Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ tám

Phiên bản Dịch · 2672 chữ

“Hiện tại không giống nhưng đợi đến một ngày nào đó tự nhiên sẽ giống thôi. Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”

Tiểu Man giận dữ phản bác “Chả trách Gì Sông Thanh ghét ngươi như vậy, loại sư phụ không biết xấu hổ, làm việc ác tất báo ứng.”

Lão đạo không để ý đến nàng, chợt xoay người về phía cửa cất cao giọng “Đồ đệ tốt, bao năm không gặp rồi nhỉ?”

Mây đen che kín bầu trời, cửa miếu đổ nát khép hờ. Chờ hơn nửa chén trà cũng không thấy ai xuất hiện. Tim của Tiểu Man đập liên hồi, chẳng rõ lúc này mình nên cao hứng hay gấp gáp. Người kia thấy không ai bước ra, mủm cười phủi bụi đất trên người chậm rãi nói :” Đã tới sao không lên tiếng? Chơi trò ẩn nấp thế này có gì vui? ”

Tiểu Man muốn nói lại thôi. Nàng vốn muốn bảo A Thanh mau chạy trốn nhưng chỉ sợ bằng tính cách hắn, một khi nàng mở miệng sẽ sống chết xông vào. Nghĩ đến đây, nàng quyết định nuốt lời nói ngược trở lại.

Lão đạo cười lạnh mấy tiếng, xoay người kéo Tiểu Man đến trước cửa miếu. Đao nhọn trong tay hắn để ngay cổ nàng, cất tiếng nói lớn: ” Ngươi không ra ngoài cũng chẳng sao, để ta mổ bụng nha đầu này lấy ‘ Đan Hà ‘ ra. Nha đầu, hơi đau một chút, ngươi cố chịu đựng.”

Lời còn chưa nói xong, từ phía sau bay đến hai hòn đá nhỏ. Người nọ cười gằn một tiếng, dùng kiếm hất văng hai hòn đá đó, tiện thể ném Tiểu Man ra nơi khác.

Vô số hòn đá bay tới tấp hướng về phía lão đạo. Một người trong tối, một người ngoài sáng, liên tục ngươi ném ta cản khiến cây cối hai bên chịu tội. Lão đạo không nhịn được nữa, gào to một tiếng, tung người nhào về phía trước, ống tay áo rộng thùng thình bắn ra vô số ám tiễn. Bóng đen kia hành động cũng rất nhanh, xoay người tránh đợt tấn công này rồi nhảy lên nóc miếu. Hắn chắp tay lẩm bẩm gì đó. Lão đạo cũng tung người nhảy lên. Hai người lập tức ra tay tranh đấu quyết liệt.

Tiểu Man cố gắng nhích đến bậc thang phía sau, sẵn tiện mài dây thừng chói tay. Cũng may sợi dây này không quá thô, cọ xát một hồi cũng bắt đầu dãn dần ra. Nàng đang mừng rỡ thì quan tài trong miếu rung lên. Hai bộ xương khô bò ra, một con cầm côn, một con cầm đao cùng phá cửa sổ chạy ra ngoài.

Bộ xương trắng giúp đỡ Gì Sông Thanh đánh lại đạo trưởng. Bốn người trên tay đều cầm vũ khí chiến đấu hết sức. Gì Sông Thanh không cho đối phương cơ hội thảnh thơi, nhiều chiêu ép lão phải lấy đao chống đỡ lui về phía sau. Qua thêm hai, ba hiệp nữa, lão đạo tay bủn rủn đến đao cũng sắp chẳng cầm nổi, mắt thấy thua đến nơi nên nhảy xuống dưới. Hai bàn tay đan vào nhau, bộ xương cạnh hắn bốc cháy dữ dội bắn lên rồi rơi xuống như những mũi tên nhúng lửa. Tiểu Man ở một bên cũng gấp gáp trốn dưới gầm bàn.

Mưa chẳng biết từ đâu nổi lên, lửa kia gặp nước chẳng những không bị dập tắt mà còn biến thành ánh sáng xanh biếc. Hóa ra lão ta tự luyện thuật hỏa tinh, gió mưa chẳng thể làm gì được.

Nhìn Tiểu Man bên dưới hứng chịu lửa nóng, Gì Sông Thanh càng vội vàng chém giết cùng sư phụ. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên cây, điều khiển đai lưng làm ngói miếu ồ ạt rơi xuống tạo ra lỗ thủng lớn, quấn người Tiểu Man lại rồi mang ra ngoài.

Bên tai vang lên âm thanh vô cùng kì quái. Lão đạo hô to một tiếng ” Diệt Hồn “, thanh kiếm này nhanh chóng tự động bay đến tay lão. Gì Sông Thanh trong lòng lo lắng, không dám manh động xông lên. Trong bóng đêm, nam tử chạy trốn không ngừng, ở phía sau, Diệt Hồn theo sát truy đuổi gắt gao. Mấy lần cố cắt đuôi không được, hắn bị đâm vào người hai nhát, suýt nữa đã bỏ mạng.

Hắn nhanh chân chạy trên bãi đất trống, khẩn trương không dám dừng nghỉ, trong miệng lẩm bẩm gì đó, một loại khói đen dày đặc bao quanh. Chỉ trong thời gian ngắn, thứ khói ấy gần như nuốt trọn lão đạo. Cát bụi dưới đất bấy giờ cũng bị gió cuốn tung mù mịt. Gió điên cuồng gào thét như khóc như oán, nghe ảo não vô cùng.

Thanh kiếm không nhìn rõ phương hướng, cứ vậy đâm về phía trước. Bên trong khói đen chợt phát ra ánh sáng màu hồng, sấm sét ùng ùng đinh tai nhức óc, Tiểu Man cố gắng che tai lại mà vẫn choáng váng hoa mắt.

Hồi lâu sau, âm thanh yếu dần rồi bốn phía yên tĩnh lạ thường. Diệt Hồn rơi xuống đất, cắm ở một nơi gần đó,thân kiếm rung lên mãi chưa tiêu tan. Gì Sông Thanh vẫn ngưng trọng sắc mặt như cũ. Hắn hóa thành bộ dạng của thanh quỷ, mở miệng to như chậu nước hút hết đám khói đen vào bụng. Thế nhưng hút xong chẳng thấy lão đạo ở đâu. Tiểu Man lúc này mới thấy Ói Vân lơ lửng trên đỉnh đầu. Nó to như trứng bồ câu, bên trong có ánh sáng đen ngòm. Tất cả sự vật quanh đấy phút chốc biến thành màu đen.

“Mấy năm không gặp mà bản lĩnh cũng ngày càng giỏi. Không uổng công ta phí sức chỉ dạy” Giọng nói lão đạo kia vang lên trong không trung. Gì Sông Thanh giật mình ngẩng đầu, quả nhiên lão đã thoát ra từ lâu.

Hắn cảm thấy bên sườn lạnh như băng, thân thể ngã về phía sau, bị một thanh kiếm ghim chặt lên cây. Hai vai, hai cánh tay, bàn tay, đầu gối, thắt lưng thậm chí cả xương đùi cũng đau nhức. Hắn phun ra máu tươi từ từ biến trở lại thành hình dạng con người như cũ. Toàn thân hắn đều có máu, chật vật khốn đốn vô cùng. Hắn không thể động đậy, chỉ liếc nhìn Tiểu Man phía xa một cái.

Lão đạo khẽ mỉm cười, chỉ kiếm vào thẳng ngực hắn: “Đã phục chưa?”

Gì Sông Thanh nản lòng trả lời “Phục.”

“Vậy bây giờ đi theo ta.”

“Ta đi với ngươi thì nàng làm sao bây giờ?”

“Muốn ta thả người tình của ngươi? Bảo nàng ta thề độc.”

Hắn nghe thế quay sang nhìn nàng “Tiểu Man, ngươi mau thề sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay. Cũng không được nói với người khác chuyện ta đã kể với ngươi.”

Tiểu Man nhíu mày gật đầu nhìn hắn: “Ta thề”

Gì Sông Thanh thấy nàng chắc chắn mới nói tiếp:”Ngươi đi đi, không cần lo lắng, hắn sẽ không giết ta.”

Nàng liên tục lắc đầu “Ngươi không đi ta cũng không đi.”

Lão đạo vừa thấy vậy liền nổi sát ý, nhấc chân đến gần nàng. Gì Sông Thanh đoán được ý sư phụ mở miệng quát lớn:” Đi mau, hắn muốn giết ngươi ”

Thân thể nàng lung lay đứng không vững, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Lão đạo ngẩn người, một thứ ánh sáng giống như ánh mặt trời chói mắt tỏa ra khiến hắn nhắm chặt hai mắt không dám mở. Trên người nàng nổi lên nhiều điểm sáng, nhịp tim phục hồi như cũ, dưới chân xuất hiện dòng nước ấm áp quấn quanh thân thể vô cùng thoải mái. Thì ra minh châu trong người nàng cảm nhận được nguy hiểm nên giúp nàng thoát nạn.

Lão đạo đến bây giờ mới hối hận, đáng ra nên giết nha đầu này từ trước, bây giờ muốn cũng khó. Hắn vội vã đâm kiếm về phía nàng, kiếm xé gió lao đi như tên bắn. Viên minh châu trong người ở cùng nàng đã lâu, tự nhiên có thể sinh ra cảm nhận cùng liên kết với chủ nhân thân thể chứa nó. Mà Diệt Hồn cũng được tên đạo sĩ kia tu luyện cẩn thận, chắc chắn uy lực không nhỏ. Nếu là kiếm thường chưa chắc đả thương được nàng.

Vào lúc này Gì Sông Thanh nhanh chóng kêu lên: “Mau tới rút kiếm trên người ta”

Tiểu Man tỉnh ngộ, nhanh chóng đến cạnh hắn, thân thể hắn run lên, tựa như chẳng còn sức lực ngã xuống. Hắn chẳng kịp nghỉ ngơi đã tung người nhảy lên kéo theo cả Tiểu Man.

Lão đạo sao có thể cho bọn họ chạy trốn. Bảo kiếm trong tay tung thẳng lên trời, gió mây trong phút chốc đổi sắc. Thanh kiếm đó ở giữa trời đất hóa thành rắn lớn, toàn thân trong suốt, ngẩng đầu nhìn về phía Gì Sông Thanh.

Hai mắt nó phát sáng như đèn lồng, lộ ra sự hung ác, miệng phun khí độc. Tiểu Man quay đầu lại nhìn thấy cảnh này bị dọa thét chói tai, vừa mở miệng đã bị mùi xác chết hôi thối xông vào mũi.

Gì Sông Thanh nhanh chóng hóa thành chim bay đi. Hắn tay trái ôm thật chặt Tiểu Man, khó khăn tránh né những đòn tấn công phía sau. Hai người bay lượn giống như chim Yến giữa bầu trời. Tuy rằng linh hoạt nhưng vẫn bị truy đuổi sít sao. Quái vật kia há miệng phun sương, mưa đá trút xuống liên tục. Trong chớp mắt đó, bốn phía đều bị mây mù bao phủ, mở to mắt mới nhìn thấy mọi vật. Da thịt đau nhức như bị đao cắt. Hắn nhanh chóng bỏ chạy, giữa đường đột nhiên quay ngược trở lại khiến con rắn kia không kịp phản ứng, Gì Sông Thanh nhanh chóng đánh về phía đầu nó.

Hắn phun châm trong miệng ra găm vào thân thể quái vật, nó ” oành ” một tiếng rớt xuống đất. Đợi tới khi lão đạo giật mình dừng phép thuật thì hai người đã biến mất chẳng còn tăm hơi.

Tiểu Man nghe thấy gió điên cuồng gào thét bên tai tựa như đang lướt trên mây với tốc độ cực nhanh. Nàng dùng hai tay ôm chặt cổ người trước mắt, mặt dán mặt, trái tim điên cuồng đập loạn. Thân thể người nọ ngày càng lạnh, giống như không còn nhiệt độ. Một giọt lại một giọt mồ hôi ấm áp rơi vào trán. Nàng vừa vui mừng lại vừa hốt hoảng, lại tựa thủy triều bình thản lên xuống. Tiểu Man tựa đầu vào vai nam nhân thấp giọng khóc.

Gì Sông Thanh nặng nề rơi xuống đất, quần áo hai người đều xộc xệch, bùn dính khắp mặt. Tiểu Man nở nụ cười khoe hàm răng trắng trên khuôn mặt đen sì. Nhưng nước mắt rơi lại làm bùn trôi đi. Hắn giúp nàng lau sạch lo lắng hỏi: ” Làm sao vậy? Bị thương ở đâu sao? ”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã làm Tiểu Man khóc nức nở như nước vỡ bờ. Nàng che mặt ngồi trên tảng đá khóc lớn. Gì Sông Thanh càng sốt ruột hơn: ” Bị thương chỗ nào? Ngươi không nói làm sao ta biết. Đừng khóc ”

Hắn hỏi nửa ngày cũng chẳng hiểu vì sao, không còn cách nào khác đành ngồi bên cạnh chờ nàng khóc hết. Qua một lúc lâu, Tiểu Man phát hiện đối phương không nói lời nào bèn ngẩng đầu lên. Gì Sông Thanh bất lực trừng con mắt đang chăm chú nhìn mình đối diện: ” Khóc xong chưa? ”

“Xong rồi.”

” Nói ta nghe tại sao khóc thương tâm như vậy ”

Tạ Tiểu Man xoa đôi mắt mệt mỏi ” Ta không khóc, có bụi bay vào mắt ”

Gì Sông Thanh cười cười cốc đầu nàng: “Không phải bởi vì muốn bảo ta đừng đi?”

“Ta chưa từng nói thế, là ngươi tự nhắc đến.”

“Nữ nhân đều như vậy, nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Nàng nhắm cả hai mắt tựa đầu vào ngực hắn “Ta biết lần này ngươi không thể ở lại. Có thể sẽ chẳng trở về nữa. Nhưng hứa với ta một truyện được không? ”

“Chuyện gì?”

“Nếu có thời gian rảnh rỗi hãy đến thăm ta”

Hắn bỗng nhiên ôm nàng vào lòng, hôn đôi môi mềm mại rồi thấp giọng nói: “Ngươi nhất định phải chờ ta trở lại.”

“Chờ ta trở lại cưới ngươi.”

——————————-

Chỉ là một câu nói bình thản nhưng Tiểu Man chưa lúc nào quên.

Năm tháng trôi qua chẳng đợi bất kì ai. Cỏ trên núi vẫn xanh tốt, nước sông hết khô lại đầy, đầy lại khô. Mấy năm đã qua nhưng mọi người vẫn bàn luận sôi nổi về con quái vật khi đó. Nó là thứ gì? Từ đâu tới? Hiện giờ ở đâu? Tại sao bỗng nhiên không thấy nó nữa? Các trà lâu đều mời người kể chuyện về nói lại các truyền thuyết liên quan tới thanh quỷ cho khách nghe.

Kể từ ngày Gì Sông Thanh rời đi không có bất kỳ tin tức nào trong năm năm. Mẫu Thân của Tiểu Man đã qua đời, cuối cùng vẫn chẳng đổi được một ánh mắt yêu thương của phụ thân. Phu nhân và tỷ tỷ thấy tuổi nàng ngày càng lớn, sợ rằng để ở nhà sẽ gây ra họa cho họ nên vội vàng thay nàng tìm người để gả, Tạ viên ngoại cũng chẳng phản đối.

Tiểu Man đánh nhẹ lên bức rèm. Nàng vẫy tay với Ánh nhi chỉ xuống lầu dưới hỏi: “Hôm nay Chu lão gia tới? Nhà bọn họ làm nghề gì”

Ánh nhi bĩu môi: “Nghe nói khởi nghiệp từ đồ tể giết heo. Hiện nay mở được mấy cửa hàng buôn bán. Nhưng bọn họ làm ăn không uy tín, rất nhiều người chán ghét ”

“Cha ta coi trọng thể diện lại nhìn trúng bọn họ?”

“Chẳng phải vì có người xúi giục. Tam tiểu thư, nô tì còn nghe nói Nhị công tử của Chu gia đầu óc không bình thường.”

Nàng đến nay đã phát triển trở nên duyên dáng yêu kiều. Chu lão thái gia mặt mày vui vẻ khen Tạ viên ngạo khéo nuôi nữ nhi. Bình thường người đó chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nghe khen vậy cũng cho nàng biểu cảm hòa nhã hơn. Tiểu Man vụng trộm liếc mắt, ngoài phòng để vài hòm gỗ, chắc là sính lễ.

Ánh nhi núp ở bên ngoài thấy thế càng lo lắng hơn. Tiểu Man ra đến cửa thì có thứ gì theo gió nhẹ nhàng chạm vào mặt, hóa ra là một con hạc tiên làm từ lá liễu.

Lòng nàng nhảy loạn lên, chăm chú tìm xem trên có chữ viết không nhưng vô ích. Tiểu Man thầm hỏi không biết có đúng là hắn trở lại.

Đang suy tư, một trận gió lớn thổi qua, ai cũng sợ hãi rối rít lấy tay áo che mặt. Tiểu Man vốn định kêu to nhưng lúc này , từng con từng con hạc bay đến, đồng loạt rơi xuống nằm quanh người nàng.

Nhất định là hắn, nhất định là hắn! Không ai có thể làm ra chuyện kì quái này.

Nghĩ tới đây, nàng vừa mừng rỡ vừa đau khổ. Lời từ biệt năm đó vẫn khắc ghi chẳng quên

Nhất định phải chờ ta trở về cưới ngươi —

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.