Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ năm

Phiên bản Dịch · 2150 chữ

Tiểu Man bị dọa khiến nụ cười căng cứng:” Ngày hôm qua ngươi. . .biến thành. . . thành…”

Hắn ngại ngùng gãi đầu: “ Thành yêu quái. Nhưng đó không phải chuyện ta muốn. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ dọa ngươi. “

“Đâu chỉ dọa, suýt chút ngay cả mạng cũng mất luôn!”

Gì Sông Thanh không lên tiếng phản bác, hắn biết nàng đang tức giận. Khó được lúc tính hắn tốt như vậy, yên lặng để nàng kể tội một lúc lâu. Hắn mặc trên người y phục màu đỏ, từ bụng tới vai vẽ hoa văn kì lạ, nhìn như nòng nọc đang bơi. Hắn tự mình nhóm lửa nướng cá, dù không có gia vị nhưng mùi thơm vẫn tỏa ra bốn phía.

“Mắng xong rồi?” Hắn đem một nửa con cá đưa cho nàng: “Nếm thử tay nghề của ta đi.”

Tiểu Man trong lòng vẫn còn thắc mắc, chưa đưa tay nhận lấy.

Gì Sông Thanh lại nói: “Tay bị chật khớp ta đã giúp ngươi nối lại, không cần lo lắng”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại làm nàng càng thêm tức giận. Nàng đoạt lấy cá trong tay hắn ăn ngấu nghiến nghĩ thầm: Ngươi hôm qua suýt lấy mạng ta, bây giờ đương nhiên phải nhận lỗi. Tiểu Man đợi bụng đã no mới ngẩng đầu chăm chú nhìn đối phương. Ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng, nhìn đông lại ngó tây.

Tới khi bị nàng nhìn khiến toàn thân nổi da gà hắn mới bất lực lên tiếng “ Nhìn ta làm gì? “

“Ta đang đợi ngươi giải thích.”

“Giải thích chuyện gì?”

“Cái gì cũng phải giải thích. Tối hôm qua định gặp ngươi ai ngờ gặp quái vật. Trên người nó còn có vết thương giống ngươi. Ta suýt rơi xuống vách đá, cũng suýt bị ngươi ăn thịt. Ta không ngừng gọi ngươi nhưng ngươi làm như tai điếc mắt mù. Bây giờ không chịu nói rõ thì ngươi còn lương tâm không?”

Hắn khẽ mỉm cười: “Lương tâm bị chó ăn rồi”

“Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.”

Hắn im lặng một lúc, lắc đầu nói: “ Không thể hoàn toàn trách ta. Ngươi trước đó nên báo một tiếng, có cô nương nhà ai nửa đêm đến đây tìm nam nhân? Người không biết còn tưởng hai ta muốn bỏ trốn. Nếu biết trước ngươi đến vào lúc đó ta sẽ sắp xếp, không để ngươi gặp nguy hiểm “

Nàng nhớ tới tình cảnh rời nhà ngày hôm qua, ánh mắt hồng lên lạnh lùng trả lời: ” Tạ Tiểu Man từ trước đến giờ đều như vậy, không để chuyện nam nữ trong lòng. Đã coi ai là bằng hữu thì sẽ chẳng kiêng nể gì.Giờ coi như ta tự mình coi ngươi là bạn bè. Đại thiếu gia, ngươi nói đúng, đừng để ý tới ta. Coi như ta tự làm mình mất mặt!”

Nửa đoạn trước nghe rất vô tình, Gì Sông Thanh đang muốn lên tiếng giải thích nhưng nghe câu cuối tựa như đứa nhỏ giận dỗi làm hắn bật cười. Tiếu Man nói xong không ngờ hắn biểu hiện như vậy, tức tối phất tay áo bỏ đi.

Hắn nhanh chóng cản nàng lại: “ Thực ra những lời kia ta chưa nói hết “

Nàng nghiêm nghị trả lời “Được, nếu vẫn muốn là bằng hữu thì ngươi phải nói hết mọi chuyện, không được giấu diếm”

Hắn cúi đầu im lặng không mở miệng.

Tiểu Man nghĩ hắn chưa tin tưởng nàng: “Không muốn nói? Vậy coi như hai ta chưa từng quen biết. Ngươi tự bảo trọng”

Dứt lời nàng cất bước theo đường mòn trở về, phía sau có tiếng hỏi “Chuyện này rất quan trọng sao?”

“Đối với ta mà nói thì nó rất quan trọng.”

—————————-

Tiểu Man mấy ngày liên tiếp đóng cửa không chịu ra. Nàng nghĩ nếu hắn không chịu nói thì ép buộc cũng chẳng ích gì. Nhớ lại đêm hôm ấy vẫn không rét mà run. Trước đây từng nghe qua rất nhiều phép thuật kì lạ, nhưng ban đêm biến thành quỷ thì chưa từng. Bình thường hắn mặc dù kiêu ngạo không biết kiềm chế nhưng ai ngờ được tới đêm lại trở thành yêu quái.

Khi Tiểu Man về đến nhà, bệnh tình của mẹ nàng cũng từ từ thuyên giảm, phụ thân đối với hai người ngày càng xa cách. Tạ viên ngoại biết được chuyện làm của phu nhân mình thì vô cùng tức giận, sợ việc này truyền ra ngoài nên trách mắng một lúc. Phụ nhân kia vốn có tật giật mình, hơn nữa lần này sợ hãi không nhỏ, tạm thời không dám hành động gì. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều bình an vô sự.

Tiểu Man bây giờ khá thoải mái, hết ăn lại ngủ đến tận trưa mới dậy chơi đùa cùng Ánh nhi. Mẫu thân nàng nhiều lần hỏi đêm đó ở đâu mà cả đêm không về nhưng Tiểu Man không muốn bà lo lắng, trả lời qua loa vài câu.

Ánh nhi cẩn thận quan sát phát hiện tiểu thư nhà mình gần đây dường như có tâm sự, thường hay ngẩn người không biết nghĩ gì, nàng gọi ba bốn lần cũng không trả lời.

Có một lần nha đầu này cố ý nói “Tam cô nương gần đây bản lĩnh thật giỏi.”

“Có ý gì?”

“Chỉ vài ngày đã biết nhị phu nhân bị yểm bùa, đây chẳng phải rất giỏi sao? Chẳng lẽ người được cao nhân chỉ điểm?”

Nàng dùng ngón tay ra hiệu nha đầu này nhỏ tiếng :” Ngươi nói lớn như vậy sợ người kia không nghe thấy chắc? “

Ánh nhi tinh nghịch lè lưỡi hạ thấp giọng: “Cô nương, đêm đó người tìm mộc nhân (1) kia hình như không phải chỉ tình cờ. Nô tì lần đó lén nhìn qua cửa sổ thấy người dán một tấm bùa chú trên gương. Lá bùa đó chẳng lẽ do người tự viết ra?”

“Ta đến đạo quán (2) nhờ đạo sĩ thì có gì lạ.”

“Chẳng lẽ đạo sĩ ngoài viết bùa còn giúp người bắt cá chép?”

“Cá chép bắt ở động Hà Gian, không phải nói cho ngươi biết từ trước rồi sao?”

“Bây giờ ngoài sông đến con tôm cũng chẳng có thì lấy đâu cá chép. Uổng nô tì xem người như người thân, chút chuyện này cũng không chịu nói”

“Ngươi muốn ta kể gì bây giờ?”

“Không nói đâu xa, dạo gần đây người rất hay ra khỏi nhà, có kẻ nói thấy người chạy về hướng núi Thúy Bình. Mỗi lần đều dễ dàng vượt qua khó khăn phu nhân gây ra. Lần đầu khi phu nhân bảo người đi bắt cá, đuổi người ra cửa. Lúc về nô tì thấy tiểu thư trên người có vết máu hỏi xem người có bị thương không, tiểu thư nói đi không cẩn thận bị ngã. Lần thứ hai mang về cả rổ cá. Lần thứ ba, di nương bệnh nặng, trở lại lần nữa đã làm sáng tỏ mọi chuyện, hóa nguy thành an. Mấy hôm trước nô tì thấy người quần áo rách rưới còn tưởng tiểu thư gặp dã thú. Thời gian gần đây lại hay ngẩn người tự lẩm bẩm gì đó, tâm tư chẳng biết bay về đâu. Đây không phải có chuyện giấu diếm sao?”

“Trên núi yên tĩnh, ta thích ở đó một mình chẳng lẽ không được”

“Không phải không được, chỉ là gần đây có một số lời đồn đại khó nghe”

“Còn chuyện này sao?”

“Có người nói gần đây trên núi xuất hiện yêu quái”

Tiểu Man trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Ai nói ? Yêu quái gì?”

“Không rõ yêu quái gì, một người đốn củi nghe được tiếng yêu quái kêu trên núi, âm thanh hết sức thê lương, trên vỏ cây có vết cào như móng cọp, mặt đất in một dấu chân khổng lồ. Tam tiểu thư, người về sau ít lên núi một chút, đây không phải chuyện đùa đâu.”

Tiểu Man vuốt cằm “Ta biết rồi.”

Mặc dù nói vậy nhưng nàng đang suy nghĩ Gì Sông Thanh có phải đã trở về nhà hắn rồi không? Cũng đúng, vết thương hắn tốt lên đương nhiên phải rời đi, còn ở lại làm gì. Ý nghĩ này làm nàng có chút khổ sở. Hai người quen biết không lâu nhưng nói chuyện rất hợp ý. Hắn còn giúp nàng mấy lần mà nàng vẫn chưa kịp báo đáp hắn.

Gió nổi lên khiến cành lá lay động. Ánh nhi ngạc nhiên kêu một tiếng: ” Đây là gì? ”

Tạ Tiểu Man nhìn về hướng đó, nơi ấy có một con hạc giấy sống động như thật. Trên người nó còn kẹp thêm một tờ giấy. Nàng vội vàng mở ra đọc:

Tam tiểu thư nhà Tạ viên ngoại…

Phía dưới viết ——

Lúc trước có gì gây hiểu lầm, mong cô nương tha thứ cho….

Nàng không nhịn được bật cười, hắn cũng biết cần phải xin lỗi?

——————————

Gì Sông Thanh ngồi trên một tảng đá trong rừng trúc vẫy tay với nàng. Có hai khối đá xanh ở đây, ngồi lên thật lạnh. Tiểu Man lấy rượu ra, hai người cụng ly một hơi cạn sạch. Hắn không khách khí tự rót tự uống.

Tạ Tiểu Man chờ hắn uống quá ba chén mới cười dài hỏi “Giờ thì nói rõ tại sao ban đêm ngươi biến thành quỷ, còn buổi sáng lại không?”

“Ban ngày không thể biến, nếu không rất bất lợi với nghề trước kia của ta”

Nàng nhăn mày ngạc nhiên “Trước kia ngươi làm nghề gì?”

“Đạo tặc, chuyên trộm kỳ trân dị bảo (3) trong thiên hạ”

Không ngờ hắn trả lời như vậy, Tiểu Man sợ hãi hỏi lại: ” Thật sao? ”

“Bởi vì sư phụ ta cũng là đạo tặc. Bản lĩnh của ta đều được người truyền cho” Nói xong, hắn tự cạn một chén nữa.

“Chuyện này phải bắt đầu từ khi ta còn nhỏ…”

“Cha mẹ ta chết trong một trận ôn dịch, ta không nơi nương tựa, một thân một mình. Lúc ấy chẳng còn cơm mà ăn, phải đi trộm cắp đầu đường xó chợ. Có lần bị bắt được, kết quả bị đánh gãy chân nằm dưới đất không thể động đậy. Lúc đó có một cô nương ngồi trong kiệu bên cạnh thấy ta đáng thương nên cho ta ít bạc. Không đưa ta đến quan phủ mà dẫn ta về nhà, mời thầy thuốc trị thương cho ta. Sau này mới biết cô nương đó là con gái phú hộ, họ Tô, tên chỉ một chữ Vân”

“Tô Vân là con một nên người nhà đối với nàng rất tốt. Nàng xinh đẹp, ôn nhu hiểu chuyện. Kể từ ngày được cứu đó, hai chúng ta thường xuyên trò chuyện cùng nhau. Ta vào phủ bọn họ giúp việc mong được gặp nàng mỗi ngày. Ta từng nghĩ hạ nhân như bọn ta mới bận rộn nhất, không ngờ một tiểu thư như nàng còn bận hơn. Trời chưa sáng đã phải dậy học cầm kì thi họa, chiều đến học may vá thơ từ, tối mịt vẫn phải thức học thuộc đạo làm thê tử, cảm tưởng như nàng học chẳng bao giờ hết. Mỗi ngày thấy nàng ngồi trong đình phía xa ngắm cảnh, ta đều hướng về nàng ngoắc ngoắc ngón tay. Nàng nhìn thấy cũng sẽ nở nụ cười với ta.”

“Thỉnh thoảng nàng chạy đến hậu viện chơi, ta làm như vô tình gặp gỡ. Nàng lôi kéo ta muốn nghe kể về thế giới rộng lớn bên ngoài, nghe mãi không chán. Nghe xong nàng nói, nếu có một ngày nàng được tự mình trải qua thì thật tốt, nàng không muốn trở lại đây. Ta nói đùa trêu nàng, chuyện đó có gì khó, chỉ cần nàng kể tên địa danh, ta sẽ dẫn nàng đi tìm, khắp nơi ta đều biết. Nàng há miệng, mặt đỏ ửng, nói trừ khi nàng lập gia đình, phụ thân nàng tuyệt đối không cho phép nàng ra ngoài. Nói xong nàng xấu hổ bỏ chạy. ”

————————–

Chú thích

(1) Mộc nhân: người gỗ

(2) Đạo quán: là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

(3) kỳ trân dị bảo: Đồ quý giá, gần như có một không hai

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.