Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Thế Chi Tâm (4)

2534 chữ

Cũng chính bởi vậy, người ta mới hay nói, trong cuộc u mê mà ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Chỉ nghe mấy lời ngắn ngủi của Bạch Mộc Trần, Nam Môn Tiêu Viễn đã cảm thấy như thấy được ánh sáng giữa màn đêm, tựa như hết thảy lo lắng cũng bị xua tan, tinh thần vô cùng thoải mái.

"Nếu đúng như lời mà tiểu hữu đã nói, Tam đại Tiên Phủ lần này đến đây không phải vì chúng ta, mà là vì Thái Nhất Tiên tông mà tới ư..." Lời nói của Nam Môn Tiêu Viễn lúc này đã mang theo vài phần nhẹ nhõm, càng nghĩ càng cảm thấy điều mà Bạch Mộc Trần nói không sai chút nào.

Đúng là vậy, một địa phương nho nhỏ như Cảnh Lan Lĩnh này, lại đáng giá để cho Tam đại Tiên Phủ liên thủ tiến công hay sao chứ, quả thực đã đề cao Tam đại thị tộc quá rồi .

"Điều này chẳng phải muốn nói, chúng ta chẳng cần làm gì cả, chỉ cần bảo vệ một mẫu ba phân địa của Cảnh Lan Lĩnh là được rồi sao?"

"Dĩ nhiên không phải thế!" Bạch Mộc Trần tựa hồ hiểu rõ ý nghĩ của Nam Môn Tiêu Viễn , lắc đầu nói: "Gia chủ chẳng những phải làm, hơn nữa còn cần làm ra đại sự, để cho mọi người đều biết, để cho kinh thiên động địa, nếu không thị tộc làm sao có thể nhận được chỗ tốt từ đây chứ?

"Sao!"

Ánh mắt của Nam Môn Tiêu Viễn sáng lên, thái độ nhất thời chuyển thành khiêm cung: "Tiểu hữu có cao kiến gì, kính xin vui lòng chỉ giáo. "

"Nguy cơ nguy hiểm, nhưng nếu đã có nguy hiểm, cũng đồng thời sẽ có kỳ ngộ? Đáng tiếc Gia chủ chỉ nhận ra nguy hiểm, lại không nhìn rõ được kỳ ngộ bên trong chuyện này..." Bạch Mộc Trần không có làm bộ dông dài, chỉ đơn giản tóm tắt nói: "Tam đại Tiên Phủ muốn tranh đấu với Thái Nhất Tiên Tông, bề ngoài thì giống như là vì quáng mạch huyền kim kia, nhưng trên thực tế chỉ là muốn làm lực ảnh hưởng củaThái Nhất Tiên Tông tại Tây Phượng Lân trở nên suy yếu, nhờ đó mà tranh đoạt được càng nhiều lợi ích hơn. Đã như vậy, tại sao Nam Môn thị tộc lại không biết thời biết thế, gia nhập vào Tam đại Tiên Phủ một phương chứ."

"Cái gì! ? Gia nhập vào Tam đại Tiên Phủ sao? Chuyện này không phải là muốn đối kháng với Thái Nhất Tiên Tông ư? ! Không, không được không được!" Từ cảm giác sợ hãi đối với Thái Nhất Tiên Tông, Nam Môn Tiêu Viễn không một chút nghĩ ngợi đã lắc đầu từ chối. Nói đùa gì vậy, Thái Nhất Tiên Tông chính là thế lực mạnh mẽ nhất tại Tây Phượng Lân, không một ai dám đắc tội với Thái Nhất Tiên Tông. Nếu làm như thế, Nam Môn thị tộc sẽ không còn là đối mặt với vấn đề truyền thừa nữa, mà là cái họa diệt tộc.

"Vậy Gia chủ cho rằng, nếu không đối kháng với Thái Nhất Tiên Tông, Nam Môn thị tộc sẽ được yên ổn ư?" Giọng nói của Bạch Mộc Trần đạm mạc: "Quả thật Tam đại Tiên Phủ lần này không phải vì Nam Môn thị tộc mà đến , nhưng ở trong mắt người khác, phía sau của Nam Môn thị tộc thủy chung có bóng dáng của Thái Nhất Tiên Tông. Gia chủ chẳng lẽ suy nghĩ ngây thơ đến mức, cho rằng sau này Tam đại Tiên Phủ còn có thể để cho Nam Môn thị tộc tùy ý chiếm cứ Cảnh Lan Lĩnh hay sao?

Hơn nữa, vì sao Thái Nhất Tiên Tông biết rõ Tam đại thị tộc gặp phải tai họa này, nhưng đến giờ vẫn chậm chạp không chịu hiện thân?

Đơn giản là vì bọn họ muốn lợi dụng các ngươi để thử dò xét điểm mấu chốt của Tam đại Tiên Phủ, thăm dò xem bọn họ có thật sự dám động thủ hay không. Dĩ nhiên, vô luận là có động thủ hay không, đối với Thái Nhất Tiên Tông mà nói cũng không có bất kỳ điểm bất lợi nào, cái mà bọn họ thật sự cần chính là một thời cơ, một cái cớ, chỉ có như thế mới có thể đem Tam đại Tiên Phủ cùng các thế lực đối lập khác diệt trừ toàn bộ, mà cái cớ này chính là Tam đại thị tộc..." Dừng một chút, Bạch Mộc Trần liếc nhìn Nam Môn Tiêu Viễn một cái thật sâu và nói: "Gia chủ có thể suy nghĩ một chút, một khi Tam đại thị tộc bị diệt, Thái Nhất Tiên Tông tất nhiên có thể lấy cớ báo thù, thi triển một kích lôi đình đối với Tam đại Tiên Phủ, kể từ đó, Thái Nhất Tiên Tông chẳng những có cái tiếng đại nghĩa, không cố kỵ chút nào loại bỏ thế lực đối lập, hơn nữa còn đạt được danh tiếng không nhỏ, cớ sao mà lại không làm chứ?

Cho nên, tốt nhất Gia chủ không nên trông cậy vào Thái Nhất Tiên Tông, bởi vì tại trong mắt bọn họ, Tam đại thị tộc chẳng qua chỉ là một con cờ, một con cờ bị người ta từ bỏ mà thôi."

"..."

Nghe Bạch Mộc Trần phân tích, sắc mặt của Nam Môn Tiêu Viễn ngưng trọng, nhíu mày thật tình suy nghĩ.

Bạch Mộc Trần nói không sai, Tam đại Tiên Phủ Tiên Phủ cùng với Thái Nhất Tiên Tông có những mâu thuẫn đã không thể điều hòa, mà Tam đại thị tộc bị kẹp ở giữa hai phe chẳng qua là con cờ để song phương dò xét lẫn nhau, mặc dù có thể tạm thời bảo đảm an toàn, nhưng cũng không phải kế hoạch lâu dài, trừ phi Tam đại thị tộc từ bỏ lợi ích rời khỏi Cảnh Lan Lĩnh, nếu không đến một ngày nào đó mọi chuyện sẽ phát sinh thành đại họa.

Nhưng mà việc từ bỏ lợi ích rời khỏi Cảnh Lan Lĩnh, Tam đại thị tộc sớm muộn gì cũng sẽ suy bại, thậm chí là tiêu vong... Đây là một vòng tuần hoàn, vô luận làm như thế nào, cũng sẽ chỉ dẫn tới một con đường chết. Chẳng qua là, nếu nghe theo đề nghị của Bạch Mộc Trần mà gia nhập Tam đại Tiên Phủ mà nói, nhất định phải đối mặt lửa giận của Thái Nhất Tiên Tông , hậu quả cũng là điều mà Nam Môn Tiêu Viễn khó lòng thừa nhận . Nghĩ đến quá nhiều, Nam Môn Tiêu Viễn ngược lại lại càng do dự không quyết đoán được. Đúng như Bạch Mộc Trần đã nói, Nam Môn Tiêu Viễn thân là Gia chủ, tuy có dã tâm cùng tín niệm để chấn hưng thị tộc, nhưng lại thiếu hụt thủ đoạn cùng quyết đoán xứng tầm, chẳng qua Bạch Mộc Trần nhìn trúng vừa vặn là dã tâm và tín niệm của đối phương.

Nếu không có năng lực có thể dần dần bồi dưỡng hoặc tìm người phụ trợ, nhưng nếu không có dã tâm và tín niệm, như vậy hết thảy cũng chỉ là nói suông... .

"Gia chủ có cảm thấy, Thái Nhất Tiên Tông cao cao tại thượng, không thể địch nổi hay không?" Bạch Mộc Trần nhìn về phía Nam Môn Tiêu Viễn, người sau yên lặng gật đầu. "Có lẽ trong mắt người khác, Thái Nhất Tiên Tông vốn không thể vượt qua, nhưng tình thế hôm nay đã thay đổi..."

Nhưng ngay sau đó, Bạch Mộc Trần nói tiếp: "Gia chủ đã từng nghe nói, một đứa bé, có thể sử dụng một thanh trường côn nạy ra tảng đá lớn ngàn cân chưa, mấu chốt chính là điểm tựa... Nếu như nói, Thái Nhất Tiên Tông là tảng đá lớn ngàn cân, Tam đại Tiên Phủ là đứa bé, như vậy Nam Môn thị tộc chính là điểm tựa mấu chốt này."

"Sao! ?"

Ánh mắt Nam Môn Tiêu Viễn khẽ chớp động, thái độ đang chăm chú lắng nghe. Chỉ nghe Bạch Mộc Trần cười nói: "Lúc này Tam đại Tiên Phủ hành động ầm ĩ như thế, điều mà họ muốn làm chính là muốn Nam Môn thị tộc gia nhập vào bọn họ, bọn họ cần chính là một thái độ, hoặc có thể nói là người đi đầu. Chỉ cần có một người dẫn đầu phản kháng, liền có một nhóm người phản kháng, nếu có một nhóm người đứng ra phản kháng, sẽ có càng ngày càng nhiều người gia nhập, bọn họ muốn cho tất cả mọi người đều biết, đối nghịch với Thái Nhất Tiên Tông, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra..."

"Dĩ nhiên, mới vừa rồi ta đã cũng đã nói, Nam Môn thị tộc chẳng những phải làm , hơn nữa còn phải làm đại sự, phải để cho mọi người đều biết, phải kinh thiên động địa... Không phải Tam đại Tiên Phủ cùng Thái Nhất Tiên Tông muốn tranh đấu hay sao? Vậy thì dứt khoát đem vị trí của quáng mạch huyền kim nói cho Tam đại Tiên Phủ biết, để cho bọn họ tới tranh giàn, thậm chí đến khi cần thiết, Tam đại thị tộc thị tộc có thể hỗ trợ giúp bọn họ tranh giành, để tất cả mọi người ở Tây Phượng Lân đều biết Tam đại thị tộc quy thuận theo Tam đại Tiên Phủ... Vì vậy, Tam đại Tiên Phủ không những sẽ không làm khó thị tộc, ngược lại sẽ cho thị tộc lợi ích và bảo vệ cần thiết. Mà thị tộc có thể nhân cơ hội này thoát khỏi sự trói buộc của Thái Nhất Tiên Tông, đánh tan uy tín của họ, lại có thể giao hảo với Tam đại Tiên Phủ, từ đó thu lợi, có thể nói một hành động đạt được nhiều mục đích..."

"Bất quá, Gia chủ còn nên ghi nhớ, giữa chúng ta và Tam đại Tiên Phủ, chỉ có thể là quan hệ hợp tác, mà không phải dựa dẫm vào. Chỉ có như thế, Nam Môn thị tộc mới có thể nhảy ra khỏi bàn cờ, trở thành người đánh cờ được."

...

Thật tình nghe xong lời nói của Bạch Mộc Trần, tâm tư của Nam Môn Tiêu Viễn thấp thỏm không yên. "Người đánh cờ sao..." Trong mắt Nam Môn Tiêu Viễn hiện lên một luồng thần quang, khó nén được kích động trong lòng.

Một bước lên mây, một bước rơi xuống vực sâu. Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn , ngàn vạn lần không thể đi sai một bước, nếu không sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt. Phá rồi lại lập là cái gì? Chỉ có quyết tâm vứt đi tính mạng mới có thể tranh giành được một con đường phát triển, không có quyết tâm mạo hiểm, làm sao mong có thu hoạch lớn?

"..." Trầm mặc trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, trên trán lộ ra vẻ quyết tâm: "Bạch tiểu hữu, ta muốn hỏi ngươi, tại sao lại muốn trợ giúp Nam Môn thị tộc?"

Bạch Mộc Trần nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ ba động khác thường : "Thật ra, ta từng có quan hệ cùng với một đệ tử của Thái Nhất Tiên Tông, trợ giúp thị tộc cũng chính là trợ giúp chính mình."

"Ách!" Nam Môn Tiêu Viễn nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không hề nghĩ tới nguyên nhân mà Bạch Mộc Trần đưa ra. Tại trong lòng hắn, một người là tiên nô ti tiện, một người là đệ tử của Thái Nhất Tiên Tông cao cao tại thượng , hai người căn bản không cùng một đẳng cấp, làm sao có thể phát sinh mâu thuẫn chứ? ! Càng làm cho Nam Môn Tiêu Viễn không nghĩ tới, chính là Bạch Mộc Trần cư nhiên thẳng thắn nói chuyện này cho mình biết, chẳng lẽ đối phương không sợ chính mình bắt hắn đem bán đứng hay sao?

Bạch Mộc Trần biết suy nghĩ trong lòng của Nam Môn Tiêu Viễn, không thèm để ý chút nào nói: "Lúc trước ta vốn đã định rời đi, nhưng thái độ của Gia chủ làm cho ta cảm thấy được, ở lại Nam Môn thị tộc có lẽ là một chọn lựa không tồi. Gia chủ có dã tâm và tín niệm chấn hưng thị tộc, cho nên tất sẽ không cam lòng trở thành con cờ của Thái Nhất Tiên Tông , mà ta có năng lực thay đổi thị tộc, nhất định có thể để cho Nam Môn thị tộc trở nên mạnh hơn, giữa chúng ta không tồn tại bất kỳ điểm nào mâu thuẫn... Gia chủ có thể đem chuyện này coi là giao dịch, nhưng bản thân ta tin tưởng đây là duyên pháp, hôm nay ta cùng Nam Môn thị tộc kết thiện duyên, nói không chừng có một ngày Nam Môn thị tộc có thể giúp ta vượt qua ải khó... Cho nên, Gia chủ không cần băn khoăn quá nhiều."

"..." Nam Môn Tiêu Viễn cẩn thận quan sát mỗi một động tác, từng vẻ mặt của Bạch Mộc Trần , nhưng ánh mắt đối phương trong suốt, không có nửa điểm che giấu... . Thời điểm ở Hạ giới, Bạch Mộc Trần chỉ một lòng tu hành, tính cách vô cùng bình thản, mà biến cố của sư môn để cho tâm trí của hắn cơ hồ biến đổi quá nhiều .

Ngay lúc đó, trong lòng hắn chỉ có cừu hận, chỉ muốn cuối cùng sẽ có một ngày chính tay đâm chết cừu nhân. Hắn vốn cho rằng mình có thể làm được điều đó, nhưng sự thật chứng minh, hắn đã sai rồi, chính mình có lẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho Thiên Nhất Môn, nhưng mà Huyền Thanh vẫn còn sống, hơn nữa trở thành đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông.

So sánh ra, hắn lại trở thành Tán Tiên không có căn cơ, có thể nói hai người khác nhau một trời một vực, sau này muốn báo thù, lại càng thiên nan vạn khó. Thật ra, Bạch Mộc Trần vô cùng hiểu được chính mình đang làm cái gì, mục đích của hắn vô cùng minh xác, chính là muốn cho Nam Môn thị tộc quật khởi, muốn cho Nam Môn thị tộc trở thành một phe cường hào, để cho Nam Môn thị tộc thành trợ lực của mình .

... Ta vốn là người tu tiên, tâm muốn siêu thoát thành thần. Nhưng thế tục quá nhiều cố sự, không thể làm gì khác đành phải tiến vào hồng trần.

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi test
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.