Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh gặp Tiên Thiên

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Chương 2: Kinh gặp Tiên Thiên

----o0o----

Tác giả:Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

dd: hiepcongtudaica

Chương 2: Kinh gặp Tiên Thiên

Màn đêm sắp buông xuống, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại đột nhiên hiện lên một chút bất an. Hơn nữa, theo khoảng cách càng ngày càng tiếp cận đỉnh núi, loại cảm giác bất an trong lòng càng trào lên mãnh liệt vô cùng.

"Thế này là sao? Ta tuy rằng không tính là cao thủ nhưng dù gì cũng có thực lực hậu thiên lục giai, chẳng lẽ bây giờ ngay cả một ngọn núi đều không thể lên được?"

Rốt cục thật vất vả mới đến gần đỉnh núi, thời điểm đó có một loại cảm giác đè nén không rõ làm hắn phải dừng cước bộ, cho đến lúc này hắn mới hoảng sợ phát hiện, trên đầu mình không biết từ lúc nào tự nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh lấm tấm một cách khó hiểu.

"Kỳ quái, hiện tại trên lạc phượng sơn xuất hiện cái gì, khiến ta lúc nào cũng mang theo cảm giác đè nén mãnh liệt ở trong lòng!"

Nghĩ tới đây hắn không nhịn được quan sát bốn phía, dõi mắt nhìn lại, thì trên núi chỉ có một mảnh hoang vu, ngoại trừ không thấy được đỉnh núi ra, căn bản không có bất kỳ điều gì khác thường.

Viêm Phong đứng ở trên núi cắn răng xóa đi mồ hôi lạnh trên đầu, từng bước một cẩn thận tiếp tục đi lên.

Cùng lúc đó tại Nhạn thành trong phủ nguyên soái, lão sư của Viêm Phong, Cửu trưởng lão Viêm Tất Thăng đang cung kính đứng ở phí sau một người trung niên.

Viêm gia Cửu trưởng lão, đừng nói là ở bên ngoài, coi như là tại phủ nguyên soái hầu như mọi người nhìn thấy hắn đều phải một mực cung kính hành lễ vấn an, nhưng ở sau tên trung niên này, ngay cả cái cái uy của trưởng lão cũng không dám thể hiện ra.

Hơn nữa, tuy cung kính đứng ở phía sau lưng người này, nhưng trên khuôn mặt Viêm Tất Thăng thần thái tự nhiên, thần sắc không có toát ra nửa điểm bất mãn nào, hiển nhiên đối mặt vị đang đứng ở trước mắt, hắn thật sự kính nể phát ra từ nội tâm sự .

Không vì cái gì khác, đơn giản đứng ở trước mắt hắn chính là chủ nhân của Nhạn thành, Viêm gia gia chủ đương thời có danh xưng đại lục đệ nhất nguyên soái Viêm Trung Tín.

"Tộc trưởng, nếu không ta lập tức sai người ta đi Lạc phượng sơn một chuyến, âm thầm mang Cửu thiếu gia trở về?"

Mắt thấy Viêm Trung Tín nhìn phương xa thật lâu không nói gì, Viêm Tất Thăng hơi do dự một chút rồi nói ra ý kiến trong lòng. Không sai, để cho Viêm Phong đi Lạc phượng sơn tìm kiếm cơ hội đột phá cảnh giới, chủ ý này mặc dù đầu tiên xuất phát từ Viêm Tất Thăng hắn, nhưng Viêm Tất Thăng nói cho Viêm Phong biện pháp này cũng là gợi ý từ nguyên soái Viêm Trung Tín.

Dù sao nếu không có Viêm Trung Tín gợi ý, thân là Cửu trưởng lão trong gia tộc, cho dù lá gan lớn hơn nữa hắn cũng không dám xui khiến Viêm Phong đi phiến tử địa Lạc phượng sơn.

Lạc phượng sơn đích xác vết tích con người rất hiếm, hơn nữa quân đội biên cảnh hai nước từ trước đến nay mặc kệ ở đây phát sinh bất cứ chuyện gì, cho dù chiến tranh có dính đến nơi đây thì cũng sẽ nghĩ hết biện pháp bỏ qua. Nơi đây biểu hiện không có ai sống nhưng sự thật lại ngược lại, có một số người bình thường hay đi ngang qua đây vẫn hay nhìn thấy ở trên ngọn núi có bóng người lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng chỉ có Viêm Trung Tín cùng một số cao tầng hai nước rõ ràng, Lạc phượng sơn không phải vết tích con người rất hiến mà ẩn hiện trong đó không phải là con người bình thường.

Tiên Thiên! Đó là tiên thiên!

Tại địa phương khác, một gã cao thủ Tiên thiên có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng tại Lạc phượng sơn đây cũng chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất.

Để cho Viêm Phong đi địa phương có cao thủ Tiên thiên thường xuất hiện, tìm kiếm một cơ hội đột phá tiến giai, thân là phụ thân của Viêm Phong, Viêm Trung Tín trong bụng nói không có lo lắng đó là điều không có khả năng.

Phải biết rằng xuất hiện cao thủ Tiên thiên ở nơi đó, Hậu thiên căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào, thực lực Hậu thiên lục giai của Viêm Phong đi Lạc phượng sơn tìm kiếm đột phá đây tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

Viêm Trung Tín nhìn bóng đêm đang từ từ phủ kín bầu trời, trầm mặc hồi lâu rốt cục cũng mở miệng nói:

"Không cần! Hắn là nhi tử của ta, hắn không lựa chọn cuộc sống bình thản thì nhất định phải mạo hiểm như vậy, bằng không chỉ dựa vào cảnh giới hậu thiên, tương lai xuất hiện ở trên chiến trường làm sao có thể thu phuc nhân tâm các quân sĩ?"

Viêm Trung Tín là đệ nhất nguyên soái đại lục, con hắn nếu nguyện ý làm một người bình thường tự nhiên là tốt, mà nếu con hắn không muốn như vậy, muốn ra chiến trường, vậy cảnh giới khẳng định không thể chỉ có cố định tại Hậu thiên.

Cho nên làm như vậy tuy rằng cực kỳ nguy hiểm nhưng Viêm Trung Tín không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có thể để cho nhi tử lựa chọn con đường mạo hiểm, bởi vì chỉ có đối mặt với tử vong mới có thể kích phát tiềm lực trong cơ thể, Viêm Phong mới có cơ hội tiếp tục tiến giai, thậm chí có hy vọng đột phá tới Tiên Thiên.

Lạc phượng sơn, lúc này Viêm Phong cách đỉnh núi không tới năm trăm thước, nhưng hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh không ngớt, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy thân thể biến đổi hết sức trầm trọng, phảng phất giống như một đỉnh núi đang đè nặng lên đầu vậy, hai chân mà ngay cả hoạt động dư lực cũng không có, cũng vô pháp di chuyển về phía trước nửa bước.

Lúc này trên đỉnh núi xảy ra chuyện gì hắn đâu còn có lòng mà suy nghĩ, trong bụng từ lâu chỉ có sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

"Chết tiệt! Không quản được nhiều như vậy, động tác phải nhanh thôi, nếu không ly khai ta sợ rằng ngay cả cái mạng nhỏ đều không giữ được "

Trong bụng âm thầm hối hận đồng thời hắn không ngừng nỗ lực vùng vẫy, nhưng theo thời gian trôi qua,cỗ áp lực vô hình không chỉ không có biến mất trái lại càng ngày càng mạnh, sau cùng hắn sợ hãi phát hiện đừng nói là ly khai thở ra cũng đã thấy khó nhọc, nếu áp lực tiếp tục hạ xuống như vậy, sợ rằng ngay cả khí lực ngồi xuống cũng không còn.

Chỉ tiếc, theo màn đêm phủ xuống, nỗ lực càng nhiều thì lãng phí khí lực càng lớn, lúc đấy hắn phát hiện bi kịch của chính mình, tứ chi đã sớm không nghe theo sự sai bảo, tựa hồ ngay cả cơ hội rời đi cũng không có.

Giữa lúc Viêm Phong vẻ mặt trắng xám không ngừng thử hoạt động hai chân đang cứng ngắc, lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang trời, hắn ra sức ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy khoảng không trên đỉnh núi, có hai đạo thân ảnh mơ hồ đang lăng không bay lên song phương không ngừng đổi chỗ cho nhau, tiếng nổ ầm ầm thỉnh thoảng truyền từ đỉnh núi xuống đây.

Lăng không mà đứng thẳng, hiện tại chỉ có cao thủ tiên thiên mới có thể làm được chuyện này.

Thấy một màn như vậy, Viêm Phong nhất thời hoảng sợ sự thật trước mắt, Tiên Thiên! Đỉnh núi này hai người đang giao chiến đều là tiên thiên, hơn nữa còn là cao thủ tiên thiên hiếm thấy.

Phải biết rằng hắn dù gì cũng là Cửu thiếu gia xuất phát từ Nhạn thành, không nói những người khác, Cửu trưởng lão dạy võ cho hắn Viêm Tất Thăng chính là một vị cao thủ tiên thiên.

Cùng là cao thủ Tiên thiên nhưng hắn chưa bao giờ cảm thụ thấy Viêm Tất Thăng xuất ra lực lượng kinh khủng như vậy, phải biết rằng, sức ép hiện tại chỉ là dư uy mà thôi.

Lạc phượng sơn ban đêm khá lạnh, nhưng gió lạnh thổi qua người Viêm Phong lại hoàn toàn không phát hiện được mảy may khí lạnh, toàn thân hiện giờ đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, đồng thời hai mắt nhắm chặt lại, không ngừng nỗ lực thử động đậy thân thể.

Không biết qua bao lâu, sau vô số lần nỗ lực hoạt động nửa điểm hiệu quả cũng không có hắn âm thầm khổ sở thở dài:

" Aiiii.... ta cũng quá xui xẻo, rất nhanh rồi cũng sẽ mất mạng, nhưng hiện tại xảy ra chuyện gì đến thời điểm này cũng không biết, ta đây cũng quá bi kịch đi !!!"

Giữa lúc hắn chuẩn bị triệt để buông tha, không khí xung quanh đột nhiên biến đổi, thân thể rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồng thời cảm giác đè nén trầm trọng trong lòng cũng theo đó biến mất vô ảnh vô tung.

"Hiện tại thế này là sao, lẽ nào trên đỉnh núi chiến đấu đã kết thúc?"

Thật vất vả khôi phục khí lực Viêm Phong ngã vật xuống đất miệng mở thật lớn thở hổn hển, đồng thời kinh nghi nhìn thoáng qua phương hướng trên đỉnh núi.

Không thể nghi ngờ, cao thủ Tiên thiên trên đỉnh núi chiến đấu lúc đó đến bây giờ cũng đã kết thúc, bằng không dựa vào uy áp lúc nãy không có khả năng trong lúc bất chợt biến mất vô ảnh vô tung một cách không rõ.

Chỉ nghỉ ngơi một chốc miễn cưỡng khôi phục một chút thể lực, nghĩ đến trên đỉnh núi còn có chí ít hai vị cao thủ Tiên thiên đang chiến đấu, Viêm Phong hoảng hốt vội vàng đứng bật dậy, nhưng vừa mới định xuống núi lại đột nhiên nhớ tới mục đích của bản thân tại sao đến chỗ này.

"Cao thủ Tiên thiên trong lúc đó chiến đấu uy lực khôn cùng, ta đây mới là võ giả hậu thiên, đừng nói nhúng tay ngay cả năng lực đến gần cũng không có!Chẳng lẽ lần này phải bỏ qua cơ hội cuối cùng? Nếu như cứ như vậy trở về, vài ngày sau thời điểm đối mặt với phụ thân, ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cũng chỉ có thể đợi đến lúc bị trục xuất, cứ như vậy trở về với mẫu thân sao?"

Tử vong đang chờ đợi ở phía trước, nguyện vọng khi còn bé hắn có thể mặc kệ, vô luận là cái gì hắn đều không để ở trong bụng, nhưng hắn quyết không để cho mẫu thân gặp thất vọng, càng không muốn cứ như vậy mang theo danh tiếng phế vật cùng với sự sỉ nhục mà mình mang lại.

Xoay người lần thứ hai liếc nhìn về phía đỉnh núi, nghĩ đến hậu quả cứ như vậy khi trở vệ, Viêm Phong chỉ hơi tỏ vẻ chần chờ, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kiên định, xoay người dứt khoát hướng tới đỉnh núi đi đến.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.