Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình như hôm nay hơi lạnh

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

"Đừng có khóc sướt mướt nữa, không ai đồng tình với ngươi đâu.", chẳng biết từ lúc nào Vu Hoan đã đi tới trước mặt Đông Phương Tú, nhìn nàng từ trên cao: "Có một số việc không phải ngươi muốn tránh là tránh được."

Tiếng nức nở của Đông Phương Tú dần nhỏ xuống, hai mặt đẫm lệ nhìn Vu Hoan.

"Đứng lên đi!"

Trước mặt đột nhiên có thể một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, Đông Phương Tú luống cuống lau nước mặt, mượn lực của Vu Hoan đứng lên, thận trọng hỏi: "Ngươi không tức giận nữa?"

Vu Hoan thu tay lại, hai tay vòng trước ngực, thản nhiên nói: "Tính ra thì ngươi cũng chẳng có quan hệ với Đông Phương Cảnh là mấy."

Đông Phương Cảnh là người trên đại lục Huyễn Nguyệt, người của gia tộc Đông Phương còn Đông Phương Tú là người ở đại lục Trấn Hồn. Hai nhà này mặc dù có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời nhưng Đông Phương gia trên đại lục Trấn Hồn tôn quý hơn trên đại lục Huyễn Nguyệt nhiều.

Đông Phương Cảnh.

Đông Phương Tú mang vẻ mặt nghi ngờ, trong gia tộc có người đó hả?

"Mặc dù tính tình Loan Minh không tốt lắm nhưng nhân phẩm cũng coi như ổn sao ngươi lại bài xích hắn như vậy?", Vu Hoan chỉ thuận miệng hỏi nhưng sắc mặt Đông Phương Tú lại trở nên khó coi trong nháy mắt.

Khóe miệng Đông Phương Tú nở nụ cười khổ: "Hắn có người mình thích rồi."

Đông Phương Tú bỗng giật mình phát hiện có chỗ không đúng, vì sao nàng lại mang bộ dạng như hiểu Loan Minh rất rõ vậy?

"Thật à...", nhìn bộ dạng của Loan Minh, không giống kiểu không thích Đông Phương Tú mà!

Trước khi nàng bị đánh thành người, trên đại lục Trấn Hồn loan truyền nhiều nhất là chuyện Loan Minh sắp đính hôn với đại tiểu thư Đông Phương gia, Đông Phương Tú.

Mới mấy tháng trôi qua, sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này?

Mà người nghe không hiểu bọn họ đang nói gì là Kỳ Nghiêu và Khuyết Cửu lại ngồi xổm bên cạnh yên lặng khoe ân ái.

"Vu Hoan cô nương... Rốt cuộc cô là ai?", nàng khẳng định trên đại lục Trấn Hồn chưa từng có nhân vật nào như này tồn tại.

Nếu nàng là người trên đại lục Huyễn Nguyệt vậy vì sao lại rõ ràng nhiều chuyện trên đại lục Trấn Hồn như vậy? Còn biết cả Loan Minh.

Kỳ thật Vu Hoan không biết Loan Minh nhưng nàng biết người bên cạnh Loan Minh là Phong Lãng, đai ngọc trên đầu của con hàng này chẳng bao giờ đổi, có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra. Mà, có thể để Phong Lãng đích thân phục vụ thì ngoại trừ Loan Minh ra nàng không nghĩ ra người thứ hai.

Nhưng Loan Minh đến đây làm gì?

Một cái Tù Linh cốc, đám người bên đó hẳn sẽ không để trong lòng mới đúng.

Vu Hoan thuần thục lấy điểm tâm trong vòng tay bạc ra, nhét vào miệng, thú nhỏ nghe được mùi thơm không ngừng chi chi chạy bên chân nàng. Vu Hoan ôm điểm tâm ngồi xổm xuống, ăn một miếng lại đút thú nhỏ một tí, hiển nhiên không có ý định trả lời vấn đề của Đông Phương Tú.

Đông Phương Tú: "...", nguyên một con người to lù lù như nàng cứ thế bị lơ đi rồi?

Thiên Khuyết kiếm hoàn toàn không được để tới: "...", làm lơ như thế đã tính là gì, ngươi nhìn chủ nhân còn bỏ qua ta mấy ngày mấy đêm!

Đông Phương Tú cẩn thận nhìn Dung Chiêu chắp tay đứng đấy, đáy lòng xoắn xuýt một phen, vẫn đi tới: "Dung Chiêu công tử, Vu Hoan cô nương rốt cuộc là ai?"

Mày Dung Chiêu nhíu lại, quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên gương mặt trắng nõn của Đông Phương Tú, giọng nói nhẹ nhàng lại không mang theo chút tình cảm nào: "Không phải chuyện ngươi nên hỏi."

Đông Phương Tú: "...", vậy nàng có thể hỏi cái gì?

Cuối cùng Đông Phương Tú cũng chẳng hỏi được gì nhưng sự hiếu kì với Vu Hoan tất nhiên là không ít đi được, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Vu Hoan chằm chằm.

Cuộc thảo luận của bên Kỳ Tiển vẫn tiếp tục kéo dài đến qua nửa đêm mới giải tán, vốn doanh địa đang yên tĩnh bởi vì những người kia quay lại mà lập tức trở nên náo nhiệt.

"Sắp rồi.", Vu Hoan sờ đầu thú nhỏ, nhìn về mặt biển phía xa.

Khi tia sáng cuối cùng của ánh trăng và ánh bình minh mới lên tương giao, mặt biển đột nhiên cuộn trào dâng lên như thể nước bị đun sôi, sóng nước quấn lấy từng tầng từng tầng vỗ vào bờ biển.

Cảnh tượng này vừa xuất hiện người bên kia đã sớm chuẩn bị xong, bắt đầu tranh nhau chen lấn chạy về bờ biển giống như sợ chậm một bước thì sẽ bị người khác đoạt chỗ.

Vu Hoan lặng lẽ nhìn một lát mới đứng dậy nhìn Khuyết Cửu: "Có thể thuần thục không chế năng lực của ngươi chưa?"

Khuyết Cửu khẽ gật đầu, mấy ngày nay vụng trộm luyện tập, gần như đã có thể nắm chắc trong tay rồi.

"Vậy là được rồi, lát nữa khi xuống nước đừng sử dụng loạn năng lực, bị đám người Sở Vân Cẩm phát hiện sẽ rất phiền toái.", Vu Hoan cẩn thận dặn dò một hồi rồi ôm thú nhỏ, sau khi xác định không bỏ sót thứ gì mới từ từ đi về phía bờ biển.

Thiên Khuyết kiếm: "...", chủ nhân, lại quên nó, những ngày tháng này biết sống thế nào đây!

Dung Chiêu quét mắt nhìn Thiên Khuyết kiếm một cái, Thiên Khuyết kiếm lập tức dừng thân kiếm đang lộn xộn lại, lệ rơi đầy kiếm.

Chủ nhân bắt nạt nó, nó chịu, nhưng vì sao ngay cả kiếm linh thối này cũng muốn bắt nạt nó, rốt cuộc ngươi là kiếm linh của ai hả!

Không quan tâm tới sự lên án của Thiên Khuyết kiếm, Dung Chiêu bước nhanh tới bên cạnh Vu Hoan, hơi cúi đầu: "Tu Linh cốc nguy hiểm trùng điệp, bây giờ vẫn còn cơ hội hối hận."

Vu Hoan cười lạnh: "Chỉ còn một bước nữa là tới cửa, ta có điên mới từ bỏ. Ngươi đừng ở đây cản trở ta, lăn về không gian đi."

Dung Chiêu: "...", vì sao lòng tốt luôn bị xem như lòng lang dạ thú?

Về thì về, hắn cũng biết giận!

Xin hắn, hắn cũng không ra!

Nhận ra người bên cạnh đã biến mất, thần sắc Vu Hoan hơi biến đổi nhưng nhanh chóng bị mặt biển di dời lực chú ý.

Trên bờ biển, nhân mã từng đám người đều chia ra đứng thành các đoàn nhóm, vừa mừng rõ, vừa khẩn trương nhìn mặt biển chằm chằm. Đi xuống, nếu vận khí tốt, nói không chừng khi ra đã là cao thủ Chuẩn thánh.

Loan Minh mang theo một đám thủ hạ, từ từ đi trong đám người đến chỗ cách Vu Hoan không xa, Vu Hoan ghé mắt nhìn qua vừa vặn đối mặt với con ngươi âm trầm ẩn chứa một tia tìm tòi nghiên cứu của Loan Minh.

Vu Hoan phách lối gật đầu ra hiệu với Loan Minh, Phong Lãng bên cạnh hơi ngẩn ra, vẻ mặt này... Sao lại quen thuộc như vậy?

Từ lúc Loan Minh vừa xuất hiện Đông Phương Tú đã hận không thể nhét đầu vào kẽ đất.

Mặt biển còn đang không ngừng cuộn sóng, khi ánh trắng hoàn toàn biến mất, bầu trời chỉ còn lại thái dương, mặt biển cuồn cuộn đột nhiên tách ra hai bên, giống như bị người ta dùng lưỡi dao bổ ra một thông đạo. Thông đạo này kéo dài về nơi xa, không nhìn thấy điểm cuối.

Thông đạo vừa xuất hiện, tất cả mọi người bắt đầu tuôn vào thông đạo.

Loan Minh vẫn không nhúc nhích, Vu Hoan không biết vì suy nghĩ gì mà cũng không hề động.

Hai bên như đang so xem ai định lực tốt hơn.

Ánh mắt Vu Hoan vẫn đặt ở lối vào, nhìn thấy Sở Vân Cẩm thanh lãnh như tiên nữ đi xuống nàng mới chuyển chân đi theo.

Nghĩ đến lộ trình sau đó, đáy lòng Vu Hoan lại thấy vô cùng phiền muộn, nàng đi theo nữ nhân này để nàng có thể thành công vào Tu Linh cốc thật sự nên không thể để nàng ta treo!

Loại chuyện này...

Nghĩ thế nào vẫn cảm thấy cực kì bứt rứt bực bội!

Sở Vân Cẩm đã đi đằng sau rồi nên sau khi Vu Hoan xuống dưới chỉ còn lại Loan Minh.

Loan Minh nhấc chân muốn đuổi theo Vu Hoan nhưng chân còn chưa bước xuống đã bị người ngăn lại: "Công tử, ngài không thể xuống."

Tầm mắt hung ác nham hiểm của Loan Minh nhìn về phái Phong Lãng, im lặng biểu đạt 'quyết tâm không thể không xuống dưới'.

Phong Lãng toát mồ hôi lạnh nhưng bàn tay giữ Loan Minh vẫn không buông ta: "Công tử, thân phận ngài tôn quý, trong Tù Linh cốc này không biết nguy hiểm đến đâu, thuộc hạ không thể để ngài mạo hiểm."

"Buông ra.", Loan Minh lạnh giọng quát một tiếng, Phong Lãng vẫn cố chấp giữ lấy Loan Minh.

Loan Minh nhíu mày, không báo trước cứ thể đánh Phong Lãng.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.