở … bla bla”

Đại Đông Nguyệt nhếch mép : “ Cái gọi là Bắc Đẩu Cung , có phải lầ nơi mà bảy vị Bắc Đẩu Tinh Quân ở cùng một chỗ hay không ?”

“ Đúng vậy.” Bối Nhi gật đầu thể hiện việc đó là việc tất nhiên.

“ Đã biết” Đại Đông Nguyệt thở dài “ Nếu quan hệ của sự phụ và bọn họ không tệ, người tự nhiên không thể bên nặng bên nhẹ, đi nơi ở của Liên Trinh Tinh Quân thì có thể không đi hỏi thăm hết sáu vị Tinh Quân khác sao ? Ở trong cung của mỗi vị hai ngày, chẳng phải là mất nửa tháng rồi ?”

“ Ồ, nghe tiểu thư nói như thế, hình như quả thật rất có đạo lý.” Bối Nhi vỗ trán đột nhiên hiểu ra.

Đại Đông Nguyệt chỉ có thể lắc đầu ngao ngán buông chén đũa xuống : “ Ta ăn xong rồi, ngươi từ từ thu dọn đi.”

Thấy cô đứng dậy đội nói, Bối Nhi không khỏi chế nhạo nói: “ Tiểu thư gần đây ngày ngày đội chiếc nón này là sợ bị người ta ám sát sao ?”

Đại Đông Nguyệt không để ý đến nàng ta, xoay người lại cầm xấp phù lục vừa mới vẽ ở trên bàn.

“ Á, những phù lục vẽ trước kia đã dùng hết nhanh như vậy rồi sao ? Tiểu thư, linh lực của người gần đây tiến bộ rất nhanh hả ?” Bối Nhi chưa chịu từ bỏ lại thò đầu qua nói “Có phải hay không quen biết vị sư huynh nào, thừa dịp Đế Quân không ở đây để hắn ta giúp người khai lò a~”

“ Ngươi là đại dương sao, quản rộng như thế làm gì ?” Đại Đông Nguyệt tức giận liếc mắt nhìn nàng ta.

Bối Nhi quyệt miệng: “ Tiểu thư, người ta cũng là đang quan tâm người mà~”

“ Làm việc nhiều, nói ít lại. Không nghe câu lòng hiếu kỳ hại chết người sao ?” Sau khi cất phù lục, vòng qua Bối Nhi đang không ngừng lải nhải, Đại Đông Nguyệt trực tiếp xuống núi đi đến rừng Dung Thụ.

Cô luôn hoài nghi Bối Nhi là tai mắt của Huyền Thiên để lại bên cạnh mình, nếu thật như vậy, sau khi không có được tình báo mà bản thân mong muốn, nàng ta vì sao không theo mình xuống núi tìm tòi ? Với tu vi của Bối Nhi , muốn thần không biết quỷ không hay theo dõi cô thì chẳng phải là việc gì khó ?

Đại Đông Nguyệt vừa đi vừa nghĩ, mà càng nghĩ thì càng phiền não, không chút cảm giác nào đang có một thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau cô…

“ Tam sư thúc, người tới rồi!~” xuyên qua con đường nhỏ quanh co đo đến khu vực cây đa, Đại Đông Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy rõ thân ảnh mặc y phục đỏ.

Âm Ngô đứng dưới thân cây hưng phấn vẫy vẫy tay, cô mím môi chậm rãi đi tới.

“ Tam sư thúc, hôm nay chúng ta tập luyện cái gì ?” Âm Ngô không chút keo kiệt cười nhìn cô, đôi mắt hồ ly cong cong toát ra vẻ hưng phấn, nếu không phải định lực của Đại Đông Nguyệt nhà chúng ta tốt thì đã bị vẻ đáng yêu của hắn ta là cho xịt máu mũi a~…

“ Trong phù lục sơ cấp thì chỉ còn hỏa phù là chưa thuần thục, hôm nay luyện nó trước đi.” Đại Đông Nguyệt từ trong ngực móc ra một xấp phù lục sơ cấp hình ngọn lửa, chia một nửa cho Âm Ngô. Từ nửa tháng trước, sau khi Âm Ngô chỉ ra lỗi sai khi Đại Đông Nguyệt luyện tập lôi phù thất bại, Đại Đông Nguyệt liền phát hiện hắn ta là người trước mắt phù hợp nhất để dạy nào các pháp thuật quỷ thần sơ cấp.

Thứ nhất, Âm Ngô xuất thân từ tộc tiên hồ của Thanh Khâu.

Hồ tộc am hiểu nhất chính là pháp thuật, lúc thành niên khi đã 300 tuổi có thể so với đệ tử đời thứ ba, thậm chí là thứ hai của núi Võ Đang, Âm Ngô tự biết tư chất không tốt, vì vậy từ nhỏ đã chịu khổ tu luyện, cho tới bây giờ đã 230 tuổi, mặc dù vẫn chưa luyện ra được thành tích gì, thế nhưng cơ sở lại phi thường vững chắc, Đại Đông Nguyệt hiện tại học tập pháp thuật quỷ thần sơ cấp chính là lĩnh vực hắn ta am hiểu nhất.

Thứ hai, Âm Ngô không phải người được chào đón!~~

Được rồi, cô không nên cười trên nỗi đau của người khác, nhưng việc này là sự thật. Vì nguyên nhân đó nên hắn ta có thể mất tích cả ngày ở nơi tu luyện của đệ tử đời thứ năm mà chạy đến dạy Đại Đông Nguyệt, dù sao những điều đệ tử đời thứ năm cần học hắn đều biết, chỉ là tư chất quá thấp, tạm thời không có cách nào đi lên phân điện số 4 cao hơn mà thôi. Vậy nên cho dù hắn ta có ngoan ngoan đi nghe giảng cũng không học được cái gì, ngược lại còn bị các sư huynh bắt nạt. Sư phụ của hắn chỉ là lão già đời thứ 4 cũng không hiểu quá rõ tình hình của hắn, vẫn luôn buồn phiền với việc thu nhận cái gân gà là Âm Ngô , nên khi lão ta nghe được Đại Đông Nguyệt muốn Âm Ngô ra ngoài, lão không chút do dự mà đáp ứng ngay.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại có Âm Ngô cũng rất tốt, nếu không Đại Đông Nguyệt cái người mặt liệt này làm sao có thể không biết ngượng mà xin chuyên gia đến dạy cho cô đường đường là Tam sư thúc thuật pháp cấp thấp như vậy ? Nói ra thật quá mất mặt rồi …

“ Xèo ------”

Ngọn lửa lớn từ từ tắt, Đại Đông Nguyệt ném tàn giấy xuống đất, bình tĩnh lấy chân dụi dụi, sau khi chắc chắn ngọn lửa đã tắt hoàn toàn liền nhẹ nhàng nhảy lên cây đa, dựa nửa người vào vị trí quen thuộc nhắm mắt nghỉ ngơi.

“ Không hỗ là vị thượng tiên duy nhất của thiên cung không có sư phụ mà có thể tự học tới chức vị Nguyên Quân, tư chất của Tam sư thúc , Âm Ngô thật sự theo không kịp.” Âm Ngô nằm dưới thân cây nhìn lên Đại Đông Nguyệt ngưỡng mộ nói.

“ Lời này của ngươi mỗi ngày đều phải nói một lần, có phiền hay không ?” Đại Đông Nguyệt lạnh nhạt mở miệng nói

“ Âm Ngô chỉ luyện có một canh giờ liền chịu không nổi, Tam sư thúc người lại có thể luyện liên tục gần bốn canh giờ, chẳng qua chỉ mất thời gian một ngày liền thấu triệt hỏa phù..” Hăn nghiêng đầu, trong giọng nói bỗng tăng thêm mấy phần hiu quạnh “ Dựa theo tốc độ này mà nói, nhiều nhất là hai tháng, Tam sư thúc người liền có thể nắm giữ toàn bộ pháp thuật quỷ thần sơ cấp chứ ?”

Phía trên không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.

Âm Ngô cười khổ : “ Đến lúc đó, Tam sư thúc liền không cần Âm Ngô luôn rồi ? Không, có lẽ không đến hai tháng, chỉ cần sư tôn trở về, Tam sư thúc người liền không cần xuống núi nữa có phải hay không ?”

Phía trên vẫn không hề có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.

“ Tam sư thúc ?” Âm Ngô ngẩng đầu, phát hiện Tam sư thúc nhà hắn không biết đã ngủ từ lúc nào rồi. Cô ngủ rất say, phát ra tiếng ngày nhè nhẹ, hiển nhiên luyện tập bốn canh giờ liên tục, hiệu suất khác người này đối với cô bây giờ mà nói cũng tiêu hao rất nhiều.

Âm Ngô mím môi, bỗng nhiên hóa thành hình dạng hồ ly, nhẹ nhàng trèo lên thân cây, cẩn thận từng li từng tí mà tiến vào lòng của Đại Đông Nguyệt .

Hắn ngẩng đầu, si mê mà nhìn người có dung nhan tuyệt mỹ trước mặt. Chiếc nón rộng vàng trên đầu bởi vì tư thế ngủ của cô mà bị lệch, một lọn tóc xanh rũ xuống, bay nhẹ nhàng bồng bềnh trong gió, làm cho người ta kìm lòng không được muốn đưa tay giúp cô chỉnh lại.

Vì vậy Âm Ngô theo bản năng đưa tay, ồ không, đưa móng …

Ngay tại lúc này, Đại Đông Nguyệt chợt mở bừng mắt.

“ Á … Tam sư thúc, ta có thể giải thích …”

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt của Đại Đông Nguyệt chợt biến đổi, tay trái trực tiếp ôm hắn vào trong ngực, rồi sau đó tay phải đem chiếc nón rộng vành vững vàng che kín hai người, không chút do dự xoay mình nhảy xuống đất.

“ Bùm” tiếng tiếng nổ lớn, nhánh cây mà một giây trước bọn họ còn đang ngồi đã bị một luồng khí vô danh đánh nát bấy.

Đại Đông Nguyệt quỳ một chân trên đất, sắc mặt ngưng trọng nhìn nhánh cây đã bị hủy, Âm Ngô từ trong ngực cô thò đầu ra: “Tam sư thúc ….Á! Đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Bình tĩnh đem Âm Ngô trở về trong ngực, Đại Đông Nguyệt đứng dậy nhìn về nơi phát ra luồng khí, lạnh lùng nói: “ Là người nào, đi ra đi.”

“ Khặc khặc khặc … Không hổ là Bích Hà Nguyên Quân, quả thật lạc đà gầy còn hơn ngựa béo a…”

Bạn đang đọc TIÊN PHU LÂM MÔN của Futurej

Truyện TIÊN PHU LÂM MÔN tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AcsQ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.