Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ chín

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Một hạ nhân thở hồng hộc xông vào: ” Lão gia, không xong rồi! Phía trước có đoàn người ngựa mang tới vô số thứ bước thẳng vào nhà, muốn cản cũng không được! ”

Những người tới đều mặc áo xanh. Tạ viên ngoại trong lòng căng thẳng, trăm dặm quanh đây cả kể ăn mày hắn cũng biết nhưng chưa từng thấy nhà nào phô trương như vậy. Bọn họ mang rất nhiều thứ đến, đứng nghiêm chỉnh ở hành lang, không có nửa tiếng ho khan.

Tạ lão gia nghi ngờ hỏi: “Các ngươi là người nơi nào? Sao dám tự tiện xông vào đây?”

Một quản gia bộ dáng cung kính trả lời: ” Viên ngoại, đây là thiếu gia nhà ta đưa sính lễ, muốn ít ngày nữa cưới Tam tiểu thư của quý phủ ”

Tạ viên ngoại nghe vậy sắc mặt xanh mét, hung dữ nhìn Tiểu Man một cái. Chu lão thái gia nhất thời giận tím mặt, chỉ vào đám người mắng mỏ: “Tưởng rằng là tiểu thư thì phẩm hạnh cao quý, ai ngờ cũng chỉ đến thế thôi!”

” Người nào dám mắng nàng? ” Một giọng nói cáu kỉnh quát lên.

Không một ai dám can thiệt vào, mọi người chỉ biết hai mắt nhìn nhau.

Trôi qua một lát, giọng nói kia lại vang lên lần nữa”Lão thất phu (1), ngươi đang mắng nàng sao?”

Chu lão thái gia lần đầu tiên bị người khác gọi là thất phu, hắn hung hăng mở miệng: ” Kẻ nào giả thần giả quỷ núp trong bóng tối. Nói cho ngươi biết, ta chính là….. ”

Chưa kịp nói xong đã ngã nhào xuống đất. Mọi người biến sắc vội vàng đỡ hắn dậy, tình cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.

Một thiếu niên áo xanh đi tới. Hắn mặc y phục màu trúc, có chút mệt mỏi do đi đường, không phải Gì Sông Thanh thì là ai? Tiểu Man choáng váng đầu óc, giật mình cực độ. Người mới đến lại không nhìn nàng, chắp tay cười nói: ” Nhạc phụ đại nhân, con rể ra mắt người.”

Tạ viên ngoại không chịu nhận lễ của hắn, vẻ mặt khinh bỉ. Gì Sông Thanh không so đo, vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả như trước.

Hắn xoay người đối diện Chu lão gia: “Người khác mắng ta, ta không ý kiến. Bởi ta quả thật không phải người tốt, rất đáng mắng. Nhưng dám mắng nữ nhân của ta thì đừng trách ta vô tình. Ta chẳng những giết hắn mà còn phải đào bới mồ mả tổ tiên. Khiến gia tộc nhà hắn chết cũng không yên lành.”

Mấy câu này được nói ra bằng giọng lạnh nhạt, thậm chí trên mặt Gì Sông Thanh vẫn giữ vững nụ cười. Chẳng qua ánh mắt để lộ tia cảnh cáo, Tiểu Man biết hắn không nói đùa.

Theo tiếng đánh giết, một đám người cầm trong tay gậy gộc xông lên. Gì Sông Thanh hơi ngoắc tay, không ai biết là phép gì, chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, vũ khí trong tay tất cả đều biến thành hoa cỏ. Mọi người hoảng hốt, không ai dám bước lên nửa bước.

Hắn lắc đầu nhẹ nói: “Tha cho các ngươi lần này.”

Bọn họ nghe thế vội vàng chạy trốn. Chu lão thái gia ném cho Tạ viên ngoại ánh mắt oán hận, lại không dám làm gì nên chỉ đành lên kiệu nhanh chóng trở về phủ.

Tạ viên ngoại lạnh lẽo nhìn nam nhân trước mắt. Thầm nghĩ người này không biết kính trên nhường dưới, lại càn rỡ ngông cuồng, lai lịch chẳng rõ huống hồ còn biết yêu thuật. Nhà chúng ta sao có thể nhận con rể như vậy.

Gì Sông thanh nhìn sắc mặt Tạ viên ngoại như đoán biết người đó nghĩ gì. Hắn khẽ mỉm cười: “Nhạc phụ đại nhân trước hết hãy đến xem sính lễ. Nếu không vừa ý con sẽ đi chuẩn bị lại, tuyệt đối không dám qua loa.”

Nói xong nhẹ nhàng mở khóa ba chiếc hòm gần đó. Tạ viên ngoại kinh ngạc nhìn chằm chằm không chớp mắt. Rương đầu tiên đựng ngàn lượng vàng, rương thứ hai đặt ngàn đĩnh bạc. Rương cuối cùng chứa trân châu phỉ thúy, bảo vật hiếm có nhiều không đếm nổi. Viên ngoại càng nghi ngờ hơn, không mở miệng nói câu nào. Người ta mang nhiều sính lễ đến thế tất nhiên đã tính toán ổn thỏa. Hắn không đáp ứng ngay nhưng cũng chẳng từ chối ra mặt.

Nam tử thông minh nhân lúc này cướp lời: “Nhạc phụ không nói lời nào coi như đồng ý?”

Hai gò má Tiểu Man ửng đỏ, mỉm cười đứng một bên.

Tạ phủ có con rể biết yêu thuật. Tin tức này truyền đi trong thành Hải Phong rất nhanh, một đồn mười, mười đồn trăm. Chưa đến một tháng, mọi người già trẻ lớn bé ai ai cũng biết. Nghe nói hắn to lớn đến nóc nhà, bờ vai rộng bằng một sải tay. Có người lại kể dung mạo hắn tuấn tú như tiên nhân. Không ai biết hắn từ đâu tới, chỉ nghe nói vô cùng giàu có, gần như giàu nhất thiên hạ.

Tạ viên ngoại vốn không đồng ý hôn sự này lại kiêng kỵ phương thuật của thiếu niên kia. Ngày đó chứng kiến bản lĩnh của hắn, bây giờ gây chuyện chẳng phải tự rước họa? Nghĩ vậy ông ta mới miễn cưỡng đáp ứng. Viên ngoại lúc này không muốn nghe bất cứ lời đồn đãi nào nữa, chỉ muốn mọi việc nhanh chóng kết thúc. Trong lòng oán hận nữ nhi làm bại hoại thanh danh gia môn, khiến cả nhà chịu nhục nhã. Nhưng mọi việc đã đến nước này, ngoài cách đem Tiểu Man gả ra ngoài thì chẳng còn biện pháp nào khác.

Tiểu Man không nghĩ cha dễ dàng đồng ý như vậy, chỉ có điều từ ngày đó nàng không được gặp lại Gì Sông Thanh. Phụ thân nàng sợ người con rể kì quái kia gây ra nhiều lời không hay nên nhất quyết không cho hắn bước vào cửa. Mắt thấy ngày cưới ngày càng gần, Tiểu Man càng lo lắng chẳng yên. Hôm ấy mới vừa gặp mặt chưa kịp nói câu nào đã vội vã chia tay. Năm năm trôi qua, hắn trở thành người thế nào? Gặp những chuyện gì? Tại sao không báo trước đã trở lại? Lòng đầy nghi vẫn lại chẳng biết phải hỏi từ đâu.

Tạ Tiểu Man hít một hơi thật sâu. Nếu hắn vẫn biến thành quỷ như lúc trước thì phải làm sao?

Bị phát hiện chuyện này, hắn chắc chắn không được yên ổn.

Hoặc nên nói cả hai người đều không thoát.

Ban đêm rét lạnh, Tiểu Man chăm chú ngồi thêu hoa dưới ánh nến. Phía cửa sổ bỗng vang lên hai tiếng ” lạch cạch, lạch cạch “. Nàng tiến đến nhìn bên ngoài, mất một lúc mới nhận ra Gì Sông Thanh chẳng biết chạy vào phủ từ bao giờ. Hắn đứng dưới lầu làm dấu tay ra hiệu vẫy vẫy nàng.

Tiểu Man hốt hoảng định mở miệng kêu hắn mau rời thì nam nhân đó nhẹ nhàng tung người nhảy lên, vững vàng đứng trên lan can trước mặt nàng tươi cười. Nàng nhanh chóng đóng cửa sổ lại ” Theo quy định, trước ngày thành thân không thể gặp nhau ”

“Quy định đều do người đặt ra. Chúng ta năm năm chưa gặp mặt, nàng không nhớ ta sao? ”

Bên trong vang lên tiếng phì cười “Không nhớ. Chàng xông vào như vậy nếu để cha ta bắt gặp chắc chắn không vui. Mau đi đi ”

Gì Sông Thanh mặc kệ lời nàng hỏi lại: ” Rốt cuộc nàng có mở cửa ra không? ”

“Không mở”

“Ta chẳng còn cách nào khác… Người đâu….”

Tiểu Man hoảng hốt hé cửa kéo Gì Sông Thanh vào, chỉ sợ ai đó nhìn thấy. Hắn mỉm cười nhìn ngó xung quanh ” Thì ra phòng nữ nhân trông thế này ”

Tiểu Man vừa giận lại vừa mừng ” Năm năm không gặp chàng ngày càng tùy hứng ”

Hắn nhún vai thuận tiện đem nàng ôm trong ngực: ” Người tùy hứng cũng chẳng phải một mình ta ”

Tiểu Man mỉm cười yêu kiều, so với mấy năm trước càng thêm quyến rũ hơn. Gì Sông Thanh hôn nhẹ lên môi nàng nói giỡn: ” thật ra ta là người biết giữ chừng mực, nàng đừng nên hiểu lầm ”

“Phải phải, chẳng qua chỉ không chịu nghe lời hơn người khác một chút thôi”

Hắn nghe thế chẳng nói lời thứ hai, ôm người trong lòng đến bên giường gấm.

Mây mưa tình tứ, ánh nến lay động. Chẳng biết đến nửa đêm từ bao giờ, Gì Sông Thanh ôm người đang mệt mỏi trên giường nhất quyết không chịu rời khỏi đây, hai người câu được câu mất nói chuyện cùng nhau.

Tiểu Man nghịch tóc hắn nhẹ giọng hỏi: ” Hình xăm trên người chàng biến mất rồi sao? ”

Hắn cúi xuống gật đầu” Ta tự giải bùa chú. Đúng rồi, nàng vẫn cầm một vật của ta ”

Tiểu Man biết hắn nói đến ” Đan Hà “. Gì Sông Thanh đặt tay lên ngực nàng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm. Cảm giác lạnh lẽo tràn đến, nàng không tự chủ há miệng, một viên minh châu bay ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo, ” Đan Hà ” tỏa ra màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Tạ phủ ngày diễn ra hôn lễ treo đèn kết hoa khắp nơi. Tạ Viên ngoại mặc dù không muốn mời nhiều người nhưng bằng hữu họ hàng vẫn kéo đến ùn ùn, người tới mãi chẳng dứt. Phụ thân nàng cảm thấy chẳng còn mặt mũi nhìn ai, giao lại toàn bộ mọi việc cho phu nhân cùng quản gia. Không bao lâu sau, nhóm người khiêng kiệu tới rước dâu đã có mặt. Tiếng pháo, tiếng chiêng trống nổi lên rộn rã cả một vùng. Mọi người tranh nhau muốn gặp chú rể được đồn đại bấy lâu nay.

Gì Sông Thanh từ trên ngựa nhảy xuống, chắp tay chào người hai bên đường, nhanh chóng vào trong nhà chờ Tiểu Man. Đến đại sảnh ra mắt gia đình bên nương tử mới thấy Ánh nhi đỡ cô dâu ra ngoài. Hai người nắm tay nhau, chuẩn bị nghi thức bái thiên địa.

Tạ lão gia chợt cao giọng quát lên “Chờ đã ——”

Mọi người chẳng hiểu vì sao, tất cả đều ngẩn người. Hắn dường như đoán ra chuyện gì đó, nghi ngờ nhìn Tạ viên ngoại. Ông ta đến giữa gian phòng hỏi chú rể: ” Muốn ta cho phép con gái gả ra ngoài, trước hết phải trả lời một câu. Đây là vấn đề quan trọng, ngươi nhất định phải trả lời thành thật, đã rõ chưa? ”

“Xin cứ hỏi”

Tạ viên ngoại chậm rãi nói từng chữ: “Ba rương vàng bạc châu báu kia từ đâu ngươi có được? ”

Gì Sông Thanh thay đổi sắc mặt, dùng sức nắm chặt tay Tiểu Man. Hắn lúc này không nói gì, sự cơ trí hàng ngày chẳng biết biến đi đâu mất. Viên ngoại nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng đoán ra vài phần.

“Những thứ kia do ngươi trộm, đúng không!”

Tiểu Man kinh hãi vén khăn trên đầu lên: ” Cha nói thật sao? ”

Gì Sông Thanh hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: ” Nói phải có bằng chứng! ”

Tiểu Man chăm chú nhìn hắn, biết hắn nói như vậy chắc chắn trong lòng đang rối bời.

—————————-

Chú thích

(1) Lão thất phu: chỉ những người dân thường không có học

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.