Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ỳ ya ỳ ya yo hây ya

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Dung Chiêu sớm có dự kiến từ trước, ngay khi Vu Hoan kéo ống tay áo hắn đã tạo ra một cái kết giới, linh lực Bách Lý Hiên đánh vào kết giới lập tức bị bật ra, bay về phía Tô Tú.

Tô Tú và Khuyết Cửu ở cách đó hơi xa, cộng thêm đường linh lực kia bị kết giới của Dung Chiêu bắn ngược trở lại nên về phương diện tốc độ lại càng tăng thêm nhiều, Tô Tú chỉ có thể trơ mắt nhìn đường linh lực đó bay thẳng về phía mình.

Ngay lúc nàng cắn răng chịu đau thì trước mắt đột nhiên tối sầm, khí tức âm lãnh vây lấy nàng, trên lưng nhiều thêm một cái khuỷu tay hữu lực, cả người ngã về phía sau, người ôm nàng cũng thuận thế đè xuống.

"Hự...", người phía trên phát ra tiếng rên nhỏ xíu.

Tô Tú lúc này mới nhìn rõ người đè trên người mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nàng đẩy thiếu niên ra, sau khi bối rối một lúc mới kéo giãn khoảng cách với hắn.

Hai đầu lông mày thiếu niên nhiễm lệ khí, ánh mắt nhìn Tô Tú như thể muốn lột da ăn sống nàng.

"Công tử!", người bên cạnh thiếu niên khẩn trương chạy tới, một người đỡ thiếu niên dậy còn người khác thì đối đầu với Bách Lý Hiên.

"Giết!"

Thiếu niên vừa cất lời, người đối mặt với Bách Lý Hiên đã ra công kích. Bách Lý Hiên cảm thấy rất ấm ức, ông ta hoàn toàn không muốn động vào thiếu niên kia mà!

Hơn nữa... Rõ ràng là do hắn xông lên, liên quan rắm gì đến ông ta hả!

Đáy lòng ấm ức thế nào cũng không tránh được công kích của những người này, không phản kích thì chỉ có chờ chết.

Mấy tháng nay Bách Lý Hiên cũng không nhàn rỗi, thực lực đã đột phá Chuẩn thánh sơ cấp, ông ta vốn cho rằng đối phó với những người này cũng không phí bao nhiêu sức lực nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, ông ta đã xuất hiện trạng thái kiệt lực mà người của đối phương lại vẫn điên cuồng.

Thân pháp lại còn biến ảo khó lường, từng người đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, người của ông ta đã ngã xuống không ít.

Bách Lý Hiên càng nhìn càng thấy nóng vội, đây rốt cuộc là người phương nào.

Về phần Vu Hoan cũng có người công kích nàng. Hiển nhiên thiếu niên kia chưa hề nói giết ai nên bọn họ đều công kích tất.

Tô Tú đứng ở nơi cách thiếu niên mấy bước, nhìn mấy người Vu Hoan, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nàng xê dịch về phía thiếu niên, đề xuống sự bài xích trong lòng, cắn môi nói: "Bọn họ là bằng hữu của ta."

Thiếu niên được một người đàn ông cao lớn đỡ, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng cặp mắt kia lại đỏ quạch, nhìn chòng chọc vào Tô Tú như thế muốn nhìn ra một đóa hoa trên người nàng.

Cả người Tô Tú đều thấy khó chịu nhưng vì bọn Vu Hoan nàng không thể không cứng ngắc đứng ở đó, mặc cho hắn dùng ánh mắt dò xét trắng trợn trên người mình, buông mi che đi đôi mắt tràn ngập hơi nước.

Thật lâu sau, thiếu niên cười nhạo một tiếng, hất nam tử kia ra đi về nơi xa.

Nam tử than nhẹ một tiếng: "Tú cô nương, công tử người..."

"Phong Lãng.", thiếu niên đứng ở đằng xa lớn tiếng quát, nam tử lập tức câm miệng, dùng ánh mắt thâm ý nhìn Tô Tú một cái rồi gọi người rút lui.

Tô Tú mấp máy môi, sau khi thấy thiên niên đã bị người vây quanh hoàn toàn không thấy người, mới chậm chạp đi tới cạnh Vu Hoan, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, hắn không cố ý.

Vu Hoan vuốt vạt áo không một nếp uốn, hờ hững đáp: "Không sao, sớm muộn cũng đáp lại."

Con ngươi Tô Tú thít chặt, nàng biết nữ tử trước mặt đang tức giận lập tức thấy hoảng: "Vu Hoan cô nương, nộ khí của cô cứ tính vào ta, ta nguyện một mình gánh."

Nếu lúc trước nàng hoàn toàn không lo lắng nhưng nữ tử trước mặt đã không giống vậy nữa rồi, về phần chỗ nào không giống nàng lại không nói ra được.

Nhưng đáy lòng lại có một trực giác, nếu nàng không xin lỗi, có khả năng hắn sẽ chết rất thảm.

Vu hoan cười như không cười nhìn Tô Tú một cái, ngữ điệu mang theo sự trào phúng quen thuộc: "Ngươi lấy cái gì để thay thế hắn?"

Tô Tú như thể ngũ lôi oanh đỉnh[1], đúng vậy, lấy cái gì chứ?

[1] Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh trên đầu, ý chỉ phải chịu đả kích lớn.

Hắn không có chút quan hệ nào với nàng cả.

Vu Hoan thấy sắc mặt Tô Tú không tốt, nghĩ một chốc, tự cho lời mình nói là an ủi: "Xem ở phần ta đã cứu ngươi, ta sẽ nhẹ tay một chút, không giết chết hắn."

Dung Chiêu: "...", trước và sau có quan hệ gì?

Cứu người ta còn muốn bán mặt mũi cho người ta, nữ nhân này không phải chưa uống thuốc thì là uống lộn thuốc, khẳng định!

Vu Hoan quay đầu nhìn đoàn người Bách Lý hiên, ai ngờ bên kia đã chẳng còn một ai, từ lúc những người kia rút lui, Bách Lý Hiên cũng đã mang người đi, chỉ còn lại mấy thi thể nằm ở đó.

Vu Hoan nhíu mày, co người lại gần Dung Chiêu: "Đổi chỗ."

Dung Chiêu: "...", bọn họ còn không chảy máu đâu được chưa!

Có vết xe đổ nên không ai dám gây sự với Vu Hoan còn Tô Tú vẫn luôn ưu tư trầm lặng, chỉ những khi nhìn Sở Vân Cẩm mới bộc lộ ra hận ý tận trời.

Cuối cùng Kỳ gia cũng đến, Kỳ Tiển vừa đến đám người dẫn đầu đã vây lại, Kỳ Tiển cho người khoanh vùng một khoảng đất trống, người không có phận sự tất cả đều không được vào.

Vu Hoan đứng nhìn từ xa, trong thần sắc khinh miệt mang theo sự trào phúng.

"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.", Vu Hoan thả điểm tâm trong tay ra, quay đầu nhìn Khuyết Cửu bên cạnh.

Sắc mặt Khuyết Cửu hơi bối rối, chỉ chỉ Tô Tú đang cúi thấp đầu, tâm trạng rất tệ phía đối diện: "Vì sao trước đó ngươi giận nàng?"

Ngóng thấy vấn đề này, Dung Chiêu cũng hơi ghé mặt, hắn cũng rất muốn biết vấn đề này. Cái kiểu đang yên đang lành bỗng dưng tức giận này so với lúc giận dỗi hắn còn khó hiểu hơn.

Ngón trỏ Vu Hoan cuốn lấy một lọn tóc trước ngực, liếc Tô Tú một cái, Tô Tú cũng đang len lén nhìn Vu Hoan, bàn tay đặt trên đùi không khỏi nắm chặt.

Nhìn thấy động tác của Tô Tú, Vu Hoan nhếch miệng, vẽ ra một đường cong châm biếm, trong giọng nói mềm mại tràn đầy mỉa mai: "Trong trí nhớ của ta, người có hôn ước với Loan Minh chỉ có đại tiểu thư Đông Phương gia. Ta và Đông Phương Cảnh cũng coi như có thù, ngươi cảm thấy ta có nên tức giận không?

Khuyết Cửu: "...??", nói toàn cái quỷ gì vậy, tách ra thì nàng hiểu nhưng gộp lại nàng hoàn toàn không hiểu là sao?

Dung Chiêu như thể bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Mà Tô Tú đột nhiên ngẩng đầu, trong mặt toàn sự khó tin.

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu thì chẳng hiểu ra sao, rõ ràng bọn họ đều là người trong cuộc nhưng nghe vào lại chẳng hiểu gì.

Tô Tú sững sờ đứng dậy, đi hai bước về phía Vu Hoan rồi dừng lại, loay hoay mãi mới lẩm bẩm hơi: "Từ... Từ khi nào ngươi biết ta là..."

"Không biết.", Vu Hoan nhún vai.

"Vậy ngươi...", làm sao lại biết nàng là người của Đông Phương gia? Còn nói ra thận phận nàng một cách chuẩn xác...

Vu Hoan nhíu mày: "Bây giờ biết.", trước đó chỉ là suy đoán còn bây giờ thì đã xác nhận rồi.

Tô Tú: "..."

Cảm giác mình vừa bị gài, thần sắc căng thẳng của Tô Tú thoáng buông lỏng, nàng loạng choạng lùi về phía sau mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.

"Ta tên Đông Phương Tú, đúng là người Đông Phương gia, xin lỗi vì đã lừa các ngươi nhưng... Ta chỉ muốn tự vệ thôi."

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu nhìn nhau, rất có thể hiểu được cách làm của Đông Phương Tú, dù sao trước mặt người xa lạ ai chẳng phải giữ lại chút bí mật.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.