Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gấp rút tiếp viện

Phiên bản Dịch · 2476 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 23: Gấp rút tiếp viện

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 01 : 15 : 51

dd: hiepcongtudaica

Chương 23: Điều binh gấp rút tiếp viện

"Được rồi, tiểu Vũ ngoan, dì bằng lòng với ngươi là được chứ gì."

Trâu Ngọc Tâm thương tiếc vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Thi Yên Vũ, vừa cười vừa nói.

Được Trâu Ngọc Tâm hứa hẹn, Thi Yên Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn khổ nhất thời hiện đầy nụ cười, lập tức cọ xát một bên bả vai Trâu Ngọc Tâm, một bên trừng mắt thị uy với Viêm Phong.

"Phong nhi, tiểu Vũ dù sao cũng là muội muội, ngươi cũng đừng có khinh dễ nàng. Hơn nữa mấy năm nay tiểu Vũ đều theo ta ở cùng một chỗ, bên người không có tiểu Vũ ta thực sự không quen. Hay là để nàng ở chung với ta ở hậu viện, như vậy không cần phải tìm địa phương khác rồi. "

Mẫu thân đã nói như vậy, Viêm Phong còn có thể nói cái gì, chỉ có thể buồn bực gật đầu:

"Cậu, đem gian phòng của ta thu thập lại một chút! Căn phòng ta rộng rãi không ít, để cho mẫu thân và muội muội ở đó, bây giờ ta dời đến một gian phòng khác là được."

Trâu Chính vẫn luôn luôn ở ngoài tiền viện, mà hậu viện tổng cộng có hai gian phòng, một chính một phụ, nếu mẫu thân tới ở Viêm Phong tự nhiên hy vọng đem gian thư phòng thích nhất dành cho mẫu thân.

Liếc nhìn muội muội Thi Yên Vũ liên tiếp quấy rối hắn cùng mẫu thân ở gần cùng nhau, Viêm Phong nhất thời buồn phiền đầy mình:

"Yên Vũ muội muội, tại sao ngươi dường như không có lo lắng chút nào về tên Trịnh Luân? Lần sau lúc hắn đến, nói không chừng còn mang theo mấy người Viêm gia, đến lúc đó ta không có biện pháp bảo hộ ngươi nữa đâu. "

Lời này cũng không phải là giả, sở dĩ lúc trước Viêm Phong dám cùng tên Trịnh Luân động thủ, bởi vì đầu Tiên bên người Trịnh Luân không có đám người Viêm gia ở đây, tương lai mặc dù trong tộc có thể phái người tới hỏi tội, thì hắn từ chối cũng không quá khó.

Nhưng tên Trịnh Luân lần sau nếu có trở lại, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, chí ít hắn sẽ không có biện pháp lại động thủ đả thương người một cách tự do.

Thi Yên Vũ đang theo Trâu Ngọc Tâm nói chuyện phiếm, nghe thế thế tràn ngập khó chịu, khuân mặt nhất thời không còn một chút máu, thái độ quật cường nhìn Viêm Phong sau đó không thèm để ý chút nào nói:

"Chuyện này cũng không phải do trưởng lão hội Viêm gia định đoạt, dượng mà trở về ta cũng không tin Trịnh gia còn dám vác mặt qua đây."

Dượng trong miêng Thi Yên Vũ không hề nghi ngờ chính là phụ thân Viêm Phong, Viêm Trung Tín. Đúng như Thi Yên Vũ nói, Trịnh Luân hoàn toàn chính xác chiếm được chống đỡ từ hội trưởng lão Viêm gia, nhưng quyết định thủy cuối phải do tộc trưởng định đoạt, chỉ cần Viêm Trung Tín không gật đầu, cho dù có trưởng lão hội chống đỡ thì căn bản vô ích.

Nếu Viêm Trung Tín lại tán thành cho việc Trịnh Luân theo đuổi Thi Yên Vũ thì sao? Viêm Phong âm thầm lắc đầu, hắn thật sự không biết phụ thân sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Nhưng nhìn thấyvẻ mặt Thi Yên Vũ không có chút lo lắng nào, cùng thần thái thản nhiên của mẫu thân, Viêm Phong chẳng lẽ còn không nhìn ra, tình cảnh mẫu thân mang theo Thi Yên Vũ đi tới Nhạn thành đã sớm nghĩ xong biện pháp giải quyết, đoạn đường này Trịnh Luân lúc nào cũng phong thái đắc ý, trên thực tế là uổng công vô ích rồi.

Cuộc sống của Viêm Phong mỗi ngày đều hầu ở bên cạnh mẫu thân, thỉnh thoảng cùng Thi Yên Vũ mắt lớn mắt nhỏ trừng lẫn nhau, có lúc lại nhận được tin tức báo nguy dồn dập từ Cẩm lan thành cùng ba cứ điểm còn lại.

Hắn còn nhận được tin Cẩm Lan Thành mấy ngày trước bị mấy mươi vạn đại quân luân phiên công thành, ba mươi ngàn tướng sĩ Nhạn thành cùng với ba ngàn Ngân giáp thân vệ còn bị phái ra cứ điểm bên ngoài hiệp trợ phòng thủ. Chu gia mấy ngày trước cũng khẩn cấp chiêu mộ binh lính được gần hai vạn, nhưng ngắn ngủi không đến nửa tháng, ngoại trừ ngân giáp thân vệ tổn thất không quá 500 người, năm mươi ngàn đại quân lại bị hao tổn quá nửa.

Liên tiếp thu được tin tức báo nguy của bốn tòa cứ điểm, đại soái Viêm Trung Tín vẫn như cũ bình tĩnh như thường, thậm chí còn cự tuyệt kiến nghị tăng thêm viện binh của mấy vị trưởng lão, nên trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không có nghĩ ra, Viêm Trung Tín trong đầu đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Trong Cự tượng thành, ba mươi ngàn tướng sĩ sớm đã biết được tình hình chiến đấu thảm liệt bên ngoài bốn tòa cứ điểm, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng hoàn cảnh nơi đây cùng với bốn tòa cứ điểm khác, đang chiến đấu kịch liệt lại tuyệt nhiên bất đồng. Rõ ràng Cự tượng thành có thực lực yếu nhất, vậy mà lúc này chỉ có đối mặt với năm ngàn địch nhân, mà quỷ dị hơn nữa là năm ngàn kỵ mã sau khi trú đóng ở ngoài thành, thủy chung án binh bất động không có chút ý tứ công thành nào.

Hậu viện Phủ thành chủ, Viêm Phong liếc mắt lại thấy Cửu trưởng lão Viêm Tất Thăng một lần nữa đang chuẩn bị đi đến trước mặt hắn, Viêm Phong nhíu chặt lông mày trầm tư hồi lâu nhưng thủy chung không nói câu nào.

Bốn tòa cứ điểm dồn dập báo nguy, nếu xảy ra bên ngoài cứ điểm còn có cách giải quyết, nhưng bây giờ Cẩm Lan Thành hầu như đã lâm vào tuyệt cảnh, mà Nhạn thành phương diện điều binh theo quy mô lớn trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng.

Tại Nhạn thành, sau cùng vì an nguy của con trai, đại phu nhân Chu Quân Hoa rốt cục không nhịn được giấu diếm Viêm Trung Tín, tự tay đặt bút viết thư gửi cho Viêm Phong, khẩn cầu Viêm Tất Thăng cấp tốc chuyển thư tới Cự tượng thành, hy vọng Viêm Phong có thể điều binh tương trợ.

Từ bỏ phương diện ba mươi ngàn viện binh mới tới từ Nhạn thành, quân coi giữ Cự tượng thành trên thực tế không tới ba ngàn người, ở trong năm tòa cứ điểm tuyệt đối là tòa thành yếu nhất. Nhạn thành bây giờ không thể điều thêm binh lực, còn ba tòa cứ điểm khác tự bảo vệ cũng thành vấn đề nhưng đó là chưa lọt vào thế tiến công. Dựa vào binh lực Cự tượng thành bây giờ chỉ có thể trợ giúp Cẩm Lan Thành thoát khốn cảnh trước mắt.

Nhưng Viêm Phong vẫn còn có chút lo lắng, tuy nói ngoài thành quân địch chỉ có năm ngàn, nhưng đó là chiến lực của năm ngàn thiết kỵ, hắn đã từng tự mình lãnh giáo qua, nếu mất đi chỗ dựa là ba mươi ngàn đại quân, Cự tượng thành sợ rằng đồng dạng cũng không thể kiên trì được mấy ngày.

Nhưng trong lúc cấp bách nếu không có được sự viện trợ của Ngân giáp thân vệ, Cự tượng thành khả năng sớm đã thất thủ. Không nói đến bên kia thành chính là huynh trưởng của mình, thì cũng là vì báo đáp ân tình, Viêm Phong cũng không có biện pháp cự tuyệt thỉnh cầu từ mẫu thân Viêm Húc.

Viêm Tất Thăng mang theo hai mươi ngàn đại quân một đường rời thành, ba mươi ngàn quân đội Nhạn thành Viêm Phong chỉ để lại một phần ba.

Mặc dù binh lực chợt giảm, nhưng Viêm Phong cũng không suốt ruột, dù sao địch nhân ngoài thành chỉ có năm ngàn mà thôi, bất luận như thế nào, tình thế Cự tượng thành so với bốn tòa cứ điểm bên ngoài tốt hơn không ít.

Hai mươi ngàn đại quân tiến ra khỏi thành, động tĩnh lớn như vậy muốn lừa gạt người khác cũng không được.

Trong doanh trướng ngoài thành, phó tướng Tiên phong Đường lão chần chờ một chút rồi lập tức hạ bút, sau một lát, một lá thư liên quan đến quân tình khẩn cấp từ Cự tượng thành, vội vàng chuyển đến trước mặt quốc chủ cùng chư vị thống suất đế quốc Uyên Lâm.

"Bệ hạ, bên kia mới vừa truyền đến tin tức nội bộ đế quốc Hồng Tín bất hòa đã không giữ được bình tĩnh, các lộ quân đội đều hướng phía Nhạn thành mà đến. Đế quốc ta nếu không có cách nào trong ngắn công phá cứ điểm Nhạn thành, sợ rằng tình thế ngày càng bất lợi cho chúng ta."

Nghe nói Cự tượng thành không để uy hiếp của năm ngàn thiết kỵ vào mắt, lại còn dám đem phân hơn nửa quân đội viện trợ Cẩm Lan Thành. Hơn nữa, đế quốc Hồng Tín kế hoạch điều động viện binh lại đang trì trệ, nghe được tin khuôn mặt Viên Phong Chính lúc này lại bình tĩnh giống như ngày thường.

Nhưng tất cả tướng lĩnh đang ngồi đây đều biết rất rõ, vị bệ hạ này vẻ mặt bên ngoài luôn luôn lãnh đạm nhưng xử lí công việc luôn rõ ràng, đó là lí do mà tất cả đại tướng quân đều thủy chung không dám hé răng.

Mà tướng lĩnh có can đảm mở miệng chen ngang, chính là đại tướng xếp hạng thứ nhât đế quốc Uyên Lâm, Lang Thành Vũ.

Không giống với Bắc Đường Ngạo là đệ nhất đại tướng Tiên phong, Lang Thành Vũ chính là cao thủ Tiên thiên thứ thiệt, càng là một vị đại tướng duy nhất có khả năng cùng Viêm Trung Tín phân ra cao thấp, nơi cũng chỉ có mình hắn dám phát ra âm thanh vào lúc này.

Hai nước giao chiến, chiến đấu không chỉ có chém giết trên sa trường, cao tầng bên trên đánh cờ đồng dạng cũng hung hiểm dị thường.

Bất đồng chính là trên sa trường việc chém giết chỉ bằng vào mắt thường là có thể chứng kiến, mà cao tầng hai nước đánh cờ thường thường vô thanh vô thức. Chung quy lại chi phối kết cục trên chiến trường chính là cao tầng hai nước, những thứ này chỉ bằng vào mắt thường tự nhiên nhìn không rõ, chỉ có dụng tâm xem xét mới có thể nhìn ra vài phần.

Không thể nghi ngờ, vị đại tướng Lang Thành Vũ này chính một trong số rất ít người tham dự trong đó.

Trên thực tế, vì đối phó đệ nhất nguyên soái Viêm Trung Tín, Lang Thành Vũ cùng cao tầng đế quốc đã nghĩ rất nhiều cách, từ nhiều năm về trước đã phái ra rất nhiều người lẻn vào nội bộ đế quốc Hồng Tín. Đã qua nhiều năm như vậy, số người lẻn vào trong đó quả thật có mấy vị chiếm được quyền thế tương đối lớn.

Lần này đế quốc Uyên Lâm điều động lực lượng cả nước, trăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến đến. Viêm Trung Tín trước tới giờ đều có chuẩn bị, mà lần này quân đội cùng vật tư lại chậm chạp không tới đúng lúc, nguyên do trong đó chính là mật thám lẻn vào nội bộ đế quốc Hồng Tín quấy phá.

Nhưng mà những người này hiển nhiên đã coi thường uy vọng của Viêm Trung Tín ở đế quốc Hồng Tín, mặc dù bọn hắn một lần rồi lại một lần kéo dài thời gian viện trợ, trong đó Nhạn thành thủy chung không có cách nào tiếp được quân lệnh điều binh, nhưng quân đội đế quốc các nơi vẫn như cũ không ngừng hướng phía Nhạn thành gấp rút tiếp viện.

Nghe được không ít đề nghị của các tướng quân, nhưng Viên Phong Chính thủy chung trầm ngâm không có mở miệng, cho đến lúc nghe xong lời nói của Lang Thành Vũ, hắn mới rốt cục ngẩng đầu lên:

"Bên đó có thể kéo dài được bao lâu liền kéo dài từng đó. Còn như bên này, đối với đế quốc chúng ta, chỉ có Nhạn thành mới là địch nhân thật sự, vài toà cứ điểm cỏn con này cũng không đáng để lãng phí binh lực của đế quốc."

"Bất quá...... đế quốc không thể dừng ở chỗ này quá lâu, chư vị tướng quân, trẫm chỉ có thể cho các ngươi thời hạn ba ngày. Ba ngày sau, nếu như ngay cả việc cỏn con là công phá Cẩm Lan Thành không được thì chức quan của mọi người đều giáng xuống một cấp, dừng bổng lộc trong nửa năm!"

Dừng bổng lộc trong nửa năm ngược lại không có gì, lấy tài sản của mấy vị tướng quân này còn không đến mức đói bụng, nhưng tập thể quan chức lần này đều bị giáng xuống một cấp, nghiêm phạt lần này lại có chút nghiêm trọng rồi.

Phải biết rằng, bất kể là Uyên Lâm hay Hồng tín, mấy trăm năm qua hai đại đế quốc trong quân thủy chung đều có quy củ luận công thăng chức, mà lấy chức vị hiện nay của bọn hắn, một khi bị giảm xuống một cấp, nỗ lực phấn đấu ít nhất trong năm năm tất cả đều uổng phí, chỉ có thể làm lại từ đầu.

Phó tướng tiên phong Đường lão đang ở ngoài thành Cự tượng chờ ra lệnh, lúc này đang cẩn nhìn lên mệnh lệnh vừa mới truyền tới, trong lòng nhất thời rùng mình, lập tức quay đầu quan sát Cự tượng thành trong đêm tối vẫn đang le lói vài ánh lửa, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.