Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Tiếu Vãn Thiên Khuynh

1888 chữ

Mấy ngày vừa qua, chuyện xảy ra tại Cảnh Lan Lĩnh cũng dần dần truyền bá khắp nơi. Có không ít người cũng cảm nhận được một tia ý vị không tốt trong chuyện này, giống như một hồi đại loạn sắp sửa diễn ra, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Có không ít các thế lực cũng muốn động, các hoạt động âm thầm càng thêm sôi nổi, thậm chí có không ít thế lực công khai nói lên những điều dị nghị.

Đối mặt với tình huống như thế, Thiên Vi phủ cùng Thái Nhất Tiên Tông nhất định phải đưa ra một câu trả lời.

Đầu tiên chính là Thiên Vi phủ thanh minh, đại khái có ý là: tiên ma chi tranh sắp bắt đầu, không ít kẻ bụng dạ khó lường đang âm thầm mưu đồ, nhằm phá vỡ sự đoàn kết giữa các thế lực ở Đông Phượng Lân này. Căn cứ theo nguyên tắc chung sống hòa bình, cùng chung phát triển , Thiên Vi phủ tuyệt đối không thể tùy tiện phát động chiến tranh. Đồng thời cũng hi vọng Tam đại Tiên Phủ có thể ước thúc hành vi của mình, không nên cố ý gây loạn, nếu không khơi mào lên tranh đấu giữa các Tiên Phủ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.

So sánh với những lời thanh minh của Thiên Vi phủ , Thái Nhất Tông lại càng trực tiếp hơn. Bọn họ trực tiếp đưa ra cảnh cáo đối với hành động của Tam đại Tiên Phủ , để cho các thế lực này phải lập tức rút ra khỏi Cảnh Lan Lĩnh, nếu không sẽ chuẩn bị thừa nhận cơn thịnh nộ của Thái Nhất Tông!

Đối với hình thức cảnh cáo này, có thế lực cười nhạt, có thế lực lại thấp thỏm bất an, còn có thế lực chỉ ngồi im chờ diễn biến, chuẩn bị từ đó kiếm chút chỗ tốt.

Mà tam đại thế lực tựa hồ chẳng hề có ý định rút lui , ngược lại còn phái ra thêm rất nhiều cao thủ, giống như muốn đem Cảnh Lan Lĩnh san thành bình địa .

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người bàng hoàng, người người đều cảm thấy bất an.

Cảnh Lan Lĩnh, bên ngoài Nam Môn thị tộc.

Lúc này, tiên sĩ của Tam đại Tiên Phủ chia làm hai nhóm, thay phiên nhau tuần tra, phòng ngừa người của Nam Môn thị tộc thừa cơ đánh bất ngờ. Tại trên bầu trời, chín vị Thiên Tiên riêng mình nhắm mắt dưỡng thần, vẫn là lấy Liễu Đạo Tề, Đỗ Sơn và Cốc Nhược Hoài ba người cầm đầu. Đúng lúc này, trong không gian nổi lên trận trận rung động, một đạo huyền quang cách không bay đến.

"Xuy!"

Huyền quang chợt lóe lên rồi biến mất, rơi vào trong tay của Liễu Đạo Tề .

"Sao?" Cả đám Thiên Tiên nhanh chóng thức tỉnh, Đỗ Sơn và Cốc Nhược Hoài trước sau đi tới bên cạnh của Liễu Đạo Tề.

"Có tin tức truyền đến sao? !"

"Liễu huynh, có phải Phủ chủ bọn họ truyền tin đến hay không? Phía trên đó có nói gì?"

Nghe thấy hai người hỏi thăm, Liễu Đạo Tề tâm thần lướt qua ngọc giản truyền tin, ngay sau đó gật đầu cười: "Không sai, là Phủ chủ của chúng ta truyền đến tin tức, ba vị Phủ chủ đại nhân đã thống nhất với nhau, liên hợp với một vài Tiên Tông cùng nhau hành động, hôm nay đang trên đường tới đây."

"Nga!" Đỗ Sơn vội vàng hỏi lại: "Vậy Thái Nhất Tiên Tông thì sao? Bọn họ hiện tại có thái độ gì không? Có động tĩnh hay không?"

Liễu Đạo Tề nhàn nhạt lắc đầu nói: "Thái Nhất Tiên Tông trừ việc đưa ra cảnh cáo, không có bất cứ động tĩnh nào, nghĩ chắc bọn họ hẳn còn có điểm cố kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. “ "Cảnh cáo?" Đỗ Sơn đỉnh đạc cười nói: "Hắc hắc, nếu như cảnh cáo mà có tác dụng, vậy còn phải tranh đấu cái rắm a! Đám lão gia hỏa kia của Thái Nhất Tiên Tông quả nhiên là tên nào cũng tinh ranh , vừa muốn đạt được chỗ tốt, vừa không muốn ra tay."

Cốc Nhược Hoài cũng phụ họa nói: "Thái Nhất Tiên Tông ở địa vị cao đã quen, có tâm thái như thế cũng là chuyện bình thường, mặc dù hiện tại bọn họ không có động tĩnh gì, nhưng chúng ta lại không thể không đề phòng một chút, ai biết bọn họ có thể sử dụng âm mưu quỷ kế gì chứ ...."

"Phải, Thái Nhất Tiên Tông cũng không phải là dạng người lương thiện gì, nhắc nhở mọi người đề phòng một chút ." Liễu Đạo Tề khẽ vuốt cằm, nhưng ngay sau đó phân phó cho Thiên Tiên phía bên mình đợi lệnh. Bảy ngày sau, mấy ngàn tiên sĩ đang tu dưỡng, chợt nghe từ phía trong Nam Môn thị tộc truyền đến động tĩnh, cho nên nhanh chóng tế ra phi kiếm pháp bảo trận pháp sẵn sàng để đón quân địch.

"Tình huống thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không rõ ràng lắm, ba động thật sự mãnh liệt, không phải là Nam Môn thị tộc muốn phản công đấy chứ?"

"Còn phản công gì chứ, đám giun dế bọn họ cũng dám sao, hừ hừ."

"Chó cùng còn dứt dậu, huống chi là thị tộc ngàn năm như vậy , mọi người nên cẩn thận một chút!"

"Di? !"

"Mau nhìn, đây là cái gì? !"

"Mọi người cẩn thận!"

Bên trong tiếng kinh hô, Thập Nhị Thiên Môn trận nổi lên biến hóa, mây mù chung quanh sôi trào kịch liệt, chỉ thấy một đạo huyền quang ngũ sắc to cỡ cánh tay bắn ra, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người bay thẳng về phía chín vị Thiên Tiên!

"Ách! ?"

"Cái gì! ?"

"Không tốt!"

Liễu Đạo Tề cùng với mấy vị Thiên Tiên không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cảm nhận được một cỗ uy hiếp đánh thẳng tới mặt.

Huyền quang ngũ sắc chỉ chốc lát đã tới gần, cơ hồ giây lát đã đánh tới, Liễu Đạo Tề cùng với mấy vị Thiên Tiên muốn tránh né cũng đã không kịp, không thể làm gì khác đành phải vươn mình chống đỡ.

"Oành!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— oanh —— oanh ——"

Năm tiếng vang vô cùng lớn, chấn động làm cho mọi ù tai, tâm thần quay cuồng mãnh liệt!

Những tiên sĩ không rõ tình huống gì xảy ra, không tự chủ được nhìn về phía bầu trời, lại thấy Liễu Đạo Tề chín vị Thiên Tiên bị làn khói ngũ sắc bao phủ.

Mặc dù không ai cho rằng đường đường là Thiên Tiên cao thủ sẽ bị huyền quang ngũ sắc gây thương tích, nhưng mà mới vừa rồi tiếng nổ quả thật làm cho tiên sĩ nơi đây kinh hồn táng đảm. Bọn họ có thể khẳng định, nếu vừa rồi đạo huyền quang ngũ sắc kia bắn về phía chính mình, kết quả tuyệt đối sẽ hồn phi phách tán, trừ phi có pháp bảo phòng ngự hộ thân.

"A! Đau quá!"

"Khốn kiếp, là ai? ! Là kẻ nào ám toán lão tử? !"

"Tức chết ta mất! Đám tiểu tặc Nam Môn thị tộc , lăn ra đây cho bổn công tử, bổn công tử muốn diệt cả nhà bọn ngươi!"

"Đúng, diệt toàn tộc bọn họ!"

Đang trong tiếng tức giận quát lớn, thân ảnh từng vị Thiên Tiên dần dần hiển lộ ra , quả thật không bị thương tổn gì, chỉ bất quá sắc mặt mỗi vị Thiên Tiên cũng lộ ra vẻ vô cùng rét lạnh, bởi vì bọn họ đầu tóc rối tung, áo hoặc nhiều hoặc ít có rách rưới, nhìn qua có chút chật vật.

"... “ .

Chung quanh chỉ thấy một mảnh trầm tĩnh, cảm giác lạnh cả người lan tràn trong đáy lòng mỗi người.

Thiên Tiên a, đây cũng là Thiên Tiên a!

Dõi mắt cả Nhất Trung thiên, cao thủ Thiên Tiên cũng là hiếm thấy trong một phái, trước mắt lại có thể chật vật như vậy!

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Cảnh Lan Lĩnh Nam Môn thị tộc, rõ ràng chỉ là một thị tộc ngàn năm nho nhỏ , chẳng những có thể dưới sự vây công của Tam đại Tiên Phủ kiên trì lâu như vậy, hơn nữa thủ đoạn phản kháng liên tiếp, đầu tiên là một tòa hộ sơn đại trận có thể so với các Tiên Tông nhỏ , tiếp theo không biết từ nơi nào lấy được tiên phù công kích, uy lực không nhỏ, hiện tại lại là huyền quang ngũ sắc, ngay cả Thiên Tiên cũng dám công kích, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Nam Môn thị tộc cũng không đơn giản như bề ngoài, hoặc là còn có hậu thủ khác?

Có thể trở thành Thiên Tiên, không có người nào không phải là tiên sĩ xuất chúng. Mấy vị Thiên Tiên mặc dù mắng chửi hung ác, nhưng thật sự đầu óc không choáng váng chút nào. Mặt khác bọn hắn không có bị thương, nhưng pháp bào trên người bọn họ có tổn hại, cũng đã nói rõ đạo huyền quang ngũ sắc vừa rồi bén nhọn cỡ nào, lại có thể phá vỡ phòng ngự của Thiên Tiên. Nếu như mới vừa rồi không phải bắn ra một đạo huyền quang, mà là hơn mười đạo, trăm đạo... vậy thì tình thế sẽ nguy hiểm tới mức nào? Nghĩ đến chuyện này, các vị Thiên Tiên cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.

"Đủ rồi!" Liễu Đạo Tề khoát tay áo, ngăn mọi người quát mắng, sau đó hướng về phía trong đại trận lạnh lùng nói: "Nam Môn thị tộc, các ngươi thật to gan, lại dám đánh lén Thiên Tiên, thật sự cho rằng chúng ta không dám diệt các ngươi sao? Mới vừa rồi là kẻ nào ra tay, đi ra ngoài cho bổn tọa, nếu không... diệt tộc! ! !"

"Diệt —— tộc ——" Một tiếng quát vang vọng khắp nơi, hàm chứa nồng đậm sát cơ.

"Đại nhân, sát khí nặng nề quá..." Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, tựa hồ đem huyết khí cuồn cuộn trong ngọn núi này hòa tan không ít.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, lại thấy phía dưới đại trận, một nam tử trẻ tuổi đi ra khỏi đại trận.

Người vừa tới quần áo màu trắng, tóc dài ngang eo, nhẹ nhàng phiêu dật, làm cho người ta cảm giác xuất trần thoát tục , mà làm cho người ta kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, chính là mi tâm người này lại có một đạo nô ấn màu trắng nhợt nhạt .

Không sai, chính là nô ấn màu trắng.

Đại biểu người này là Tán Tiên một kiếp, thân phận cũng chính là tiên nô.

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi test
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.