Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con trai của nguyên soái

Phiên bản Dịch · 1781 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 1: Con trai của nguyên soái

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 54 : 56

dd: hiepcongtudaica

Chương 1: Con trai của nguyên soái

Đại lục Hồng Uyên, Nhạn Thành, bên trong hậu viện phủ đại soái. Viêm Phong mới mười lăm tuổi, đầu đầy mồ hôi đang cắn chặt hàm răng, hai tay liên tục huy động một đôi kim chùy so với đầu hắn còn muốn lớn hơn gấp đôi, chỉ là từ sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt , ai cũng có thể nhìn thấy sau mỗi một lần vung đôi kim chùy hắn đều thừa nhận thống khổ rất lớn.

Viêm gia tổ truyền Hồn thiên chùy pháp, đây chính là một trong những công pháp mạnh nhất Viêm gia, nghe đồn nếu như có thể luyện đến mức tận cùng, thậm chí có khả năng sau này tiến vào thiên cảnh, lực địch các cao thủ tiên thiên mà không bại.

Nhưng bộ chùy pháp này cực kỳ khó luyện, nó không chỉ đối với khí lực có yêu cầu tương đối cao, theo cảnh giới chùy pháp đề thăng, lực lượng yêu cầu đòi hỏi tương đối lớn, nếu mà khí lực không đủ, cho dù mạnh mẽ luyện tập uy lực chùy pháp cũng tương ứng giảm xuống một cách đáng kể, thậm chí luyện tới tầng thứ nhất cùng công pháp lưu truyền bên ngoài đường nói chung cũng không có gì khác biệt.

Hắn từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện tập bộ chùy pháp này, luyện hơn mười năm mới miễn cưỡng đạt được yêu cầu cảnh giới hậu thiên cao giai.

Nhưng mà tư chất của hắn vốn sinh ra đã kém cỏi, đến nay vẫn dừng lại hậu thiên lục giai đỉnh phong, cảnh giới không đủ, cho dù khí lực miễn cưỡng đạt tới yêu cầu, luyện tập vẫn như cũ lực bất tòng tâm, không đủ hỏa hầu.

Bỗng nhiên kim chùy đột nhiên tuột khỏi tay, nặng nề rơi ra bên ngoài hơn mười thước khiến đá vụn dưới đất văng tung tóe.

Nhìn kim chùy bay đi một lần nữa, hai tay Viêm Phong run run, tinh thần hết sức chán nản ngây ngô ngồi ở một bên .

Đây là lần thứ mấy thất bại, chính hắn cũng nhớ không rõ, nhưng hắn biết rõ, chính mình không có cách nào luyện thành chùy pháp hậu thiên cao giai, điều này đối với hắn là một sự việc không thể nào chấp nhận được.

Viêm gia, dòng chính gia đình cũng không nhiều, tính cả hắn ở bên trong, con trai của nguyên soái Viêm Trung Tín tổng cộng cũng chỉ có 9 người con, vì để cho nhi tử không thành phá gia chi tử, từ khi bọn họ ra đời Viêm Trung Tín liền đưa bọn họ phân biệt vào trong tay 9 vị trưởng lão trong tộc.

Không thể so với những huynh đệ khác, mẫu thân của hắn chỉ xuất thân từ gia tộc bình thường, không có biện pháp khiến cho Viêm gia trưởng lão khác giúp đỡ, cho nên những huynh đệ khác đều có thể thông qua thủ đoạn truyền tin cùng mẫu thân,nhưng hắn chỉ có thể yên lặng ở một bên luyện công một cách liều mạng, hi vọng chỉ bằng vào lực lượng của chính mình có thể cùng mẫu thân gặp lại .

Chỉ là thượng thiên mở ra cho hắn một trò đùa lớn, huynh đệ chín người thì hắn tu luyện chăm chỉ nhất, nhưng bởi vì nguyên nhân tư chất, thực lực của hắn trái lại là yếu nhất, trừ hắn ra, tám huynh đệ khác thực lực kém cõi nhất đều là hậu thiên bát giai, người mạnh nhất thậm chí đã đạt đến cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá tới Tiên thiên.

Xuất thân từ gia đình quân nhân, vinh quang lớn nhất tự nhiên là đi ra chiến trường, hắn là con trai của đại soái Viêm Trung Tín, thực lực không đạt được yêu cầu thấp nhất trong tộc, ngay cả tư cách đi ra chiến trường cũng không có.

Từ bé hắn đã có mộng tưởng cùng phụ thân oai phong nơi sa trường, hiện tại dựa vào thực lực này tự nhiên không cách nào thực hiện được, mà nếu quả thật cứ như vậy mà bị trục xuất, hắn vô luận như thế nào cũng không chịu nổi.

Ngoài không cam lòng ra, thì trọng yếu hơn chính là hắn không hy vọng đến khi về nhà, thời điểm đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thất vọng và sự khổ cực mà mẫu thân phải chịu.

Nghĩ đến thời điểm mẫu thân sẽ bị sỉ nhục trong tộc, Viêm Phong đã đỏ ngầu cả mắt, không để ý đến cánh tay có chút cứng nhắc run rẩy, một quyền nặng nề đánh trên mặt đất, sàn nhà đồng thời từng tấc vỡ vụn, máu tươi vương vãi khắp đất.

"Rất không cam lòng phải không?"

Thanh âm từ phía sau vang lên, nhưng khi hắn nghe được cái âm thanh này thì ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, trầm giọng hỏi ngược lại:

"Thế thì thế nào? Những điều ngươi dạy ta đã tập luyện, nhưng đối với ta cũng không cách nào đội phá ."

Là trưởng lão Viêm gia, Cửu trưởng lão chuyên môn phụ trách truyền công cho hắn, lão sư Viêm Tất Thăng.

Trước đây mới đầu tập luyện, bởi vì hắn biểu hiện ra ngộ tính cực cao, Viêm Tất Thăng đối với hắn tất nhiên tương đối nhiệt tình, chỉ cần là vi phạm trong nguyên tắc cơ bản, cơ hồ hắn không bị phạt.

Mà sau khi tu luyện một thời gian, thì lực lượng của hắn giảm sút rất nhanh bị những huynh đệ khác bỏ đi rất xa , Viêm Tất Thăng thái độ dĩ nhiên chuyển biến lãnh đạm ngay tức thì.

Lúc đó hắn tuy rằng còn rất nhỏ nhưng hết thảy đã thấy hết, đến nay vẫn như cũ có thể cảm thụ rõ ràng, cho nên ngay sau khi gia tộc chỉ định Viêm Tất Thăng làm lão sư cho mình, hắn không có bất kì cái gì gọi là tôn kính hay thân thiết.

"Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn ra được, cho dù biết rõ hy vọng thập phần xa vời nhưng ngươi vẫn không có hoàn toàn buông tha ".

Viêm Tất Thăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn tiếp tục nói:

"Kỳ thực, tuy nói nếu lấy tư chất của ngươi trong vòng một tuần lễ kế tiếp tiến nhập hậu thiên cao giai, cơ hồ là chuyện không có khả năng nhưng cũng không phải tuyệt đối, tuyệt cảnh cùng với nguy hiểm thường thường có thể kích phát tiềm năng ẩn sâu bên trong mỗi con người, chỉ là..... làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, không có ý chí sẽ chân chính mất đi sinh mệnh ".

Lần đầu tiên nghe được chuyện này, Viêm Phong ánh mắt buồn bã đột nhiên sáng ngời.

Không sai, nghe đồn rất nhiều cao thủ thành danh đều tại tuyệt cảnh cùng với sinh mệnh thời điểm đang bị uy hiếp mới thành công phá tan bình cảnh, nhưng làm như thế thì phiêu lưu thật sự là quá lớn, nếu không có sự bất đắc dĩ, tin chắc ai cũng không dám làm như vậy.

Viêm Phong trầm ngâm, chỉ là hơi cau mày một chút rồi đột nhiên quay người lại, kiên định nhìn về phía Viêm Tất Thăng.Tựa hồ đã sớm đoán được đáp án từ Viêm Phong, một khắc sau khi hắn nhìn qua ánh mắt kiên định kia, Viêm Tất Thăng âm thầm gật đầu, sau đó lại đột nhiên quay mình rời đi, đồng thời một âm thanh thản nhiên truyền đến tai Viêm Phong.

Lạc phượng sơn!

Tỉ mỉ hồi tưởng lại địa danh này, trên khuân mặt Viêm Phong nhất thời càng thêm vài phần ngưng trọng.

Nhạn thành là một tòa thành to ở biên quan, phụ cận ở đây núi nhỏ sông nhỏ nhiều không kể xiết, mặc dù hắn từ bé có sống ở nơi này cũng không phải là địa phương nào đều có thể biết.

Nhưng lạc phượng sơn cũng lại là một cái ngoại lệ, bởi vì có người nói nơi nào thập phần hỗn loạn thì nơi đó có người biến mất thường xuyên là điều hiển nhiên, cho nên bất kể là đế quốc Hồng tín hay phương bắc đế quốc Uyên lâm, đều không hẹn mà cùng coi Lạc phượng sơn là vùng cấm địa.

Nguy hiểm mà không biết tới mới là đáng sợ nhất, nhưng lo lắng tới tình cảnh trước mắt, Viêm Phong do dự một lát, sau đó cắn răng dứt khoát đứng dậy đi về phía phòng mình, bắt đầu chuẩn bị hành lý xuất phát.

Hắn ly khai cũng không có khiến cho người khác chú ý, ngoại trừ hộ vệ giữ cửa ra, chỉ sợ cũng ngay cả đại soái Viêm Trung Tín cũng không chắc đã biết đứa con trai này đã rời đi, theo hắn nghĩ là vậy.

Đi tới đi lui đến Lạc Phượng Sơn nhanh nhất cũng mất hai ngày, nhưng bảy ngày sau chính là kiểm tra thực lực, cho nên mặc kệ thế nào thì hắn chỉ có thể dừng nghỉ tại Lạc phượng sơn năm ngày.

Chính là năm ngày này nhưng Viêm Phong biết mình cũng không có hy vọng quá lớn, hắn hết sức rõ ràng, đây chính là cơ hội duy nhất của hắn, bởi vì lấy tư chất của hắn muốn đột phá bình cảnh đừng nói là một tuần, cho dù nhiều hơn nữa là thời gian một năm cũng không nhất định có thể thành công.

Cưỡi khoái mã lên đường, mặt trời chiều gần một khắc sẽ biến mất ở chân trời thì rốt cục hắn cũng chạy tới chân núi Lạc phượng sơn.

Lạc phượng sơn dấu vết con người rất là hiếm, đứng ở chân núi, phóng nhãn nhìn lên lại lộ ra cảnh tượng một mảnh hoang vắng, lúc này đừng nói là người, cho dù chim muông đều tìm không được một con.

Thời gian cấp bách, hắn không dám dừng lại lâu, trực tiếp hướng phía trên núi đi đến.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 460

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.