Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MỘT CHIẾC NÓN DẪN ĐẾN PHONG BA

Phiên bản Dịch · 2199 chữ

“ Tiểu thư, hôm nay người có ngoan ngoãn đến dự thính ở phân điện của đệ tử cấp thấp không thế ?”

“… …”

Vừa bước vào phòng, Bối Nhi mang khuôn mặt với nụ cười xấu xa tiến lên đón. Ban đầu khi chưa quen thuộc thì cô chỉ cho rằng nàng ta chỉ là một nha hoàn bình thường, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Bối Nhi thực sự chỉ được tính là tàm tạm, toàn thân y phục càng là các loại sặc sỡ đủ màu sắc, thời điểm không nghiêm chỉnh còn có mấy phần giọng điệu của Huyền Thiên , thường thường làm Đại Đông Nguyệt hết sức cạn lời – như bây giờ, cô lại cạn lời rồi.

Đại Đông Nguyệt bỉu môi, đi vòng qua nàng ngồi vào trước bàn. Trên bàn đã bày điện đủ loại thức ăn tinh xảo, nóng hổi – qua giai đoạn trúc cơ, con người cơ bản không cần ăn cơm nữa, thế nhưng tài nấu nướng của Bối Nhi phải nói là thật sự nghịch thiên, Đại Đông Nguyệt căn bản vô lực chống cự.

A ? Ai nói là người mặt liệt thì không thích ăn uống chứ ? Phải biết rằng, Đại Đông Nguyệt nhà ta trước đây khi sợ biểu diễn ca hát gặp phải bình cảnh thì thích nhất chỉnh là ăn no uống say để giải tỏa áp lực~ Aiz, mặc dù mỗi lần xong việc đều sẽ bị quản lý chửi cho một trận, nói cô bớt làm những chuyện ngu xuẩn gây tổn thương đến cổ họng, phát phì, không cần tiền đồ nữa đi…

Cũng may trong phòng thuốc của Huyền Thiên có Xan Phong Ẩm Lộ đan chuyên môn dùng để loại trừ đi uế khí của các loại ngũ gốc hoa màu, chính là đan dược mà Huyền Thiên đặc biệt đi tìm vị Thái thượng lão quân đam luyện đan trong truyền thuyết - Đạo Đức Thiên Tôn xin về, như vậy có thể nói, không chỉ sư phụ tiện nghi nhà nàng, thậm chí Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn được xem như một nửa phụ thân của Huyền Thiên cũng không hơn không kém là một vị thích ăn uống a~

“ Aiz, tiểu thư của ta đừng xấu như thế, không nói thì thôi à.” Nhìn thấy Đại Đông Nguyệt có hứng thú với đồ ăn như vậy, Bối Nhi liền lắc đầu cười cô “ Á, tiểu thư, nón của tiểu thư đâu rồi ?”

Tay phải cầm đũa của Đại Đông Nguyệt dừng lại một lát, sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống mới hời hợt nói: “ Vứt rồi.”

“ Vứt ? Nó cũng không phải mà một chiếc nón bình thường a!” Bối Nhi cả kinh thất sắc, “ Tiểu thư, người có biết là chiếc nón đó được đặc biệt dùng tơ tằm luyện hóa trong tử khí ở nơi Cửu Huyền, thêm vào vô số trận pháp phòng ngự mà chế tạo không ? Có thể so với thượng phẩm tiên khí a!!!!”

Pháp khí trên thế gian được chia làm “ Bảo, Linh, Tiên, Thần” bốn cấp độ, mỗi cấp độ lại chia thành 3 loại Thượng Trung Hạ, cho dù là Bích Hà Nguyên Quân ban đầu cũng chỉ có 2 món thượng phẩm tiên khí.

Đại Đông Nguyệt kinh ngạc nhíu mày: “ Lai lịch lớn như vậy sao? Sao ngươi không nói sớm ?” Phòng ngự sao ? xem ra tiểu hồ ly tạm không cần lo lắng bị người ta bắt nạt nữa rồi …

Bối Nhi quyệt miệng: “Đế Quân nói, tu vi của tiểu thư hôm nay mất hết, trí nhớ cũng không có, cừu địch trước kia của người nếu như biết nói không chừng sẽ nhân cơ hội lẻn vào, người cần được bảo vệ, thế nhưng tài vật không thể nói ra bên ngoài, nếu không cừu nhân chưa đến, kẻ trộm đã muốn đến trước rồi.” Bích Hà Nguyên Quân trước kia tích đức vô số, được người phàm sùng bái là không sai, thế nhưng nàng ta cũng trêu chọc không ít yêu ma quỷ quái cùng hung cực ác. Nếu như hôm nay cô mà bại lộ, khó đảm bảo là bọn họ sẽ không mượn cơ hội này đến gây hấn trả thù.

“ Cừu địch ta có thể hiểu, thế nhưng nơi này là hành cung Chân Vũ, chẳng lẽ một tiểu tặc nho nhỏ cũng dám đến sao ?” Đại Đông Nguyệt khinh thường, đưa tay chỉ vào chén canh nấm đặt bên kia bàn.

“ Đương nhiên một tiểu tặc thông thường không thể tiến vào, tuy nhiên những kẻ ghi hận đối với việc người thăng cấp lên làm Tam sư thúc thì khó nói à …” Bối Nhi thuận tay múc một chén canh đưa cho cô, thâm ý mà nói.

Đại Đông Nguyệt cầm chén canh uống một hơi: “ Trừ chiếc nón đó ra, sư phụ còn cho ta cái gì khác không ?”

Bối Nhi giật giật khóe mắt : “ Tiểu thư, đó là thượng phẩm tiên khí, coi như là Đế Quân cũng không thể nào mà ném bừa đi? Ngài ấy lần này chỉ ra ngoài có hai ba ngày, vì để phòng ngừa việc xấu xảy ra mới cho người món bảo bối này, làm sao còn có cái khác chứ.”

“ Vậy à …” Cô buông chén canh xuống, hết sức nghiêm túc mà suy nghĩ khoảng hai giây “ Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ tìm về.” Bích Hà Nguyên Quân có thể là người nhân ái đại nghĩa, nhưng Đại Đông Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của bản thân để đi bảo vệ môn con tiểu hồ ly không liên quan.

“ Ồ ? Không phải vứt đi rồi sao ? Còn có thể tìm lại được hả ?” Bối Nhi hiển nhiên không cho là thượng phẩm tiên khí vứt đi rồi còn có thể tìm trở về.

“ Ừ, yên tâm đi.” Đối với Âm Ngô mà nói, vì một chiếc nón rộng vành mà đắc tội Đại Đông Nguyệt hiển nhiên không phải là quyết định sáng suốt. “ Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi dọn dẹp rồi ra ngoài đi.”

Bối Nhi nghiêng đầu khó hiểu, cuối cùng cũng thu dọn chén dĩa rồi lui ra ngoài.

“ Rõ ràng là không nhìn thấy, Đế Quân thật thần kỳ, đến việc này mà cũng tính ra được.” Sau khi thu dẹp chén dĩa lui ra khỏi phòng Đại Đông Nguyệt, Bối Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương hướng Ngọc Thanh Cung mà thở dài, “ Thế nhưng, vì sao phải đợi tiểu thư vứt chiếc nón rộng vàng đi rồi mới nói cho nàng ta lai lịch và tác dụng của nó chứ ? Aiz, quả nhiên là Đế Quân đại nhân, người phàm như ta chỉ có thể ngưỡng mộ a!”

Sáng sớm hôm sau, Đại Đông Nguyệt trực tiếp đi đến phiến rừng của cây đa để luyện tập hành khí --- từ lúc hai ngày trước lúc đi hái thuốc phát hiện ra cây đa này “ độc mộc thành rừng” , cô liền lặng lẽ đem phiến rừng nằm giữa phân điện số 4 và phân điện số 5 này gọi là rừng Dung Thụ.

Chỉ là lúc đó cô cũng không hề biết rằng, cây đa “ độc mộc thành rừng” này không phải ai cũng có thể gặp được.

Sau khi ở dưới cây đa luyện xong một bộ quyền pháp và kiếm pháp cơ sở, Đại Đông Nguyệt từ trong ngực móc ra xấp phù lục mà lần trước cô đã luyện vẽ cả đêm bắt đầu tập luyện pháp thuật quỷ thần. Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên, chỉ mất một hai ngày liền ghi nhớ được bảy tám phần quyển sách mà Huyền Thiên đưa cho cô.

Chỉ thấy cô móc ra một tờ lôi phù sơ cấp, tay trái cầm phù, tay phải giơ cao thanh kiếm dẫn lôi, đồng thời chân bước theo quần sao bắc đẩu, tập trung tinh thần hô lên: “ Mãnh tướng ngũ lôi, cưỡi sét đạp mây, mau mau nghe lệnh.”

Vừa dứt lời, lôi phù trên tay trái liền chợt bốc cháy, Đại Đông Nguyệt trấn định đem tay phải chém một nhát phía trước người, trên đỉnh đầu vốn dĩ là bầu trời thoáng đãng bỗng tụ tập một đám mây đen, giữa không trung mơ hồ truyền tới tiếng sấm ầm ầm, thế nhưng qua một lúc cũng không nhìn thấy sấm sét đánh xuống.

Đại Đông Nguyệt nhíu mày, tiện tay vứt lá bùa đã cháy hết, móc ra quyển sách tiêu chuẩn pháp thuật quỷ thần cơ sở lật xem.

“ Làm sao lại thất bại nhỉ … là ta đã đọc sai chú ngữ sao?”

“ Chú ngữ không sai, là bước chân bước sai rồi …” tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu niên từ phía sau truyền tới, Đại Đông Nguyệt quay đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, là Âm Ngô .

Nhìn qua thấy tinh thần hắn tốt hơn nhiều, mặc bộ đồ màu đỏ tiêu chuẩn của đệ tử đời thứ 5, mái tóc đen trên đầu lóe lên màu xanh, mới muời bốn tuổi nên vóc người còn chưa nảy nở, so ra còn thấp hơn Đại Đông Nguyệt nửa cái đầu, thêm vào biểu cảm nhu nhược yếu đuối, làm cho người khác hết sức yêu mến.

Đại Đông Nguyệt híp mắt, thuận tay lật sách đến chương về cước bộ, đối chiếu với cước bộ lúc trước của cô, phát hiện ra quả nhiên đã bước thiếu một bước.

“ Tam sư thúc mặc dù kiến thức cơ sở rất quan trọng, nhưng về pháp thuật thì thực hành nhiều mới được a.” Nói xong, hắn đưa chân dập tắt tàn lửa của phù lục mà Đại Đông Nguyệt ném dưới đất “ Người xem, nơi này là bãi cỏ, người ném phù lục lung tung có thể dẫn đến hỏa hoạn đó.”

Đại Đông Nguyệt nâng cằm, nhìn biểu cảm vừa nghiêm túc vừa đáng yêu của hắn lạnh nhạt nói : “ Ngươi đến là để dạy dỗ ta sao ?”

“ Ớ… Âm Ngô không dám!” Hắn lắc đầu liên tục, cầm chiếc nón rộng vành màu tím chỉnh tề trong cung kính đưa cho cô “ Âm Ngô đến là để trả lại chiếc nón cho Tam sư thúc .”

Đại Đông Nguyệt không có nhận lấy “ Ngươi làm sao biết ta sẽ đến đây ?”

Âm Ngô ngẩng đầu, cười ngượng ngùng đáp: “Âm Ngô cảm thấy, với dáng vẻ thảnh thơi ngồi xem sách trên cây ngày hôm qua của Tam sư thúc hẳn là rất thích nơi này ? Vì vậy muốn đến thử vận may, xem xem có thể gặp lại Tam sư thúc hay không …”

“ Nón đã đưa cho ngươi rồi, không cần trả lại.” Đại Đông Nguyệt khoát tay “ Trở về đi.”

Âm Ngô vội vàng nói: “Không Không Không, Âm Ngô biết chiếc nón này là một món bảo vật, ngàn lần cũng không dám giữ làm của riêng, xin người hãy cầm về đi.”

“ Hả? Ngươi làm sao biết ?” Đại Đông Nguyệt nhíu mày

“ Tối hôm qua, sư huynh ở trong phòng của Âm Ngô sắp đặt bẫy rập, chính là cái nón rộng vành này đã kịp thời cứu Âm Ngô một mạng…” Âm Ngô cười khổ, khuôn mặt nhíu lại làm cho người ta nhịn không được thương tiếc “ Thất phu vô tội, hoài bích có tội 1 Âm Ngô không có năng lực giữ nó, không bằng trả lại cho Tam sư thúc là tốt nhất.”

1 Thất phu vô tội, hoài bích có tội : Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

“ Được rồi, cuối cùng ngươi cũng tự biết mình biết người.” Đại Đông Nguyệt nhếch mép hài lòng cười “ Nơi này hẻo lánh ít người lui tới, nếu sau này bọn họ còn bắt nạt ngươi thì ngươi có thể tới đây để tạm lánh.”

Âm Ngô ngây người, đột nhiên trọn to hai mắt, kinh ngạc vui mừng la lên “ Tam sư thúc ! Ý người là sau này Âm Ngô có thể đến nơi này tìm người sao ?”

“ Ta không nhất định sẽ ở đây.” Đại Đông Nguyệt nhận lấy chiếc nón, xoay thân khoát chiếc nón lên --- Ồ, quả nhiên cảm giác an toàn hơn nhiều. Xem ở việc hắn không tham thượng phẩm tiên khí của cô, sau này thỉnh thoảng giúp đỡ hắn một chút --- chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng mà thôi!

“ Âm Ngô biết, Âm Ngô biết! Âm Ngô bảo đảm tuyệt đối sẽ không đem phiền phức đến cho Tam sư thúc !”

“ … Ngoan.”

Bạn đang đọc TIÊN PHU LÂM MÔN của Futurej
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AcsQ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.