Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ hai

Phiên bản Dịch · 2385 chữ

Một con Hoàng Tước (1) từ trong rừng vọt ra, cánh chim dính máu linh hoạt bay lượt hoảng hốt như đang sợ hãi thứ gì đó. Bầu trời có vài con diều hâu lượn vòng, vỗ cánh cùng nhau vây quanh nó. Hoàng Tước bi ai nhìn nàng khiến Tiểu Man sinh ra lòng thương xót. Mấy con chim kia quyết đuổi theo đến cùng, bay theo tận vào trong tán cây.

Ngay lát sau trong bụi cỏ lại vang lên tiếng động. Một con sóc màu vàng sợ hãi chạy qua người nàng nhanh như một làn khói hướng về phía bờ sông. Tiểu Man đang kinh ngạc thì phát hiện dưới chân có điểm khác thường. Nàng sợ hãi nhìn xuống mới biết đó là một con rắn màu xanh trên đầu có ba cái sừng nhỏ, răng nhọn nhe ra. Sóc bị rắn truy đuổi nên ” phốc ” một cái nhảy xuống sông. Mặt nước nổi bọt, sóc chẳng biết đi đâu mất, thay vào đấy là một con cá Trắm Đen (2) dưới sông bơi lội. Rắn lớn trong nháy mắt cũng lao xuống, nhanh nhẹn tiến sát vào con mồi mới, cá Trắm Đen tránh trái tránh phải chật vật trốn trong khe đá giãy giụa.

Tạ Tiểu Man từng nghe nói nếu trên đường gặp những sự kiện lạ liên tiếp xảy ra như vậy thì quá nửa là có cao nhân tu tiên nào đó đang tranh đấu, tốt hơn nên khoanh tay đứng nhìn, không thể can thiệp vào. Nàng ẩn mình trong bụi cây, tò mò muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Con cá Trắm Đen kia sắp sửa bị bắt thì bất chợt biến thành một luồng khói xanh, bay lên hòa vào không trung. Rắn xanh thấy nó muốn chạy nên cũng hóa thành khói trắng đuổi sát ngay sau. Hai ánh sáng một xanh một trắng lẫn lộn trên cao, càng ngày càng xa, dần dần biến mất không để lại dấu vết.

Tiểu Man đuổi theo hướng đó. Chẳng biết đi được bao lâu, bụi gai ven đường phía trước hình như treo một mảnh áo còn dính máu vẫn chưa khô. Nàng theo dấu chân đi vào trong bụi cỏ thì đột nhiên có người từ phía sau che miệng nàng lại. Trống ngực đập liên hồi, không biết đối phương muốn thế nào. Sau đó nghe hắn thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, ta không hại ngươi.”

Nam tử kia không dám tùy tiện buông tay ra, kéo nàng trốn vào bóng cây gần đó. Hai tay mặc dù hơi gầy nhưng rất có lực. Nàng bị hắn kìm hãm không thể động đậy.

Không trung có một con chim nhỏ bay quanh đây như thể đang tìm kiếm gì đó. Một lúc sau mới không tình nguyện vỗ cánh rời đi. Người nọ nhẹ nhõm thở phào một hơi. Tiểu Man vừa vội vừa thẹn thoát khỏi tay hắn xoay người lại.

Thì ra đó là một thiếu niên khoảng hơn hai mươi tuổi mặc y phục xanh. Tạ Tiểu Man hai má đỏ bừng, vừa định quát hắn vô lễ thì người đó ” rầm ” một tiếng ngã xuống. Nàng lúc này mới phát hiện bên sườn hắn có ba vết thương. Mấy vết cào này chảy rất nhiều máu. Biết đây không phải chuyện đùa nên nàng cuống quít nói: “Ngươi chờ một chút, ta xuống núi tìm người giúp!”

Thiếu niên kia kéo nàng lại, hơi thở dần dần yếu hơn: “Không cần . . . . . Chờ ngươi đem người đến sẽ không kịp. Làm phiền ngươi đỡ ta dậy.”

Nói đỡ kì thật là dìu đi. Mặc dù dáng người hắn không tính cao lớn nhưng dù sao tiểu cô nương sức lực cũng yếu hơn, vài phút sau mồ hôi thi nhau chảy ra. Thiếu niên áo xanh chỉ nàng đưa mình vào sơn động cách đó không xa, lấy mấy cành cây khô che chỗ cửa. Tiểu Man muốn hỏi lý do nhưng nhìn mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu cũng đành nuốt xuống không dám mở lời.

Người nọ dùng tay phong bế các huyệt đạo quan trọng. Hắn cắn răng nhịn đau dùng dao lấy những chỗ thịt đã thối. Chỉ nhìn thôi mà Tiểu Man đã tim đập chân run. Đợi vết thương ổn thỏa, hắn chẳng chống đỡ nổi ngã xuống đất. Nàng không dám chậm trễ ngay lập tức đem thuốc trị thương đắp lên như dặn dò, xé nửa ống tay áo cẩn thận băng bó. Thiếu niên kia sắc mặt rất kém, hô hấp lúc có lúc không. Hắn không mở mắt cũng không nói chuyện, mặc cho nàng tự định đoạt.

Nam tử ngủ rất sâu, đến khi trên trời giăng đầy sao mới tỉnh lại. Hắn thấy Tiểu Man vẫn còn ở đó thì ngạc nhiên nói: “Ta còn tưởng ngươi đã đi.”

” Ta cũng định như vậy nhưng sợ vết thương của ngươi chuyển biến xấu nên không rời khỏi.”

Hắn trầm ngâm chốc lát: “Kẻ biến thành rắn kia là kẻ thù của ta. Ta lát nữa sẽ nghỉ ở đây. Chuyện hôm nay đừng nói với ai”

“Được, ta sẽ không nhắc đến.” Nói xong nàng đứng dậy đi tới cửa động. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì quay đầu lại: “Đúng rồi, ngươi còn chưa cảm ơn ta.”

Người nọ lắc đầu lạnh nhạt tiếp lời “Vì sao ta phải làm thế?”

“Ta vừa cứu mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên nói cảm ơn?”

” Người xưa từng nói làm việc tốt không cần báo đáp. Có ai cứu người lại đòi hỏi như ngươi?”

Tiểu Man cũng không chịu kém cạnh ” Lấy oán báo ân thì không phải quân tử.”

Thiếu niên áo xanh thấy nàng tức giận không khỏi mỉm cười ” Nói cũng có lý, nhưng ta không cần cảm ơn ngươi. Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng từng cứu ngươi một mạng. Hai người coi như đều nhau.”

“Ngươi cứu ta khi nào? Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi.”

“Lúc ấy ngươi mới bốn tuổi, tất nhiên không nhớ.”

Nàng sau khi nghe xong chỉ nhìn hắn đắc ý cười mà không hỏi kỹ thêm. Đêm đó về nhà bị trách mắng rất nặng. Phu nhân giận dữ quát tháo: “Nha đầu này mấy ngày nay không được dạy dỗ nên càng ngày càng vô phép. Đúng là cùng một loại với mẹ ngươi. Các ngươi một người giả bệnh, một người giả điên muốn dụ dỗ người nào? Quay trở về quỳ trong sân. ”

Tiểu Man phải quỳ suốt đêm đó, vì thời tiết lạnh lẽo nên nàng cuối cùng không trụ nổi ngất đi, sáng hôm sau mới được phát hiện. Bệnh lần này hơn nửa tháng mới đỡ, nàng còn trẻ nên cơ thể cũng đầy sức sống. Chẳng qua hai tỷ tỷ luôn tìm cách châm chọc, mắng nàng còn mắng cả mẫu thân. Tạ Tiểu Man hiểu phu nhân chưa thấy nàng chết thì sẽ không để yên. Mấy ngày sau phu nhân kêu nàng vào phòng, tìm hạ nhân đánh vào lòng bàn tay, đánh đến nỗi hai tay đều bê bết máu. Tính tình nàng quật cường, dù đau nữa cũng nhất định không chịu kêu.

Một tháng chớp mắt đã qua, nàng bất chợt nhớ đến nam tử kia. Không biết vết thương của hắn thế nào? Không ai đưa cơm thì hắn ăn gì đây? Nếu đói chết chẳng phải lỗi của mình? Nghĩ thế lòng nàng dâng lên nỗi bất an, vội vàng chạy về hướng núi lúc trước.

Tiểu Man theo trí nhớ tìm được sơn động lần đó. Xa xa nhìn thấy một người ngồi khoanh chân trên tảng đá. Hai mắt hắn nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng tựa như đang ngủ say, y phục xanh càng khiến hắn nhìn như gầy hơn. Gió thổi qua làm vạt áo hắn tung bay, nhìn sắc mặt có lẽ đã tốt hơn một chút.

Tiểu Man cười nhẹ một tiếng: ” Vết thương không có tiến triển sao?”

“Làm phiền ngươi quan tâm, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Hai người ngồi đối diện nhau trên mặt đất, thiếu niên kia sờ cằm nhìn nàng: “Đáng tiếc không có rượu, có tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng ngay bên cạnh thế này, thật đáng tiếc.”

“Vết thương chưa khỏi đừng nên uống. Ngày đó đi gấp quên hỏi tên ngươi, ngươi tên gì?”

” Gì Sông Thanh, xanh cùng núi sông, xanh với cỏ cây.”

Tiểu Man đang muốn mở miệng thì hắn chợt khoát tay: “Không cần phải nói, ta biết tên của ngươi. Ngươi họ Tạ, tên Tiểu Man. Nhà ở ngoại thành phía nam, là con thứ ba hơn nữa do vợ lẽ sinh, bên trên còn hai tỷ tỷ cùng cha khác mẹ.”

Nàng ngạc nhiên suýt nữa nhảy lên: ” Ngươi làm sao biết rõ như vậy?”

“Ta bấm tay tự tính ra.”

“Nói thế ngươi thật sự hiểu thuật bói toán? Hôm đó ta gặp ngươi lúc đang cùng người ta tranh đấu?”

Gì Sông Thanh gật đầu một cái: ” Đúng vậy, người hôm ấy là sư phụ của ta. Nhiều năm trước ta rời khỏi môn phái không hiểu sao luôn đối đầu cùng lão. Gần đây gặp mặt chưa kịp nói câu nào đã ra tay. Ta chạy trốn tới nơi này đúng lúc gặp ngươi.”

Nàng thầm nghĩ không tôn sư đạo chính là đại nghịch: “Tại sao muốn rời đi? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không phải người tốt?”

Gì Sông Thanh chỉ lắc đầu không đáp lại.

“Chẳng lẽ hắn là người tốt còn ngươi là kẻ xấu?”

“Ta không biết, hắn xem ra không phải hạng gian ác. Chẳng qua hắn không thích tính khí của ta, ta cũng không muốn để hắn dạy dỗ.”

Lời nói của hắn làm Tiểu Man càng nghe càng không hiểu. Nàng thở dài cúi đầu, dường như nói chuyện cùng người này khiến nàng thoải mái hơn nhiều. Mấy ngày nay trong lòng sầu muộn không biết giãi bày cùng ai. Nam nhân quan sát nàng một lúc, ánh mắt dừng lại trên bàn tay bị thương ngạc nhiên hỏi: “Tay ngươi bị làm sao?”

Tiểu Man hoảng hốt giấu tay sau lưng, Gì Sông Thanh càng nghi ngờ hơn “Đây là vết trâm cài tóc đâm vào, do ai làm? Ngươi không nói ra ta cũng tự có cách biết.”

Nàng thấy không lừa được nên đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể ra. Thiếu niên nghe xong khẽ mỉm cười “Thì ra là vậy. Ngươi muốn bắt cá chép sao không nói sớm, chuyện này có gì khó khăn?”

Gì Sông Thanh mặc dù làm như đây là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng Tiểu Man lại ném cho hắn ánh mắt xem thường. Tháng này thời tiết rất lạnh, ngay cả bóng dáng một con tôm cũng chẳng có. Thiếu niên áo xanh tay cầm một cây trúc dài, đứng lên nhìn xung quanh. Hắn cẩn thận dùng đầu gậy lấy xuống tấm mạng nhện mỏng nơi góc động thổi một hơi vào nó, mạng nhện lóe sáng phút chốc biến thành lưới đánh cá. Hắn giao lưới cho nàng ra hiệu đừng lên tiếng, đặt hai ngón tay bên miệng lẩm bẩm gì đó. Cây trúc đặt cạnh vách động chợt rung lên, tiếng róc rách của nước vang vọng tựa như có dòng sông tự động xuyên qua.

Hắn khẽ mỉm cười nâng cây trúc. Dưới đất bỗng nhiên có nước chảy vào, bên trong ngập tràn nước mà ngoài động lại chẳng mảy may có một giọt. Tiểu Man đưa tay sờ người, thật kì lạ, y phục của nàng chẳng hề ướt. Nước dâng tới đầu gối rồi dừng lại.

Hắn nhìn nàng còn đang ngây người “ở đó làm gì, mau tung lưới.”

Lời chưa dứt, một con cá chép lớn theo dòng nước nhảy lên, Tiểu Man gấp gáp cầm lưới đuổi theo nó. Con cá nghịch ngợm ở trong lòng nàng ngọ nguậy khiến nha đầu này cười to vui vẻ. Thời tiết này lại ở trong động bắt cá, thật sự chưa từng tưởng tượng ra.

Trên mặt nàng tràn ngập ý cười, giống như vô cùng vui sướng.

Phu nhân đang nằm trên giường ấm nhìn thấy cá chép trước mặt suýt nữa đem hai con ngươi rớt ra ngoài. Cá trong tay nhảy loạn trên mặt đất. Hai tỷ tỷ kinh ngạc nhìn nhau rồi ba mẹ con cùng nghẹn họng không thốt ra tiếng nào. Tiểu Man nhịn cười, thầm nghĩ mấy người lúc này còn gì để nói?

Phu nhân nhìn sắc mặt nàng càng thêm tức giận, vỗ bàn quát lên “Nha đầu chết tiệt kia, con cá này từ đâu trộm được?”

“Cá bắt ở sông sao lại nói trộm?”

“Lừa ai, ngươi nghĩ mùa đông còn cá để bắt sao?”

Tiểu Man cười lạnh ” Đúng rồi. Phu nhân cũng biết không có sao còn năm lần bảy lượt bắt con đi mua? Rốt cuộc người muốn thế nào?”

“Ngươi. . . . . . Phản rồi! Ngươi chỉ cho ta nơi nào bán. Bắt dưới sông? Quả nhiên không được dạy dỗ tử tế! Người đâu , vả miệng.”

Tạ Tiểu Man bị ức hiếp mấy ngày nay rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng rút trâm cài tóc trên người cười lạnh: ” Hôm nay kẻ nào dám chạm vào ta, ta liều mạng cùng kẻ đó!”

Giọng nói của nàng thê lương nhưng cương quyết, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên. Phu nhân giận đến cả người run rẩy, gào to với hạ nhân: “Phản, phản rồi! Mau lôi nha đầu này đi!”

Hai bên đang giằng co thì một nha hoàn chạy vào hô lên: “Không xong, Nhị di nương (3) xảy ra chuyện.”

Tiểu Man sợ hãi vội hỏi: “Mẹ ta làm sao?”

—————————————–

Chú thích

(1) Hoàng Tước:

hoàng tước

(2) Cá Trắm Đen

(3) Nhị di nương: bà hai ( chỉ người vợ thứ 2, vợ lẽ )

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.