Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ sáu

Phiên bản Dịch · 2139 chữ

“Nàng nói không sai, tiểu thư như nàng chắc chắn phải gả cho kẻ gia tài bạc vạn (1). Phụ thân của Tô Vân là người yêu tiền, đối với hạ nhân như bọn ta chưa từng để vào mắt. Ta không cam lòng, cũng không tin cả đời sẽ nghèo khó.”

“Dường như có rất nhiều chuyện tình như vậy, hàng ngày xảy ra tựa dòng sông chảy về biển. Nhưng số trời đã định, dù cho kẻ thông minh tài giỏi cũng chẳng thay đổi được. Năm đó ta còn nhỏ, ý nghĩ cũng đơn giản thuần phác. Thích tô Vân, nghĩa là muốn ở cạnh nàng. Ta luôn nghĩ mình thông minh, không bao giờ chịu nhận thua.”

“Nếu không phải lần tình cờ ngồi ngẩn người trên thềm đá khi ấy, nhìn thấy những chuyện kì lạ xảy ra, có lẽ ta sẽ không phát triển mọi chuyện như bây giờ.”

“Cửa lớn Tô phủ hướng về phía mặt đường, cạnh đó có người bán mấy hàng hạt dẻ rang đường, từ xa đã ngửi được mùi thơm bay tới. Lúc ấy là khi trời mới tờ mờ sáng, ta đang híp mắt ngủ gà ngủ gật thì một lão đạo lảo đảo đi đến. Một tay hắn cầm chiếc trống da cá cùng cái phách con (2), một tay cầm bảng hiệu xem bói, quần áo dơ bẩn nhàu nát. Chòm râu hoa râm dài rủ xuống tận ngực còn dính đầy cát bụi. Chỉ có ánh mắt kia sáng ngời, nhìn qua thật uy thế dọa người. Hắn đến trước hàng hạt dẻ muốn xin một ít lót dạ. Người bán hàng thấy hắn ăn mặc như vậy đương nhiên không cho, mở miệng đã đuổi người. Lão đạo lắc đầu một cái, dường như ánh mắt hiện lên sự thương tiếc cho đối phương.”

“Trong miệng người nọ lẩm bẩm một hồi ‘ Ngươi không cho ta, chẳng lẽ ta không thể tự làm ra sao’ ”

“Người đó lấy lá cây ven đường, đào một cái hố cạn, chôn nó xuống rồi lấp lại. Hắn nhìn quanh nói với ta ‘ tiểu huynh đệ, phiền ngươi cho ta nửa thùng nước ’ ta nhìn hắn đáng thương nên đồng ý. Hắn dùng ngón tay vẩy nước xuống đất nhỏ giọng lẩm bẩm.”

“Chỗ vùi lá cây không ngờ nảy lên một mầm non, nó gặp gió thổi tới không đến một canh giờ đã biến thành cây to trăm tuổi. Ta cùng người bán hạt dẻ ở bên cạnh há hốc mồm. Lá cây xanh um, đảo mắt đã có vài đóa hoa trắng nở rộ, hoa tàn kết quả. Lão đạo phất tay một cái, quả trên cây răng rắc rơi xuống liên tiếp. Hắn đứng dưới gốc cây nói với bọn ta‘ các ngươi cũng tới nếm thử một chút, lão không lấy tiền. ’ Ta ăn thử mới phát hiện đây là hạt dẻ rang đường. Lão đạo kia cười lạnh mấy tiếng bỏ đi. Lúc này người bán hàng nọ nhìn lại mới biết hạt dẻ của mình biến mất, cũng chẳng thấy bóng dáng cây xanh kia đâu, hẳn chỉ biết tức tối giậm chân đấm ngực. Ta tỉnh ngộ, hóa ra đây là phương thuật trong truyền thuyết.”

“Khi đó ta xuất hiện ý nghĩ muốn theo học, ví dụ có thể chuyển bạc từ nơi xa đến chỗ mình chẳng hạn. Đâu phải ngày nào cũng gặp người biết thuật này trên phố. Vì thế ta lập tức nhấc chân đuổi theo.”

“Hắn đi rất nhanh, hai chúng ta một trước một sau dần dần ra khỏi thành. Hắn hầu như đều chọn đường hoang vắng khó đi, ta ngày càng tụt lại đằng sau. Ven đường chợt xuất hiện ngôi miếu đổ nát, hắn đi vào đó nghỉ ngơi. Ta chạy đến đằng trước, hắn ung dung phủi bụi trên áo rồi cáu kỉnh hỏi ta tại sao đi theo hắn. Ta nói muốn nhận hắn làm sư phụ. Lão đạo hơi kinh ngạc, hỏi ta vì sao muốn học cái này, ta đem toàn bộ mọi chuyện kể ra cho hắn nghe.”

“Hắn sau khi nghe xong chỉ hờ hững nói ‘ ta chưa từng nghĩ sẽ có đồ đệ, ngươi đừng hy vọng mà trở về đi. ’”

“Ta hỏi hắn làm sao mới bằng lòng gật đầu. Bất kể chuyện gì, chỉ cần hắn căn dặn ta cũng sẽ làm theo.”

“Hắn cười lạnh ‘ nếu ta muốn chân tay ngươi, thậm chí cả đầu ngươi thì ngươi cũng cho sao? ’”

“Trong lòng ta run lên, hắn lại nói ‘ ngươi ra bên ngoài, nếu có thể quỳ ở đó một đêm thì ta đồng ý ‘ ”

“Ta quỳ ngoài miếu, lão đạo kia không để ý đến ta, nằm ngủ say trước tượng Phật. Đêm đó, gió rất to, ta chợt cảm thấy có nguy hiểm sau lưng. Quả nhiên quay người lại thì thấy một con hổ răng nanh sắc nhọn lao bổ đến chỗ này. Ta vốn định bỏ chạy xong tự hỏi có phải lão đạo đang thử thách mình? Vì vậy ta nhắm mắt làm liều, quả nhiên con cọp thoáng cái đã chẳng thấy đâu”

“Ta tự nhủ với mình, dù hắn dùng cách gì cũng tuyệt đối không đứng lên, hiện giờ cách khi trời sáng chỉ hai giờ nữa mà thôi. Đang suy nghĩ, dưới chân chợt đau nhức vô cùng, mấy con sâu đen bò lổm ngổm trên chân ta, gặm nhấm da thịt từng chút từng chút. Ta sợ hãi vô cùng nhưng chẳng dám đứng lên, lấy tay đuổi thế nào chúng nó cũng không đi. Trong nháy mắt đó, chân ta bị ăn sạch đến tận xương, đau đớn không tài nào kể bằng lời, mà sâu bò đến ngày càng nhiều. Rốt cuộc không chịu nổi ngất xỉu trên mặt đất.”

“Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi ta tỉnh lại được đặt trong ngôi miếu nọ, đau đớn cũng chẳng còn. Lão đạo khoanh chân ngồi ở bên cạnh trịnh trọng nói ‘ Nếu đã theo ta thì nhất định phải tuân thủ môn quy. Ta dạy ngươi điều gì tuyệt đối không được dạy lại cho người thứ ba. Vì ngươi là đệ tử nên nhất định phải nghe lời ta. Trừ khi ta chịu thả ngươi nếu không không được tự tiện rời sư môn. Cuối cùng, điểm chỉ vào đây để làm bằng chứng. ’”

“Nói xong hắn lấy ra một tờ giấy trắng, trên giấy chẳng viết bất kì điều gì. Hắn chỉ vào góc dưới bên phải bảo ta ấn tay vào đó ”

“Ta đang muốn làm theo thì hắn đưa tay ra ngăn cản, nở nụ cười cổ quái nói với ta ‘ Nếu muốn ta dạy, ngươi nhất định phải trao đổi với ta thứ ngươi coi trọng nhất. Bây giờ hối hận còn kịp.”

“Ta nghĩ trừ tính mạng thì còn gì quan trọng hơn? Không để ý nét mặt hắn cứ vậy điểm chỉ. Hắn cẩn thận thu hồi tờ giấy ‘ đầu tiên sẽ dạy ngươi cơ bản trước. Lần đi này chắc khoảng ba năm. Tối nay ngươi trở về chuẩn bị, sáng mai tới đây cùng đi’ ”

“Ta nói với Tô Vân sẽ rời khỏi chỗ này, trở về chắc chắn cùng nàng đi ngao du bốn bể. Nàng mới đầu còn giật mình, sau biến thành ngạc nhiên cùng buồn bã. Hai bọn ta cứ vậy đứng đối diện nhau, trong lòng khổ sở chẳng nói được gì. Mắt nàng hơi hồng lên, nắm lấy cánh tay thô ráp của ta viết ba chữ vào lòng bàn tay lạnh lẽo — ta chờ ngươi.”

“Rất lâu, rất lâu sau, ta nhờ ba chữ đó mới hết lần này tới lần khác có ý chí vượt qua hiểm nguy.”

“Năm thứ nhất, lão dạy ta thuật nhìn xuyên tường, nghe các âm thanh theo gió truyền đến. Năm thứ hai học cách dùng đao kiếm, ám tiễn để giết người. Năm thứ ba đem phép độn thổ, hô mưa gọi gió truyền cho ta. Ba năm nói dài không dài lắm, bảo ngắn không ngắn, nhưng hắn chỉ đem một nửa kiến thức truyền dạy. Mặc dù xưng thầy trò nhưng quan hệ của cả hai không tốt lắm. Trực giác nói ta biết hắn thu ta làm đồ đệ có mục đích khác.”

“Thoáng cái ba năm học đã qua, sư phụ dẫn ta xuống núi. Ta trước hết muốn trở về thăm Tô Vân, lão không ngăn cản nhưng nói ‘ đề phòng ngươi đi không trở lại, ta sẽ dùng một thứ giữ chân ngươi ‘ Nói xong vỗ bả vai ta. Trong người không hiểu sao có ngọn lửa cháy lên từ bụng, vọt đến tận cổ họng. Ta lăn lộn trên đất, thậm chí ngươi biết không, ta còn ngửi được mùi cháy khét. Bấy giờ mới phát hiện hắn hạ bùa chú nguyền rủa ta. Hắn âm trầm nói ‘ Bùa này chỉ cần ba tháng dùng đan dược ta bào chế một lần sẽ ổn, bằng không ban đêm ngươi sẽ biến thành thanh quỷ, trên thế gian ngoài ta ra ai cũng đừng hòng giải được ‘ Hắn đã sớm đặt bẫy ta từ lần gặp đầu tiên.”

“Ta mang theo lo sợ bất an trở lại Tô phủ, chỉ tiếc, Tô Vân chẳng còn ở đây.”

Tạ Tiểu Man hỏi: “Vì sao không ở đó?”

Gì Sông Thanh nhún vai hời hợt trả lời “Nàng lập gia đình.”

“Lập gia đình? Nhưng nàng đã hứa…..”

“Đúng, khi ấy nàng nói sẽ chờ ta. Nhưng người nhà nàng không coi trọng lời hứa đó. Ta vừa đi một tháng thì nàng đã xuất giá.”

Tiểu Man ôn nhu nói: “Lệnh cha mẹ khó cãi lại. Đó không phải là lỗi của nàng.”

Thiếu niên lạnh nhạt mỉm cười “Ta lúc đầu cũng nghĩ như ngươi, nàng chỉ là một tiểu cô nương, có thể làm được gì? Cho nên đợi trời tối, ta lẻn tới chỗ nàng. Ẩn thân trong vườn kiên nhẫn đợi nàng đi qua. Nàng chẳng khác gì ba năm trước, chỉ có điều quần áo mặc trên người đã thay bằng quần áo của phụ nhân. Ngày đó ánh trăng cũng giống khi ta rời đi.”

Nói tới đây hắn chợt im lặng. Tiểu Man đợi mãi tò mò hỏi tiếp “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.” Hắn vuốt chén sứ trong tay: ” Nàng đã quên ta ”

“Sư phụ khiến nàng quên ta, ngay ngày đầu tiên ta rời khỏi nàng đã quên trên đời có người tên Gì Sông Thanh. Đúng như hắn nói năm đó: muốn theo hắn thì phải trao đổi thứ quí giá nhất.”

“—— Hắn lấy trí nhớ của Tô Vân.”

Gì Sông Thanh kể đến đây thì nắm chặt chén rượu trong tay như muốn bóp nát nó.

“Ta vẫn tự cho mình thông minh, thật ra thông minh giống như độc dược, ăn càng nhiều càng ngốc nghếch. Sư phụ sắp đặt cạm bẫy khắp nơi. Phương thuật của hắn không phải thứ đáng sợ nhất mà là mưu kế trong lòng. Hắn nắm lấy điểm yếu của ta, bắt ta phục tùng nghe lệnh. Ta không nhớ nổi mình đã trộm bao nhiêu thứ, giết hại bao nhiêu người. Từ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt đến phú hộ bình thường, chỉ cần là bảo bối hắn muốn thì nhất định cướp về bằng được. Cuộc sống mỗi ngày giống như bò trên sợi dây treo ở vách núi, biết rõ bên dưới vực sâu không đáy mà vẫn phải đi. Sai lầm một chút thì mất mạng bất kì lúc nào.”

“Có một lần ta thừa dịp hắn uống say vụng trộm tìm cách giải bùa chú trong sách. Trời không phụ lòng người, giải cái này nhất định cần hai viên minh châu của núi Côn Luân. Một là ” Ói Vân “, một là ” Đan Hà “. Đem bọn chúng luyện thành đan dược. Đúng khi đó lão đạo bận một việc lớn khác, không chú ý tới ta. Ta lừa hắn lấy được vài đồ tốt nên mở kho ra, tiện tay cầm theo hai viên minh châu đó.”

“Có lẽ do hắn tự đại, có lẽ ta làm việc kín đáo nên hắn chẳng hay biết gì. Nhưng về sau, đối với hành vi của hắn, ta cuối cùng không thể nhẫn nhịn nổi nữa.”

——————————-

Chú thích:

(1) gia tài bạc vạn: ý nói kẻ giàu có nhiều tiền

(2) Phách trống: thứ dùng để đánh trống

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.