Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy dỗ chút là đủ rồi

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Thú nhỏ tru lên một tiếng, thân thể trắng tròn cong lại, đột nhiên nhảy lên, nguyên cục trắng tròn trực tiếp nện vào cánh tay người kia.

Còn người kia đến cả bóng người thú nhỏ thế nào cũng chưa nhìn rõ, chỉ cảm thấy có gió quệt qua người mình vừa ngưng tụ linh lực cánh ta đã tê rần.

Cả đám người chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, người kia đã kêu thảm một tiếng ngã xuống đát, cánh tay vô lực thả bên người.

Thú nhỏ đáp đất, nhe răng, hung ác chi chi.

Nhưng nó quá nhỏ xinh nên dù bày ra biểu cảm hung ác như thế cũng thành hung ác đáng yêu, nhìn bộng dáng Tô Tú sáng xanh cả mắt, hận không thể bắt thú nhỏ lại chà đạp một phen là biết.

Đám người nhao nhao lùi ra, đây là quái vật gì? Thân thể nhỏ tí ti sao lại có uy lực lớn đến vậy?

Nhưng sau kiêng kị, trên mặt đám người này lại hiện lên sự tham lam.

"Dạy dỗ chút là đủ rồi, lại đây.", Vu Hoan ngoắc tay với thú nhỏ, sau đó lại nói: "Lần sau xuống tay nhẹ thôi, nặng thế về sau bọn họ không dám khiêu khích nữa, vậy ta lấy cái gì mà chơi."

Đám người thổ huyết tập thể. Đây là vả mặt, vả mặt trắng trợn!

Nhưng đúng là bọn họ không dám đi lên khiêu khích nữa, có một con thú nhỏ hung hãn như vậy, tìm chết mới đi xông lên.

Vu Hoan ôm thú nhỏ lại, liếc Sở Vân Cẩm vẫn đang giữ sắc mặt khó coi, đi về phía đất trống cách đó không xa.

Nàng không sợ những người này khiêu khích, luôn có biện pháp để uốn nắn bọn họ nhưng năng lực của thú nhó đúng là ngoài dự kiến của nàng. Chỉ tiện tay ném một cái đã nên người ta thành bộ dạng tàn tạ kia rồi.

Vu Hoan nhếch miệng, móc ra một nụ cười âm trầm.

Tô Tú và Khuyết Cửu yên lặng lùi về sau mấy bước. Nụ cười này thật sự quá đáng sợ!

Mấy đoàn nhỏ luôn trong trạng thái xem kịch lúc Vu Hoan đi ngang qua bọn họ, đột nhiên có người đứng ra, chỉ có điều hắn không cản Vu Hoan mà cản Tô Tú.

Đó là một thiếu niên dáng dấp không tệ, mi thanh mục tú[1] nhưng lệ khí trong mắt lại quá nặng hoàn toàn phá hỏng khuôn mặt kia.

[1] Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, ý chỉ khuôn mặt đẹp.

Hắn chuẩn xác bắt được cổ tay Tô Tú, từng chữ từng chữ thoát ra bên miệng: "Sao nàng lại ở chỗ này."

Tô Tú đã cố ý đi cạnh Khuyết Cửu chẳng ngờ vẫn không trốn được, nàng dốc sức tránh khỏi thiếu niên kia: "Ta ở đâu mắc mớ gì tới ngươi."

Thiếu niên kia bị câu nói này chọc giận, lại nắm lấy cổ tay Tô Tú, tay còn lại trực tiếp giữ lấy cổ nàng, ánh mắt ngoan lệ thẳng tắp in vào mắt Tô Tú: "Ta là hôn phu của nàng, nàng nói xem có liên quan tới ta không?"

Tô Tú cười lạnh, cực lực hít thở nói cắn răng nghiến lời nói: "Ngươi là hôn phu của ta gì chứ, đừng quên đến tiệc đính hôn giữa chúng ta còn chưa hoàn thành đâu."

Tay thiếu niên đột nhiên dùng sức, ánh mắt Tô Tú chợt trở nên sợ hãi, nàng theo bản năng nhìn về phía Vu Hoan nhưng Vu Hoan chỉ ôm thú nhỏ lạnh mắt nhìn.

Trước kia Tô Tú không thấy rõ được cảm xúc trong đáy mắt nàng nhưng giờ lại có thế thấy được. Đó là một loại lạnh lùng, lạnh lùng đối với tất cả mọi chuyện trên thế giới.

Cuối cùng vẫn phải là Khuyết Cửu ra tay cứu Tô Tú, Tô Tú hít thở từng hơi không khí mới mẻ, cả người mệt lả dựa vào Khuyết Cửu.

Thiếu niên kia chỉ hừ lạnh một tiếng, quay ngươi về lại đội ngũ, ánh mắt hung ác nhan hiểm nhìn chằm chằm mặt đất, trực tiếp chặn lại người đang muốn lên trước nói chuyện.

"Cảm ơn.", Tô Tú ổn định, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Khuyết Cửu vỗ vỗ lưng Tô Tú, nhìn thoáng qua phía Vu Hoan, khẽ thở dài một hơi, nói: "Đừng trách Vu Hoan cô nương, tính nàng vốn như vậy."

Tô Tú hơi sửng sốt, rồi lại ho khan dữ dội, ho đến chảy nước mắt. Nàng ngửa đầu nhìn nữ tử phía xa, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Là do trước đó nàng nói không quen bọn họ sao?

Vu Hoan giữ thần sắc lạnh lùng ôm thú nhỏ quay người, Dung Chiêu hơi không rõ Vu Hoan đang tức ai nhưng hắn rất thông minh không hỏi, hắn không muốn làm bia đỡ đạn cho nàng phát tiết.

Khuyết Cửu hơi bất đắc dĩ đỡ Tô Tú, Kỳ Nghiêu bước nhanh tới bên còn lại, nâng Tô Tú lên, vừa vặn chặn lại ánh mắt âm lãnh như rắn độc của thiếu niên kia.

Vu Hoan đi tới nơi ánh mắt người khác có thể nhìn thấy nhưng lại không hoàn toàn nhìn rõ.

Tô Tú được Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu đỡ, đi hơi chậm, lúc đi tới trước mặt Vu Hoan mới thận trọng nhìn sắc mặt nàng.

Mở miệng nhưng một chữ cũng không nói được.

Bầu không khí trong đoàn người trở nên hơi kỳ dị, Vu Hoan coi như chỗ không người ngồi tự kỷ, ngẫu nhiên sẽ trò chuyện với Dung Chiêu đôi câu nhưng tiếng nhỏ đến mức những người khác không nghe thấy gì.

Khu đất trống này, tụ tập ngày càng nhiều người nhưng Vu Hoan chẳng lộ ra chút hứng thú nào, cho đến khi...

Người của Bách Lý gia tới...

Vu Hoan uể oại dựa vào ngườ Dung Chiêu, nhìn Bách Lý Hiên mang người nhanh chân đi tới phía này.

Thân thể này mang ký ức sâu sắc về Bách Lý Hiên, sâu đến mức Vu Hoan muốn không biết cũng khó.

Người xung quanh cười trên nỗi đau cửa người khác nhìn về bên này, dù Bách Lý Hiên trục xuất nàng khỏi gia tộc nhưng Bách Lý Vu Hoan làm những chuyện này vẫn sẽ có người đẩy lên đầy gia tộc Bách Lý, Bách Lý hiên chắc chắn không thể dung loại cặn bã này.

Để Bách Lý Hiên tới trừng trị Bách Lý Vu Hoan, về tình về lý đều thích hợp nhất.

"Ôm ôm ấp ấp nam nhân trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì nữa!", Bách Lý Hiên vừa tới đã phẫn nộ thét.

Lần trước để đứa nghiệt chướng này chạy, lần này bất kể ra sao cũng phải bắt nó về. Bệnh của Thanh nhi càng ngày càng nghiêm trọng, càng lâu càng nguy hiểm.

Vu Hoan vốn đang dựa vào Dung Chiêu, nghe Bách Lý Hiên nói vậy, lập tức quay người ôm lấy cánh tay Dung Chiêu, dựa đầu vào vai hắn, khiêu khích nhìn Bách Lý Hiên: "Bách Lý gia chủ, đây mới gọi là ôm ôm ấp ấp."

Dung Chiêu: "...", có cân nhắc tới cảm thụ của hắn chưa?

Ánh mắt Bách Lý Hiên lộ ra sự chán ghét: "Ngươi làm nhiều chuyện trên đại lục như vậy, ngươi có chút lương tri nào không?"

Vu Hoan nhún vai: "Không có đó!", nàng không tin Bách Lý Hiên không ra sức bôi đen nàng trên đường tới đây, chuyện nàng từng làm, căn bản chẳng có là bao, cần gì lương tri.

Bách Lý Hiên bị ba chữ này của Vu Hoan chặn đến á khẩu không nói được lời nào, nàng không phẫn nộ cũng chẳng phản bác, vậy ông ta nói tiếp thế nào?

Hai người im lặng đối mặt, không ai phá vỡ sự im lặng ấy.

Ba người Tô Tú ở một bên, bị không khí này gây khó chịu. Khí thế thượng vị giả của Bách Lý Hiên ép đến mức bọn họ hơi khó thở.

Khuyết Cửu còn ổn, dù sao cũng đã thức tỉnh huyết mạch chỉ là bây giờ còn chưa không chế được nên mới thoáng lộ ra thần sắc chật vật.

"Có phải Bách Lý gia chủ thấy ta đẹp lên rồi không?", Vu Hoan chậm rì rì đứng dậy, kéo váy, không biết xấu hổ tự khen lấy mình.

Khóe miệng Bách Lý Hiên giật giật, xinh đẹp thì không phát hiện ra nhưng đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.

"Bách Lý Vu Hoan..."

Vu Hoan giơ tay ngắt lời Bách Lý Hiên: "Bây giờ ta không phải người Bách Lý gia, xin đừng thên hai chữ 'Bách Lý' trước tên ta, ta sẽ cảm thấy buồn nôn."

Buồn nôn...

Có bao người muốn thêm hai chữ 'Bách Lý' này trước tên mà còn không được, đứa nghiệp chướng này, rất tốt!

"Vu Hoan, ngươi..."

Vu Hoan lại ngắt lời Bách Lý Hiên lần nữa: "Chưa có ai dạy ngươi phải lễ phép sao? Mời thêm sau tên ta hai chữ 'cô nương' như thế mới cho thấy Bách Lý gia chủ có gia giáo. Đường đường là gia chủ cả một gia tộc, nếu chút gia giáo ấy cũng không có vậy còn làm gia chủ làm gì?"

Hai lần liên tiếp đầu bị Vu Hoan ngắt lời khiến Bách Lý Hiên nào còn nhin được, vung tay lên, gió lạnh quấn lấy linh lực đánh thẳng vào mặt Vu Hoan.

Vu Hoan giơ tay túm Dung Chiêu, chuyển chân, cả người trốn sau lưng Dung Chiêu.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.