Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký Ức (1)

Tiểu thuyết gốc · 1116 chữ

Quân tặc phỉ trang bị khá tốt, thân mặc giáp gỗ mỏng, tay loan đao rỉ sét nhưng lớn và lực sát thương cao. Dân đen dẫn đầu bị một đao chém trúng, nửa bên vai bị cắt đôi ngã xuống. Hắn nằm đất giãy giụa dơ tay cầu cứu, mọi người đi qua bỏ mặc.

Dương Thản nhìn một người sờ sờ nằm đất bị đồng loại dẵm chết dừng lại, thế giới này thật tàn nhẫn. Đây là đánh giá đầu tiên về thế giới trong đầu Dương Thản. Không, kiếp trước hình như cũng là như vậy.

Lần đầu nhìn thấy người chết, khuôn mặt Dương Thản tái mét, hắn sợ hãi cái chết. Một phỉ tặc cầm đao chém hắn, Dương Thản dao thái chuối đón lại, dao bị đánh bay đi. Dao thái chuối quá bé, phỉ tặc huấn luyện có tố như một tên lính đánh thuê thuần thục chém hắn.

Dương Thản nhảy lùi về sau tránh thoát một đao, người đã có ý rời khỏi chiến trường. Hắn cố gắng cho mình lùi về phía sau đám đông nhìn bóng hình người đi trước, hắn không muốn chết.

Mọi người lao vào chém giết, cũng có người lùi lại phía sau như hắn. Nhân số bên mình gấp ba lần bên phỉ. Dương Thản nghĩ mình chỉ cần cố gắng sống sót là ổn.

Trung tâm trại chính, Liễu Tông Sư đang đánh nhau với chủ trại phỉ, chủ trại phỉ đồng dạng cầm đao, lưỡi đao đánh ra có vận luật. Ánh sáng hình trăng khuyết quệt qua lưỡi kiếm của Liễu Tông Sư phát ra tiếng ken két. Hai người giao phong rất nhanh, vũ khí leng kenh như gió. Thân ảnh hai người nhanh chóng lẫn vào đám đông mất tung tích.

Hai người họ là người thường.

Dương Thản nói trong lòng, đắng chát. Liễu Tông Sư không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, hắn chỉ là một người luyện kiếm cao thủ cùng với cơ thể linh hoạt săn chắc. Cơ duyên của hắn thực có tồn tại ? Dương Thản đang hoài nghi nhân sinh.

Vòng qua một túp lều, Dương Thản thấy một người ngã xuống, con ngươi rụt vào.

"Trương Hổ."

Trương Hổ đã chết, con mắt trợn ngược, hắn nằm trong vũng máu. Hiển nhiên chết không cam lòng. Cách đây hai giờ, người còn cùng hắn nói chuyện vui vẻ đã chết. Dương Thản đưa tay che lại mắt Trương Hổ, thở dài chạy.

Đến cả khi trận chiến kết thúc, Dương Thản vẫn trơ mắt nhìn cả ngàn người chết mà không cứu ai, thi thể la liệt nằm khắp doanh trại, hắn ở ẩn nấp giữ mạng sống. Quân phỉ có 150 tên nhưng giết đến hơn ngàn người, đủ thấy trình độ bọn họ giỏi cỡ nào.

Dân đen lấy 15 địch một ít nhất vẫn chết 6 người, tặc phỉ một đao một mạng. Tuy nhiên, tặc phỉ vẫn thua, lá cờ doanh trại bị hạ xuống.

Dương Thản thấy Liễu Tông Sư trói một người lôi ra từ túp lều lớn, tên này  chắc hẳn là chủ trại phỉ.

Liễu Tông Sư đặt thanh kiếm vào cổ chủ trại nói to: "Lão Phu lần nữa cảm ơn mọi người hỗ trợ ta diệt phỉ. Tuy tổn thất có điểm lớn nhưng chúng ta đã thành công, chúc mừng."

"Chúc mừng."

Mọi người vì lão tông sư vỗ tay, Dương Thản cảm giác không khí xung quanh mình có một điểm trầm trọng. Nụ cười của mọi người lúc này đều là giả tạo như thế, tiếng vỗ tay rời rạc, khuôn mặt tất cả mọi người đều mang một nỗi buồn man mác. Vì diệt một doanh trại nhỏ bé mà thiệt mạng một ngàn người. Cái này có đáng không ?

Dương Thản chưa bao giờ thấy giang hồ hành hiệp trượng nghĩa ngứa mắt như bây giờ. Bọn họ lợi dụng dân đen nghèo hèn ban bố thưởng lớn, vì bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, đánh thanh danh. Trong mắt đám dân thường là tuột đỉnh thần tượng, trong mắt quan lại là thực tốt quân cờ trợ giúp. Vậy dân đen là gì, chắc là công cụ ?

Đầu chủ trại phỉ rơi xuống, Dương Thản nhận ra thế giới quan của hắn về nơi này có cực đại sai lệch. Cho dù dân đen nơi đây về sau sẽ không trợ giúp vị Liễu Tông Sư này nữa. Liễu Tông Sư cũng chẳng cần, chắc hắn chỉ cần giúp lặt vặt, tạo hình tượng tốt đẹp trong mắt mọi người, sau bái quan phủ. Để người dân thấy tên quan sai đó uy tín, chính trực, căn bản đều là một đám sâu mọt.

Dương Thản chỉ đắng chát một chuyện, hắn không tìm thấy cơ duyên.

Ầm!

Tảng đá như đạn pháo bắn vào doanh địa, Dương Thản cảm giác đầu mình bị cực nặng vật chất đập vào. Hắn ngửi thấy mùi máu tươi, thân thể lảo đảo ngã xuống.

Trước khi ngất, hắn mơ hồ mình thấy dã thú hai mắt đỏ, nghe thấy tiếng gào khóc, tiếng người thở dốc, tiếng kèn tử vong trước khi chết. Mọi thứ quá hiện thực, thế giới quá tàn khốc, Dương Thản lâm vào giấc ngủ.

.........

Ánh chiều tà chiếu sáng đại địa, mặt trời lần đầu ánh lên màu đỏ máu. Dương Thản mở mắt, xung quanh hắn là một bãi chiến trường. Hắn bò ra từ một đám thi cốt, chật vật cầm lên máu thịt người khác.

Dương Thản mơ hồ xem xung quanh, ngàn cụ thi cốt xếp chống thành núi, hắn giật mình thấy xác chết Trương Hổ trộn lẫn trong đó. Mặt hắn tái nhợt quỳ phục xuống đại địa.

A!

Hét thảm một tiếng, Dương Thản đau đớn ôm lấy đầu. Nơi đây vừa diễn ra thảm sát, mọi người đã chết hết, chả biết còn ai sống sót nữa. Dương Thản bị nứt sọ nhưng, hắn vẫn còn sống. Có lẽ xương sọ ở đầu hắn vỡ khớp vào nhau nên máu không bị trào ra.

Một đoạn ký ức xa xăm xuất hiện, Dương Thản cố gắng muốn xem nó rõ ràng dần, hắn chạy khỏi bìa rừng. Ký ức kiếp trước thật mơ hồ, hắn nhớ lại không nhiều lắm, nhưng hắn biết kiếp trước trước khi chết mình làm cái gì.

"Ta vẫn phải quay lại nơi đó, chuyện này rất quan trọng." Đặt quyết tâm Dương Thản chạy về lại chỗ đồ sát, bới móc tiền bạc trong ngàn cỗ thi cốt xác chết.

........

Bạn đang đọc Tiên Độ sáng tác bởi quoc2081976

Truyện Tiên Độ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.