Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xui xẻo thì mất mạng

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Hai bên đều là tường nước, người đi phía dưới nhiều ít gì đều thấy hơi sợ hãi, một khi những bức tường nước này đổ ập xuống tất cả mọi người đều chết chắc.

Nên tốc độ của những người này đều không tự chủ nhanh hơn, ngay cả tiếng trò chuyện cũng không có, chuyên tâm đi đường.

Nhìn thấy nước trong lòng Khuyết Cửu đã sinh ra cảm giác thân cận nếu không phải đáy lòng vẫn nhớ kĩ lời Vu Hoan nói nàng đã hận không thể đâm luôn đầu vào nước.

Đông Phương Tú đi đầu tiên, chắc do nàng không muốn đối mặt với Loan Minh đi phía sau.

Nhưng nàng đã quên, phía trước còn một Sở Vân Cẩm.

Sở Vân Cẩm vốn muốn đi giữa hai người kia nhưng do nàng ta nhìn Đông Phương Tú nên chậm chân lề mề đi cuối đội ngũ.

Thấy Vu Hoan nghiêng đầu nói chuyện với nữ tử khác, bàn tay giấu trong tay áo của Sở Vân Cẩm ngưng tụ một đạo linh lực, đánh ra từ góc độ bí mật.

Đáy lòng Đông Phương Tú toàn là Loan Minh, tâm thần vẫn đang ngẩn ngơ cho đến khi cảm giác được nguy hiểm tới gần mới bừng tỉnh nhưng đã chậm, đường linh lực kia đánh vào ngực nàng, thân hình ngã thẳng vào tường nước.

Nháy mắt khi Đông Phương Tú ngã vào tường nước, tường nước vốn đang vững chắc đột nhiên bắt đầu sụp đổ như hồng thủy ập đến, người trên lối đi bị giội cho ướt sũng trong nháy mắt.

Có lẽ do Sở Vân Cẩm không ngờ sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền như vậy nên thần sắc trở nên kinh hoảng, thấy người xung quanh đều liều mạng chạy về phía trước, không để ý tới mình mới thở phào, cũng dồn hết sức lực chạy về phía trước.

Mà Vu Hoan bên này, nàng chỉ vừa ngay thấy một tiếng 'ào', còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra đã bị giội nước, bên tai là tiếng nước ào ào đang không ngừng trút xuống.

Hơi lạnh thấu xương truyền khắp toàn thân trong nháy mắt, Vu Hoan không khỏi run lên một cái.

Khuyết Cửu phản ứng nhanh nhất, lợi dụng năng lực bản thân tạm thời khống chế nước xung quanh ra chỗ khác nhưng con đường phía trước đã bị chìm hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người phía xa đang chạy về phía trước với tư thế hài hước.

Tiếng mắng chửi đan xen cùng tiếng nước, hỗn loạn không chịu nổi.

Sắc mặt Vu Hoan rất xấu. Thông đạo chỉ duy trì nửa canh giờ, vừa đi chưa được bao lâu sao đã bắt đầu sập?

"Vu Hoan cô nương, không thấy Tiểu Tú đâu.", Khuyết Cửu nhìn quanh một vòng vẫn không thấy Đông Phương Tú.

"Trông thấy công tử nhà chúng ta không?", giọng nói lo lắng truyền từ phía sau tới, tiếng nước dao động, có người tiến lại gần.

Vu Hoan quay đầu đã thấy Phong Lãng ôm biểu cảm lo lắng vô cùng nhếch nhác.

Vừa rồi Loan Minh đột nhiên vọt ra, hắn hoàn toàn không phản ứng kịp đã bị nước xối vào đầu. Chờ đến khi nhìn lại đã chẳng còn thân ảnh Loan Minh, chỉ có ba người đứng phía trước đang nhìn xung quanh.

Vu Hoan nhét thú nhỏ vào áo rồi đi, ngữ điệu lạnh băng, nói: "Không biết. Khuyết Cửu, có thể giữ được không?"

Câu phía trước là trả lời Phong Lãng, câu phía sau là hỏi Khuyết Cửu.

"Không biết phía trước xa đến đâu...", Khuyết Cửu hơi chần chờ, cái thông đạo này dài đến không thấy điểm cuối, nàng có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy không cũng là vấn đề.

"Không sao, có thể kiên trì được bao lâu thì cứ kiên trì ngần đó.", Vu Hoan bắt đầu đi về phía trước.

"Nhưng không thấy Tiểu Tú đâu, nàng có sao không?", đáy mắt Khuyết Cửu tràn ngập sự lo lắng, bọn họ cứ đi như thế thì Đông Phương Tú phải làm sao bây giờ?

Kỳ Nghiêu cũng khuyên nhủ theo: "Vu Hoan cô nương, hay chúng ta tìm thử xem?"

Vu Hoan quay người, lạnh nhạt nơi đáy mắt không hề che đậy lộ ra trước mắt Kỳ Nghiêu và Khuyết Cửu: "Khuyết Cửu, ta sẽ không vì một người mà từ bỏ mục đích của ta. Chúng ta có giao dịch, dù ngươi đồng ý hay không thì ngươi vẫn phải đi theo ta."

Dứt lời, mặc kệ Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu phản ứng thế nào, nàng cứ thế quay người đi về phía trước.

Phong Lãng cuống lên, đuổi kịp bước chân Vu Hoan: "Không thấy Đông Phương cô nương đâu mà các ngươi lại cứ thế đi?", vừa rồi việc đầu tiên hắn làm là đi tìm Đông Phương Tú nhưng đúng như hắn ngĩ, không thấy Đông Phương Tú đâu.

Vu Hoan không để tâm hừ lạnh: "Đâu liên quan gì tới ta."

"Sao ngươi lại máu lạnh như vậy?", Phong Lãng níu Vu Hoan lại: "Đông Phương cô nương là đồng bạn của ngươi, sao ngươi có thể bỏ rơi nàng?"

Vu Hoan nhíu mày, đưa tay hất Phong Lãng ra: "Đừng nói đường hoàng như vậy khi ngươi chỉ muốn tìm Loan Minh. Ta không có hứng thú với bọn họ."

Nhiệm vụ của nàng không phải cứu người.

Phong Lãng bị Vu Hoan nói trúng ý nghĩ trong lòng. Hắn vốn muốn Vu Hoan hỗ trợ giúp tìm người, thêm một người sẽ thêm một phần lực mà nơi ba người này đứng lại hoàn toàn không có nước nhất định trong số bọn họ có người có thể không chế nước. Nếu bọn họ có thể giúp thì tỷ lệ tìm thấy hai người kia sẽ cao hơn nhiều.

Hơn nữa hắn cũng thực tình lo lắng cho Đông Phương Tú.

Nữ nhân này lại không hề lưu tình cự tuyệt hắn, chỉ dùng vẻn vẹn một câu không hứng thú...

"Vu Hoan cô nương...", trên khuôn mặt lãnh diễm của Khuyết Cửu lộ ra vẻ không đành lòng. Nàng đã trải qua rất nhiều chuyện tàn nhẫn, vốn không nên thiếu quả quyết như thế nhưng bọn họ đã ở cùng cô nương kia lâu như vậy rồi, dù thế nào cũng sẽ có cảm tình.

Vu Hoan nhìn về phía trước một cái, không thấy Sở Vân Cẩm đâu nữa, nước cũng càng ngày càng cao, đã sắp đến ** rồi, nếu còn trì hoãn nữa dù Khuyết Cửu có năng lực khống thủy nhưng còn cả một đoạn đường phía trước, Khuyết Cửu có thể kiên trì tới đó hay không cũng là cả một vấn đề.

Vu Hoan cắn răng, giọng lạnh lùng nói: "Đi."

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu đều nợ Vu Hoan, mặc dù đáy lòng rất không nữ nhưng cuối cùng vẫn không yêu cầu nữa, theo sau Vu Hoan bắt đầu đi về phía trước.

Phong Lãng căm phẫn Vu Hoan vô tình nhưng hắn không thể nào cưỡng chế nàng tìm người giúp mình, đành phảo quay người gia nhập đội ngũ tìm người phía sau.

Tiếng hô to dần bị tiếng nước át đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Lần này đi không bao lâu đã thấy một cửa đá đang mở rộng, cửa đá đứng lẻ loi trơ trọi ở đó, bốn phía đều là nước biển. Vu Hoan không chần chờ cứ thế bước vào cửa đá. Đi qua cái cửa đá kia bọn họ như đã vào một thế giới khác.

Non xanh, nước biếc.

Sơn cốc xếp tầng tầng, trên không là sương mù trôi lơ lửng, hoàn toàn che kín sơn cốc, kéo dài về phía chân trời.

Lúc này bọn họ đang đứng trên một đỉnh núi, bốn phía trống rỗng, không một bóng người.

"Đông Phương Tú ở cùng Loan Minh, bọn họ sẽ không có chuyện gì."

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu còn chưa lấy lại tinh thần trước sự rung động mà cảnh đẹp mang lại đã nghe thấy Vu Hoan không mặn không nhạt nói một câu.

Vu Hoan đã nói như vậy rồi nên Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu cũng không tiện nói gì nhưng đáy lòng vẫn lo lắng cho Đông Phương Tú, chỉ hi vọng nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vu Hoan dùng linh lực hong khô quần áo trên người, thuận tiện cũng hong khô luôn thú nhỏ mới đưa mắt nhìn về cửa đá đang bắt đầu từ từ đóng lại.

Một khi cửa đá đóng lại, người bên ngoài sẽ không vào được nữa.

Khuyết Cửu thấy Vu Hoan không có ý định muốn đi, to gan suy đoán nàng đang chờ Đông Phương Tú.

Cho đến khi cửa đá hoàn toàn khép lại Vu Hoan mới bắt đầu đi xuống núi.

Khuyết Cửu dùng ánh mắt 'quả nhiên là vậy' nhìn Kỳ Nghiêu, hai người im lặng một lát rồi cùng hết cách nhìn cửa đá đã khép lại, đi theo Vu Hoan xuống núi.

"Sau khi đi vào cái cửa kia sẽ bị đưa đến những nơi khác nhau, chúng ta không bị tách ra đã xem như may mắn rồi.", Vu Hoan vừa đi vừa phổ cập tri thức cho hai người phía sau: "tốt nhất đừng đụng vào những thứ kia, may mắn thì không sao nhưng xui xẻo thì mất mạng."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.