Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ tư

Phiên bản Dịch · 1990 chữ

Tạ Tiểu Man lạnh lùng cất tiếng “Không cần nhìn, là ta.”

Phụ thân nàng quát lớn “Lúc này không ngủ còn muốn làm gì? Có chuyện sáng mai dậy hãy nói.”

“Mẹ con không chờ được, phiền người đi qua nhìn thử”

Tiểu Man lặng lẽ nhìn hai bóng người sau tấm bình phong. Tạ viên ngoại bực bội mở lời “Muộn rồi, mai ta sẽ đến. Ngươi trở về đi”

Tiếp theo tiếng thét chói tai của phu nhân vang lên. Nàng đứng đó căm hận cắn răng, hai tay nắm chặt vào nhau, tự dưng nổi lên ý nghĩ muốn lấy mạng bà ta. Ánh nhi nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên đáng sợ thì lo lắng kéo tay nàng. Tiểu Man không để ý trực tiếp đi vòng qua tấm bình phong đem người gỗ để đối diện mình: “Nhận ra không? Đây là thứ bà muốn dùng để dồn chúng ta vào chỗ chết. Giờ thì tốt rồi, mẹ ta bình an qua khỏi. Còn bà chỉ sợ chẳng vui vẻ nổi!”

Bình thường phu nhân sẽ quát tháo một trận, chẳng qua lần này nhìn thấy người gỗ thì hơi ấp úng. Tiểu Man tiếp tục ấm ức lên tiếng “Để ta nói cho bà biết thế nào gọi là liêm sỉ. Ta mặc dù không quyền chẳng thế nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt, càng không bao giờ dùng mấy thứ dơ bẩn này, dùng cách ném đá giấu tay hại người. Nhưng ta không sợ chết! Nếu bà dám động vào mẫu thân ta lần nữa thì cùng lắm ta kéo cả bà xuống địa ngục, không tin bà có thể thử!”

“Câm mồm ——” Tạ viên ngoại cắt đứt lời nàng giận giữ quát lớn: “Đây là những lời ngươi nên nói với trưởng bối (1) sao. Ngươi nghĩ đây là đâu mà dám ra oai. Mau cút ra ngoài cho ta!”

“Nguyền rủa người khác là bà ta, suýt lấy mạng mẫu thân cũng là bà ta. Con có gì sai?” Nàng ném mạnh người gỗ trong tay xuống đất.

“Ngày thường ngươi tỏ ra bất kính ta không so đo, hôm nay không ngờ dám lớn tiếng tại đây. Ngươi còn muốn gì? Muốn ta chết mới vừa lòng sao?”

Tiểu Man không trả lời cũng không chịu nhận sai. Tạ viên ngoại càng thêm tức giận, dùng lực tát vào má nàng. Lần xuống tay này không hề nể nang, hai mắt nàng tối sầm, bên miệng chảy ra tia máu. Nàng lạnh lùng nhìn hai người trước mặt rồi chạy ra ngoài.

Đường phố bấy giờ chẳng còn một ai, cả không gian tối đen, mưa rơi từng giọt như gai nhọn đâm vào thân thể, gió lớn thổi không ngừng như muốn quật đổ mọi thứ. Tạ Tiểu Man bước đi nhưng chẳng có điểm đến, đột nhiên chạy về phía bờ sông. Nước sông trong suốt như gương. Nhà cửa xung quanh phản chiếu trong bóng đêm tựa dã thú chờ săn mồi. Nàng khom lưng đối diện với tình cảnh chật vật của chính mình, lấy nước làm dịu vết bầm trên mặt.

Nàng cô đơn ngồi đó, hai tay ôm đầu gối nhìn về vô thức.

Tạ Tiểu Man à Tạ Tiểu Man, vì sao ngươi phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy?

Ngươi giữ mình cố gắng không đối chọi với bọn họ có lợi ích gì?

Ngươi cam tâm tình nguyện để người ta sai bảo để làm gì?

Ngươi muốn rời xa nơi đó mãi mãi không quay lại thì sao?

Trừ khi ngươi chán sống rồi. Ngươi còn nơi nào để đi? Không đụng chạm họ thì họ cũng chẳng đụng chạm mình. Nàng mở lòng bàn tay nhìn những vết máu ứ đọng bị phu nhân đánh lần trước. Cuộc sống trôi qua chẳng ý nghĩa này thì còn sống để làm gì?

Không ai trả lời nàng, xa xa vọng lại tiếng lá cây lao xao trong gió lạnh.

Bởi vì vừa mưa, đường núi bùn lầy vô cùng khó đi. Tiểu Man mặc dù cầm cao quần lên nhưng vẫn bị dính bùn khắp người. Bước đi lảo đảo, hai má đỏ ửng, chẳng bao lâu đã nặng nề hít thở. Mây đen che đi ánh trăng làm đường núi càng khó đi hơn. Tiểu Man do dự một chút, không muốn bây giờ trở lại ngôi nhà lạnh lẽo kia. Nàng không có bằng hữu nào khác ngoài Gì Sông Thanh. Hắn mặc dù lớn tuổi hơn nàng, lai lịch lại chẳng rõ nhưng ít ra hắn có thể cùng nàng nói chuyện.

Tiểu Man tự hỏi hắn có phải đang ngủ lúc này, liệu mình đến có làm hắn bị dọa sợ? Nghĩ đến đây nàng không nhịn được tự cười một mình. Nàng tháo hai búi tóc ra, dùng tay làm rối tung nó. Dùng khăn tay che kín khuôn mặt giả làm ma nữ đi hù người. Trùng hợp trên người đang mặc y phục trắng, đến bên mép nước nhìn xuống, quả nhiên giống yêu quái đòi mạng. Nàng vừa lòng thong thả đi đến hướng sơn động.

Cây cối hai bên lay động, trong không trung phảng phất thứ mùi gì đó tanh hôi. Trên mặt đất hiện lên một lỗ thủng sâu không đáy, ánh trăng chỉ chiếu vào được một phần trong đó. Chẳng biết vì sao khắp người nàng rét run. Tạ Tiểu Man nhỏ giọng thử gọi: “Gì Sông Thanh, ngươi đã ngủ chưa?”

Một tiếng “Kẽo kẹt” rợn người vang lên, chú ý lắng nghe lại chẳng thấy gì. Nàng tiếp tục rùng mình đứng đó.

Bên trong có ai đấy lảo đảo đi ra. Nàng sợ hãi đi lùi lại từng bước, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Bóng dáng đó cao lớn cỡ một trượng (2), di chuyển chắc chắn vững vàng. Thân hình cao lớn, toàn thân màu xanh nhìn như con cá khổng lồ khoác áo giáp.Hai cánh tay nó dang rộng có lẽ ôm được 100 người cùng lúc. Mười ngón tay đều nhọn giống móc câu sắc bén. Đáng sợ hơn hết là hai cái sừng trên đầu, so với sơn dương (3) còn lớn gấp đôi, quái dị vô cùng.

Tạ Tiểu Man muốn kêu nhưng chẳng hiểu sao không phát ra được bất kì âm thanh nào.

Quái vật vung cánh tay lên muốn bắt lấy nàng.

Trời đất dường như đều đảo lộn. Nàng liều mạng chạy ngược xuống núi, cây cối phía sau bị thứ gì đó bẻ gãy, suýt nữa đem nàng đè bẹp bên dưới. Nó hành động mau lẹ, ra tay nhanh chóng, bước đi không gây ra tiếng động. Khoảng cách lúc này giữa cả hai cũng chỉ đếm bằng chục bước chân. Yêu quái kia phun từ trong miệng ra khí gì đó, những con vật hít phải dọc đường đều trở nên điên loạn hú hét vang vọng cả ngọn núi. Tiểu Man gấp đến nỗi chẳng biết mình chạy đến đâu, chỉ biết chạy về phía trước theo bản năng. Trong mũi bất chợt ngửi được thứ mùi tanh tưởi.

Ngực nàng co rút đau đớn, há miệng muốn kêu, kết quả chỉ khiến từng trận gió lạnh lẽo ùa vào. Gì Sông Thanh ở nơi nào? Tại sao không thấy hắn? Chẳng lẽ bị quái vật ăn rồi?

Trong lòng nàng hốt hoảng vô cùng, dưới chân không chú ý ngã một cái. Quái vật cũng đuổi đến nơi, vọt lên chắn đường đi của nàng, mở miệng lộ ra những răng nanh trắng muốt. Tiểu Man cuống quýt lùi về phía sau, đến khi không lùi được nữa mới biết mình đã đến bên vách đá dựng đứng, phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Con quái vật từ từ tiến lại gần.

Một tia sét lóe lên chiếu sáng mọi vật trong chớp mắt. Nhưng chỉ cần chớp mắt đó cũng đủ cho nàng nhìn thấy vết thương trên bụng con quái vật. Nàng ngạc nhiên kêu lên “A. . . A Thanh. . . Là ngươi!”

Vết thương đó lần trước chính nàng băng bó cho hắn, tuyệt đối không nhầm được.

Tạ Tiểu Man tê dại da đầu, vì sao có thể là hắn!

Chẳng qua mới chỉ một đêm mà xảy ra biến hóa đáng sợ như vậy.

Tạ Tiểu Man lấy tay che mặt. Quái vật bất ngờ rống to một tiếng, hất văng nàng ra xa khỏi vách núi. Sự việc này xảy đến làm nàng kinh ngạc vô cùng. Có thứ gì đó từ trong ngực lan đến tận cổ họng, khó chịu như bị hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong người. Nàng sợ hãi há miệng lại nhổ ra ánh sáng mờ mờ. Vật này rất quái dị, nó bỗng nhiên phát sáng chiếu rõ mọi vật quanh đấy, ánh sáng đó còn chói mắt hơn ánh mặt trời. Quái vật kia muốn tới gần lại nhưng bị thứ gì đó vô hình cản trở.

Nó đưa hai ngón tay ra chạm thử vào ánh sáng kia nhưng bị bỏng nên đau đớn rút tay về, nhìn chằm chằm Tiểu Man, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trán nổi gân xanh liên tiếp cất tiếng cười ghê rợn. Không ngờ trong miệng nó tỏa ra khí như mây đen, lúc đầu chỉ là một làn khói mỏng nhưng càng về sau càng dày đặc, tựa như con mực khổng lồ đang phun mực tấn công.

Tiểu Man hối hận, đáng lẽ không nên lên núi giờ này. Nàng tự hỏi bây giờ phải làm sao? Làm sao mới thoát được khỏi đây? Thứ khói đen kia càng nhiều thì ánh sáng nàng nhổ ra càng yếu ớt hơn.

Sau lưng bất chợt lùa đến hơi thở đáng sợ, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ tay đã bị nắm chặt. Yêu quái nhẹ nhàng gập tay nàng kéo về phía hắn, cạch một tiếng, nàng nghe rõ tiếng chật xương gãy. Tiểu Man đau đớn đến chảy nước mắt. Tuy rằng sợ hãi nhưng bản tính kiên cường lẫn nữa trỗi dậy. Nàng giơ tay lên bắt lấy con mắt trái của quái vật. Không hiểu sao trong giây phút đó, trái tim nàng đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Quái vật bị nắm lấy mắt trái càng điên cuồng nhả khói đen. Bên tai ầm ĩ đau đớn không chịu nổi

Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay buông xuống nằm ra đất. Trong thoáng chốc, một bóng đen to lớn cũng ập xuống cạnh nàng.

Tiểu Man hôn mê bất tỉnh.

——————————–

Mùi hương hoa nhẹ nhàng truyền đến, ánh mặt trời ấm áp bao quanh toàn cơ thể thật dễ chịu. Một cọng lông chẳng biết từ đâu bay vào mũi khiến nàng hắt hơi tỉnh lại, duỗi thẳng lưng mỏi nhừ từ từ mở mắt.

Tiểu Man xoa trán, hai mắt sưng vù, đầu tóc rối tung, quần áo vẫn còn dính bùn đất đêm qua. Trên người đắp một chiếc áo khoác màu xanh. Tiểu Man nhất thời khó hiểu “Tại sao ta lại ở đây?”

Sơn động trống vắng không có ai, dưới đất chất đầy củi khô cùng đá đánh lửa. Nàng nhớ lại đêm qua tới đây tìm người. Kết quả người không tìm được mà gặp phải một chuyện vô cùng kỳ lạ. Nếu chuyện đó không phải thật thì làm sao nàng ngủ lại chỗ này?

Một bóng người đi vào từ cửa động: “Tỉnh rồi? Vừa đúng giờ làm cơm, ta ra sông bắt cá, trên đường về còn bắt được một con thỏ trắng…”

———————————

Chú thích:

(1) Trưởng bối: ý chỉ người bề trên

(2) một trượng: dài 3,33 mét

(3) Sơn Dương: dê núi

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.