Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ bảy

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

“Để luyện chiêu thức mới, hắn dần dần chuyển sang việc đi bắt hồn phách của những đứa trẻ dưới mười tuổi. Ta không nghe theo nên bị hắn uy hiếp. Có một lần, hắn đưa ta trông túi cất giữ hồn những người bắt được rồi đuổi theo một bé trai khác. Ta ngồi ven đường cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân. Sống như vậy khác gì chết đi? Đúng lúc đó trong túi truyền ra tiếng khóc của một bé gái. Ta do dự một lúc, chẳng biết khi ấy lấy dũng khí từ đâu đem nha đầu nọ vớt ra nắm trong tay.”

“Sư phụ rất nhanh đã trở về. Ta hoảng hốt bỏ chạy, theo lời kể của đứa bé đi vào trấn cách đấy không xa. Quả nhiên bên đường có phụ nhân đang ôm con hôn mê trong lòng khóc lóc thảm thương. Ta chạy đến đó nói với bà đứa nhỏ vẫn cứu được. Ta đặt tay lên trán đứa bé, từ từ đem hồn phách cầm trong tay thả vào cơ thể. Sắc mặt bé gái dần tốt lên, chỉ có điều tim vẫn đập yếu ớt. Ta chờ một lúc vẫn không thấy nha đầu này tỉnh lại nên dùng hai viên minh châu ma sát kinh mạch của nàng. Thoáng cái nàng đã tỉnh dậy, mở to đôi mắt cười khúc khích. Vị phụ nhân kia vô cùng mừng rỡ.”

“Bên tai vang tiếng của sư phụ ‘ đồ đệ tốt, đồ của ta cũng dám trộm. Ngươi thật có tiền đồ. ’”

“Trong lòng bất an, ngẩng đầu lên thấy hắn đứng trên mái nhà gần đó nhìn chằm chằm tay của ta. Ta định thần đáp lại ‘ chẳng phải chính ngươi dạy ta trộm cắp? Những thứ này ta tự mình kiếm về, ngươi chỉ biết ngồi đó thỏa mãn hưởng thụ. ’ ”

“Trong lúc ta đang nói chuyện, tiểu cô nương kia thấy thứ đồ trong tay ta chơi thật vui nên lấy một viên nuốt vào bụng. Ta và sư phụ đều không kịp phản ứng. Hắn giận giữ tiến tới, ta thân thể vừa động đã đem nàng ôm trong ngực nói với lão ‘ ngươi nghĩ xem, đánh nhau ở đây sẽ kéo quan binh đến, mặc dù có thể giết ta nhưng rất nhiều người chứng kiến. Muốn phủi bụi rời đi không dễ như vậy ’ ”

“Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, lưỡng lự không biết nên làm gì. Ở lại không thể hại ta, bỏ đi hắn không can tâm. Hắn do dự một hồi rồi chỉ tay hướng này‘ tiểu tử, chuyện hôm nay tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi. Bằng không đừng trách ta không nể tình. ’ nói xong hắn xoay người bỏ đi. Tình thầy trò của chúng ta chấm dứt, chỉ sợ chưa nhìn thấy đối phương chết thì không thể yên tâm.”

“Ta ghi nhớ tướng mạo tiểu nha đầu kia, thầm nghĩ một ngày nào đó nếu còn sống sẽ quay lại tìm nàng để lấy Đan Hà.”

Tạ Tiểu Man cuối cùng cũng hiểu “Người kia chẳng lẽ là ta?”

Gì Sông Thanh bất lực trả lời “Không phải ngươi thì còn có thể là ai?”

Tiểu Man cảm thấy nam nhân này hết sức thú vị.

Dường như hắn mãi mãi chẳng kể xong những câu chuyện xưa, không có chuyện nào trùng lặp nhau. Nàng ngồi đó nghe dần dần hình dung những năm tháng cuộc đời khi trước của hắn. Có khi hắn lại lơ đãng hỏi: ” Ngày hôm qua ta kể đến đâu rồi nhỉ? ”

“Nói đến đoạn trong hoàng cung có mật đạo”

Hắn ngày qua ngày kể cho nàng nghe rất nhiều việc. Hoặc ly kì sợ hãi, hoặc huyền bí lạ lùng, hoặc cảm động lòng người. Tiểu Man cảm thấy cả ngọn núi, con sông hay những cây tùng quanh đó cũng yên lặng hơn nghe hắn trần thuật. Nghe tới đoạn gay cấn sẽ phát ra âm thanh rì rào như muốn giục hắn mau nói tiếp. Tiểu Man ngừng thở chăm chú nhìn Gì Sông Thanh đợi hắn mở miệng. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác không nói lời nào, chỉ thở ra tầng khói mỏng vì lạnh ” Muốn biết tiếp theo, chờ ngày mai kể. ”

Mỗi ngày nàng đều tới đến tận buổi chiều mới rời đi, hắn vừa nằm trên đá vừa chờ đợi. Chỉ khi nhìn thấy cô nương đầu đầy mồ hôi mới cười rộ lên. Hoa trên núi vào mùa xuân tỏa ra sức sống mãnh liệt tới lạ kì, hè sang mang theo cái oi bức ngột ngạt. Đảo mắt đã tới trời thu, từng cây phong (1) diễm lệ khoe màu lá đỏ rực như lửa, thời tiết cũng ngày một lạnh hơn. Tin đồn trong núi có yêu quái lan truyền rất nhanh, không một ai dám tới đây, quan phủ cũng bắt đầu treo thưởng cho người giết được quỷ trong rừng.

Chưa một ai phát hiện bí mật nhỏ này của nàng.

Tiểu Man thích nghe Gì Sông Thanh kể chuyện xưa, bởi vì nàng thích hắn. Thật ra bất kể hắn nói chuyện gì, hay lúc hắn ngồi ngẩn người nghĩ ngợi nàng cũng muốn ở bên cạnh. Nàng thích hắn cười, đôi mắt hắn khi cười rất sáng, ánh lên trong đó sự mưu trí, mỗi lúc như vậy, nàng nghĩ cả khu rừng này cũng mỉm cười cùng hắn.

“Ngươi nên cười nhiều hơn, ngươi cười cảm giác trông trẻ ra” Tiểu Man nói đùa cùng hắn.

Gì Sông Thanh lắc đầu trả lời: “Ta già rồi.”

Đôi khi hắn vô tình để lộ sắc mặt lạnh lùng. Đặc biệt là khi hắn đi săn thỏ, nai hay mèo rừng, ra tay không chút lưu tình. Con mồi bị hắn để ý khó chạy thoát nổi. Những lúc như vậy, nàng không hiểu sao nghĩ đến thanh quỷ dữ tợn đêm đó.

Nếu không gặp lão đạo kia, hắn có phải sẽ cùng người tên Tô Vân chạy trốn? Tiểu Man thường không dám nghĩ sâu vấn đề này. Nàng từng bảo hắn đưa mình đi đến nơi thật xa.

Gì Sông Thanh mỉm cười trả lời không chút nghĩ ngợi “Không thể nào.”

“Tại sao?”

“Cuộc sống vốn là ván đánh cược lớn. Thắng thì không nói tới nhưng thua tự làm tự chịu, phải chấp nhận hình phạt thôi. ” Hắn nói xong nằm dài trên cỏ, bình rượu bên cạnh trống không từ lâu.

Không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu cô đơn tịch mịch?

“Ngày mai ngươi không cần đến đây.” Có một ngày Gì Sông Thanh bất chợt nói với Tiểu Man.

“Vì sao?” Lòng nàng khó chịu nhưng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Nhìn nơi đó.”

Nàng theo hướng hắn chỉ nhìn về phía ngọn cây, một con Hoàng Tước bị cành cây đâm xuyên qua người, máu nhỏ từng giọt xuống đất, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn.

“Đó là sư phụ ta làm” Hoàng Tước chỉ để cảnh cáo, hắn chắc chắn cách bọn họ không còn xa nữa.

“Ngươi định xử lí thế nào?”

“Ta sẽ rời khỏi đây. Chẳng qua ta vẫn không yên tâm. Chỉ sợ hắn không tìm được ta sẽ gây khó dễ cho ngươi”

“Ta với hắn không thù không oán, vì sao muốn nhằm vào ta?”

Hắn chỉ vào người nàng “Chẳng lẽ ngươi quên ngươi vẫn giữ đồ của hắn. Gặp ngươi có khi sẽ xé bụng lấy minh châu ra hoặc bắt hồn phách đi luyện kiếm. Tóm lại chắc chắn chẳng phải việc tốt lành.”

Tiểu Man biết Gì Sông Thanh thích nói đùa nên nở nụ cười “Ta nhìn dễ bị hù dọa lắm sao?”

Gì Sông Thanh nâng cầm nàng lên nghiêm túc quan sát “Rất giống.”

“Đi chết đi! Không rảnh cùng ngươi đùa giỡn. Sắc trời cũng tối rồi, ta đi đây.” Tiểu Man đi được hai bước bỗng xoay người lại hỏi “Khi nào ngươi trở lại?”

“Ít thì một hai tháng, nhiều thì ba bốn năm”

Tiểu Man khẽ gật đầu, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Gì Sông Thanh trong lòng khổ sở, từ từ bước đến cạnh nàng, cởi áo khoác trên người lên cho nha đầu trước mặt.

Hắn thấp giọng dặn dò “Trên đường nhớ cẩn thận.”

Nàng không dám quay đầu lại, sợ rằng nhìn nơi đó sẽ khiến mình mềm lòng. Có lẽ Gì Sông Thanh chẳng trở lại nữa. Nghĩ đến đây khiến nàng thật khó chịu. Hắn còn về làm gì? Huống hồ sư phụ hắn đã biết thì nơi này chẳng còn an toàn.

Tiểu Man lúc này mới giật mình nhận ra sắc trời dần tối mà nàng vẫn chưa ra khỏi rừng. Trước kia nghe nói có hổ, chó sói ở đây nhưng nàng chưa từng gặp chúng. Dù về muộn nửa canh giờ cũng được nam nhân kia dẫn đi. Hôm nay đi một lúc lâu vẫn chẳng biết tại sao chưa rời khỏi rừng phong. Đợi nàng nhận ra thì chẳng thấy đường mòn đâu nữa. Đi qua đi lại đánh mất luôn phương hướng.

Tiểu Man buồn bực vặt vài lá cây xung quanh. Theo lý rừng này tuy lớn nhưng nàng đi quen thuộc vô cùng, không thể có chuyện bị lạc. Nàng rùng mình nhớ lại những lời mẫu thân kể, nếu ở nơi hoang dã gặp phải chuyện này phần lớn là do quỷ dựng tường bắt người. Trừ khi trong tay có ngọn lửa nếu không phải đợi trời sáng mới tìm được đường ra.

Nàng vừa sợ hãi vừa nóng vội. Chỉ còn cách quay lại đường cũ cố gắng thoát khỏi đây. Lần này đi rất nhanh ra khỏi rừng rậm nhưng chẳng thấy con đường nào. Phía xa xa còn có ánh lập mập mờ. Chẳng lẽ là thợ săn hoặc tiều phu? Tiểu Man đang suy nghĩ thì bóng dáng thon dài cạnh đống lửa dường như cũng thấy nàng, không chút hoang mang đứng lên. Người nọ ngoắc tay muốn nàng lại gần.

Dáng người hắn nhìn tương tự Gì Sông Thanh, nhưng nhìn kĩ có phần không giống. Nơi này chẳng phải chính là nơi nàng hay gặp hắn sao? Hóa ra trong lúc hoảng hốt lại quay về đây.

“Gì. . . . . .” Mới vừa nói được chữ thứ nhất, nàng hít một ngụm khí lạnh vội vàng lùi về phía sau.

Rừng trúc vẫn là rừng trúc, sơn động vẫn là sơn động. Chẳng qua người đứng nơi đó không phải mặc áo xanh mà thay bằng màu tro lạnh. Dưới cằm có ba túm râu, khắp người lôi thôi lếch thếch, áo bào dính cát bụi, hoàn toàn khác Gì Sông Thanh. Hai mắt âm u nhìn Tiểu Man chằm chằm.

Hắn cong khóe miệng cất giọng nói lạnh lẽo “Tốt, ngươi cuối cùng đã tới.”

Nàng đang muốn mở miệng thì người nọ đã đến bên cạnh, xé rách tay cùng vạt áo nàng.

Hắn cười lạnh: “Ngươi không cần nhận ra ta, ta biết ngươi là được.”

Tiểu Man xoay người muốn chạy. Lão đạo nắm tay phải nàng, chỉ nghe một tiếng kêu, khói tan mang theo một đóa Phù Dung (2) rơi xuống. Hắn đem dao nhỏ ghim tay áo bị xé khi nãy của nàng cắm trên cây.

Hắn lấy mảnh vải màu xanh tự in hoa văn ra mài đao. Vừa lật cổ tay đã hiện lên đao nhọn dài ba tấc (3). Tiểu Man bị dây thừng trói cả hai tay không thể nhúc nhích. Từng tiếng từng tiếng mài dao lọt vào lỗ tai khiến thần kinh người nghe vô cùng căng thẳng.

Trong miếu thờ thần núi, đến cả tường cũng đổ nát, không có tấm bình phong che chắn nào, tượng thờ cũng nằm ngổn ngang trên đất. Bàn thờ lúc này chỉ còn lư hương vỡ nát. Hai bên có hai cỗ quan tài, thi thể rải rác khắp nơi. Gió mưa dễ dàng lùa vào đến tận trong cùng ngôi miếu. Lão đạo kia đốt một đống lửa lên, quăng nàng cạnh đó. Hắn cầm kiếm nghiêng người dựa vào bệ thờ. Trong quan tài không ngừng phát ra tiếng ” lạc đăng lạc đăng ” như còn vật sống trong ấy. Trường kiếm trong tay hắn than nhẹ một tiếng, dưới bóng đêm nghe hết sức quái dị.

Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, lão đạo mỉm cười một cái, sờ sờ kiếm đang cầm: “Bảo bối tốt, có người nữa này, đừng lãng phí.”

Nói đến thật kỳ lạ, thứ đồ kia kêu nhỏ hơn rất nhiều, dường như hiểu được tiếng người. Hắn nhàn nhạt nói: “Đừng nhìn nó cũ kỹ mà coi thường, dù gì cũng là thứ được người giang hồ tìm kiếm từ xưa đến nay. Năm xưa vua nước Việt là Câu Tiễn (4) dùng đất núi Côn Luân nung thành nó. Đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng binh khí, tên gọi ” Diệt Hồn “, chém sát, cắt ngọc, khiến cọng lông rơi xuống gãy đôi chẳng khó khăn gì. Tên đồ đệ phản bội sư môn kia bởi e ngại nó mới không dám đối mặt với ta.”

Tiểu Man lạnh lùng”Hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Nàng mong Gì Sông Thanh đừng đến, chẳng những không cứu được mình mà còn tự hại bản thân. Lão đạo này mặt lộ ý giết chóc, hai mắt gian tà, chắc chắn không dễ đối phó.

Hắn giống như đọc được suy nghĩ của nàng, đem lưỡi đao bắn ra: “Nha đầu, ngươi nghĩ thật hay. Tính khí đồ đệ thế nào chẳng lẽ ta còn không rõ. Mấy năm nay nếu không biết điểm yếu của hắn thì sao có thể bắt hắn phục tùng lâu như vậy? Đứa đồ đệ tốt này, ngươi bảo ta làm sao có thể không gọi hắn tới đây?”

“Ta nghĩ ngươi chưa từng coi hắn như đồ đệ, các ngươi không tồn tại tình cảm thầy trò. Ngươi không bỏ được hắn chẳng qua vì hắn có thể thay ngươi giết người, tựa như một thanh kiếm mà thôi.”

Lão đạo khẽ mỉm cười “Không tệ, ngươi nói đúng. Binh khí trên thế gian này lợi hại đến đâu cuối cùng cũng trở về cát bụi. Đạo lý này dùng với hắn chẳng có gì sai. Ngươi cho mình đang cứu hắn? Vô ích thôi. Kiếm tốt không được uống máu người thì cũng mất dần sắc bén.”

“Hắn và ngươi không giống nhau!”

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.