Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ ba

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

“Tam tiểu thư, vừa rồi không hiểu sao di nương hôn mê, miệng sùi bọt mép.”

Tạ Dương thị vốn sợ lạnh, mỗi mùa đông đến đều ho không ngừng, dạo gần đây thậm chí còn ho ra máu. Tiểu Man thấy mẫu thân hai mắt nhắm chặt, mặt mũi trắng đến dọa người, đôi môi tím lại, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng gọi thế nào đối phương cũng không trả lời. Hơi thở lúc có lúc không, thỉnh thoảng mấp máy môi nói gì đó, nhìn qua có vẻ đang mất đi nhận thức. Lần này phát bệnh hoàn toàn khác với những lần trước.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi mau kể từ đầu cho ta nghe!” Tiểu Man gấp gáp nói không rõ ý.

Nha hoàn báo tin vội vàng đi lên bẩm báo: “Nô tì thực sự không biết. Buổi sáng rời giường vốn còn tốt. Sau khi uống thuốc xong, di nương nói muốn hóng gió một chút. Người tự mình nâng rèm đứng trước cửa sổ gần mười phút thì bất chợt lên tiếng ‘ Ánh nhi, ngươi có ngửi thấy mùi cháy khét không? Thật khó ngửi ‘ Nô tì lúc ấy chẳng thấy mùi gì. Kết quả di nương đột nhiên ngã xuống. Nô tì vội vàng đỡ người dậy, hai tay người quơ loạn xa, trong miệng không ngừng kêu gào ‘ thật nóng! Sao lại nóng như vậy! ’”

Tiểu Man cảm thấy nghi ngờ, sao nghe không giống phát bệnh mà như bị yểm bùa? Nàng nhìn thẳng vào phu nhân, cảm thấy người này hôm nay hơi khác thường, thậm chí cố tình tránh né ánh mắt nàng. Tiểu Man nói với nha hoàn: ” Ánh nhi ở đây chăm sóc mẹ ta, ta đi mời đại phu (1) ”

Ba người đến xem bệnh đều lắc đầu không tra rõ nguyên nhân. Liên tiếp bốn ngày nay, nhị phu nhân bệnh tình tái phát ngày càng nặng. Tạ Tiểu Man ngày đêm chờ đợi kì tích xảy ra, nhưng thấy mẹ mình hơi thở càng mỏng manh. chân tay mất dần độ ấm. Cha nghe chuyện chỉ liếc mắt một cái, không biểu hiện chút quan tâm lo lắng nào. Nghĩ đến lòng dạ thờ ơ của phụ thân, Tiểu Man vừa buồn vừa hận.

Dưới ánh nến mập mờ, Tiểu Man mệt mỏi nằm trên bàn tự hỏi phải làm sao? Nước mắt không nén được rơi xuống. Tính tình nàng vốn mạnh mẽ, cố gắng không cho mình khóc lớn tiếng. Tiểu Man nghĩ nếu bị yểm bùa thì cho dù mời đại phu đến cũng vô dụng. Trừ khi được người hiểu rõ thuật này cứu giúp thì may ra, nhưng ai đây? Nàng chợt nhớ đến một người. Gì Sông Thanh có phương pháp giải không? Chẳng qua tuổi hắn nhìn qua không lớn, lai lịch chẳng rõ.

Gì Sông Thanh thấy hai mắt nàng sưng đỏ, gương mặt tiều tụy cau mày hỏi: “Ngươi khóc sao?”

Tạ Tiểu Man không chống đỡ nổi nữa, ngã nhào xuống đất. Hắn đưa tay kéo nàng dậy, chờ nàng kể rõ mọi chuyện mới khẽ vuốt cằm mở miệng: “Không sao, ngươi tới vừa kịp lúc. Nếu chậm một ngày thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi.”

“Ngươi có biện pháp? Đừng chỉ vì an ủi ta.”

Hắn không đáp lại, biến lá cây thành tờ giấy màu vàng, cành cây khô phút chốc hóa ra bút lông, cúi đầu viết gì đó . Hắn nhàn nhạt nói “Đây là năm câu thần chú phá giải bùa phép. Ta giúp ngươi lần này, ngươi tính báo đáp ta thế nào?”

Tiểu Man ngẩn người. Gì Sông Thanh lại nói tiếp “Nói rõ trước, ta đây không thiếu tiền. Những thứ tầm thường đừng lấy ra làm gì”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Lấy thân báo đáp thì sao?”

“Ta nhổ vào!” Tiểu Man tức giận, thật sự không ngờ hắn nói như vậy.

Gì Sông Thanh cười cười “Ta thấy ngươi ủ rũ nên chọc ngươi thôi, đừng tức giận”

“Lúc nào rồi ngươi còn muốn đùa?” Tạ Tiểu Man đưa tay hung dữ đánh hắn.

Hắn viết tổng cộng chín đạo phù, chia đều trong ba túi gấm (2) dặn dò “Trước hết ngươi phải tìm nơi có bùa chú trong phòng. Ta hỏi ngươi, trong phòng ngủ có phải đặt giường đối diện với gương?”

“Đúng thế”

“Ngươi về lấy ra bốn tờ dán bốn hướng đông tây nam bắc, hai cái dán đầu giường cùng cuối giường, cuối cùng phải cầm ba đạo phù trong tay. Hôm nay gần nửa đêm hãy mở cửa ra. Trong phòng không được thắp hương cũng không được đốt đèn. Ngươi đừng đứng cạnh mẹ ngươi, nên đứng trước gương. Chờ ánh trăng chiếu vào gương thì vật kia sẽ bị phản chiếu. Nhìn thấy nó không được hoảng sợ. Nếu nó đi tới nói chuyện cùng ngươi chớ nên mở miệng. Nói tên ngươi ra thì hồn phách sẽ bị bắt đi.”

“Chỉ cần ngươi không trả lời thì vật kia sẽ đi tìm mẹ ngươi. Tới khi ấy ngươi cứ làm như vậy….như vậy…”

Tạ Tiểu Man cẩn thận ghi nhớ. Gì Sông Thanh vỗ vỗ bả vai nàng trấn an: “Chỉ cần làm đúng ta dặn thì không có việc gì. Nhớ nhất định không được hoảng hốt.”

” Ta hiểu rồi.”

Hắn đưa nàng ra khỏi động bất chợt hỏi: “Tiểu Man, chúng ta bây giờ có được coi như bằng hữu (3) không?”

“Sao tự nhiên ngươi hỏi điều này?”

“Nếu là bằng hữu, ta xin ngươi một thứ ngươi không cần được không?”

“Không cần?” Ánh mắt nàng ngạc nhiên: “Có thứ ta không cần sao?”

Hắn chậm rãi nói “Là vật gì hiện tại không thể tiết lộ. Chẳng qua tương lai ngươi sẽ biết.”

Bóng đêm dần bao trùm, ánh sáng chiếu vào phòng làm mọi vật mơ hồ không rõ. Cây cối ngoài sân in bóng lên tường hết sức đáng sợ. Trên đất xuất hiện vài vết lốm đốm, trong gương có thêm một bóng người nữa. Một là phụ nhân (4) nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, người kia là một cô gái lặng lẳng đợi bên cạnh. Mẫu thân nàng hơi thở đều đặn tựa như đang ngủ say, thân thể đã ngừng run rẩy. Tiểu Man cầm túi gấm lo lắng đặt sát vào tim. Mồ hôi trong tay làm ướt cả túi vải. Mặc dù muốn thắp đèn lên ngay bây giờ nhưng đến thời điểm then chốt này rồi nàng không dám tự ý quyết định điều gì.

Gương sáng yên tĩnh phản chiếu mọi thứ trong phòng. Bỗng nhiên chẳng biết tiếng cười từ đâu vọng lại. Tiểu Man sau lưng rét run, sợ sệt từ từ nhìn thẳng vào gương đồng.

Khanh khách, khanh khách, khanh khách khanh khách. Âm thanh như cười lại như khóc, lúc rõ lúc không, từ xa đến gần, thỉnh thoảng vút cao bén nhọn, đôi khi trầm thấp khàn khàn.

Một đầu người từ phía sau gương lộ ra. Hai con mắt phát sáng như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Tiểu Man. Không có con ngươi.

“Lạ thật, sao ở đây lại có thêm người khác?”

Hắn đột nhiên ngồi xuống bò bằng bốn chân đến gần. Nàng lúc này mới thấy rõ, thì ra đó là một đứa trẻ, trên đầu để tóc trái đào, quanh hông còn buộc chiếc yếm vàng nhỏ nhắn. Chỉ có điều da nó trắng bệch như giấy, nhìn thế nào cũng rất kì quái. Mặt nó lớn bằng chậu rửa mặt nhỏ.

Đứa bé nói với nàng “Đã muộn thế này tại sao tỷ vẫn ngồi đây? Tỷ là ai? Mấy ngày trước ta chưa từng thấy tỷ?”

Tạ Tiểu Man mím chặt môi không chịu đáp.

Hắn nháy mắt mấy cái cất giọng to “Này, ta hỏi ngươi sao không trả lời? Nhìn ngươi không giống kẻ điếc? Ngươi tên gì, mau nói cho ta biết.”

Nàng nhất quyết không chịu nói như cũ, chẳng qua sắc mặt ngày càng trắng. Đứa bé đe dọa: “Ngươi không nói sẽ làm ta tức giận!”

Nó đột nhiên đánh vào mặt Tiểu Man làm nàng trực tiếp ngã xuống đất. Sức lực đó lớn vô cùng, trên mặt nàng hằn rõ năm vết tay. Trong lòng nàng vừa sợ vừa lo, không biết về sau còn xảy ra chuyện gì.

“Tốt lắm, ngươi xem thường ta? Để ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại.” Hắn cười gằn một tiếng, lật người nắm lấy tay phải Tiểu Man, mở miệng dùng hai hàm răng sắc nhọn cắn sâu vào da thịt, máu tươi lập tức phun ra. Nàng nhịn đau nhất định không chịu thốt thành lời. Nó dùng sức lắc bả vai nàng: “Tên của ngươi! Tên của ngươi! Tên của ngươi!”

Bàn ghế không hiểu sao cũng rung lên, dưới đất thổi ra làn gió kì lạ. Tiểu Man cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể đau như đang bị bóp nát. Những ly trà bay lên đập vào tường tạo thành âm thanh chát chúa, mảnh vỡ bắn khắp nơi. Gương mặt đáng sợ kia dí sát mặt nàng, hai mắt càng sáng rực, giọng nói pha trộn giữa ôn nhu và âm độc: ” Tỷ tỷ tốt, nói cho đệ tên của tỷ ”

Tim nàng đập nhanh liên hồi, suýt chút nữa mở miệng. Bên tai bỗng nhiên nghe được giọng nói của Gì Sông Thanh: “Đừng sợ, nhất định không được trả lời, nếu không hồn phách của ngươi sẽ bị bắt đi”

Tiểu Man hít thật sâu, nhắm chặt hai mắt lắc đầu. Nàng cảm thấy bả vai được buông lỏng, mở mắt nhìn đồ vật trong phòng trở về nguyên dạng như cũ.

Đứa trẻ cảm thấy không thú vị làu bàu nói nhỏ: “Hóa ra là người câm. Ta mặc kệ ngươi, ta đi tìm kẻ khác.”

Hắn quay lưng bò đến trước giường, cười khúc khích nắm lấy cánh tay người đang hôn mê. Tạ Tiểu Man cẩn thận đi ra phía sau hắn, nhanh chóng đem mấy đạo phù nắm trong tay dán vào người nó. Nó kêu lên thảm thiết, nằm xuống đất lăn lộn không ngừng: “Đau quá, đầu ta đau quá!”

Đứa bé không ngừng ôm đầu, đụng trái đụng phải thậm chí tạo thành mấy cái lỗ nhỏ. Sau gáy có khói đen bốc lên, trong không khí ngửi được cả mùi cháy khét. Nó hình như nhỏ đi, chỉ bằng một nửa khi nãy, da thịt cũng biến hóa.

Tiểu Man cầm cây đánh lửa đốt hai đạo phù. Đứa bé càng kêu gào to hơn, trong miệng không ngừng van xin tha mạng. Nàng bây giờ mới lên tiếng “Đưa ta đi tìm người bảo ngươi đến. Ngươi không đi ta sẽ đốt tờ cuối cùng này!”

Đứa bé nghe vậy thân thể bỗng phát sáng rồi biến mất. Dưới đất xuất hiện người gỗ nho nhỏ, người gỗ đi trước, Tiểu Man nhanh chóng bước theo sau. Ra khỏi phòng, quẹo trái rẽ phải, đi qua rất nhiều con đường. Qua đình nghỉ mát, vào bên trong một cánh cửa lớn khắc hoa lan, nó biến thành làn khói bay vọt vào phòng của phu nhân. Một lúc lâu vẫn không thấy ra ngoài. Tiểu Man lúc này mới hiểu ra, giận giữ không thôi. Dùng sức gạt tấm rèm quý giá sang một bên, vô số hạt trân châu rơi xuống đất. Tiếng động làm người trên giường thức giấc, phu nhân sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Đi xem người nào đến giờ này?”

———————————-

Chú thích:

(1) Đại phu: thầy thuốc

(2) Túi gấm:

túi

(3) Bằng hữu: bạn bè

(4) Phụ nhân: phụ nữ có chồng

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.