Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng thêm hai trăm phiếu đề cử

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

"Nhưng thời gian đó cũng không duy trì được bao lâu, đứa trẻ sinh ra cùng nhân loại, đời thừ nhất và đời thứ hai đều không sao nhưng đến đời thứ ba bắt đầu xuất hiện vấn đề. Có người sinh ra là hình người nhưng lại không thể hóa thành Linh Tước, có người sinh ra là Linh Tước nhưng lại không thể hóa thành người.

Ngày từ đầu không ai để ý nhưng theo mỗi một đời sinh ra, năng lực thuộc về Linh Tước bắt đầu dần biến mất, tuổi thọ cũng giảm đi, bọn họ mới bắt đầu biết hoảng.

Nhưng, khi đó đã muộn rồi. Nhân loại và Linh Tước đã hòa trộn quá sâu, Linh Tước mang huyết mạch thuần chủng chỉ còn lác đác không có mấy.

Vào lúc đó, tộc trưởng để những Linh Tước mang huyết mạch thuần chính nhất tạo thành một nhóm nhỏ, bọn họ được phái tới một hải đảo không xa, sinh sôi nảy nở ở đó, không cho phép thông hôn với nhân loại.

Lúc ấy, trong nhóm nhỏ kia, có một con Linh Tước trong lòng đã có cô nương nhân loại hắn tích nhưng tộc trưởng lại hạ lệnh như vậy khiến hắn không cam lòng. Hắn cảm thấy vì sao lỗi của bọn họ lại để hắn phải gánh chịu.

Hắn chạy trốn ra ngoài muốn ở cùng với cô nương nhân loại kia nhưng tộc trưởng lại cho người đi bắt hắn, trong quá trình đuổi bắt, cô nương kia vô ý ngã xuống vách núi, hắn không cứu trợ kịp thời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nương kia chết đi.

Người yêu chết, hắn cực hận bọn họ, đả thương tộc trưởng rồi trốn ra ngoài, còn lộ ra thần lực ẩn giấu của Linh Tước, ăn vào có thể một bước thành thần.

Nhân loại là sinh vật tin vào lời đồn, mặc kệ đúng sai vẫn tre già măng mọc đến hòn đảo đó bắt giết Linh Tước.

Năng lực của Linh Tước vì thông hôn với nhân loại mà gần như đã biến mất, đối mặt với nhiều người vây giết như vậy, bọn họ hoàn toàn không chạy thoát nổi.

Còn những Linh Tước trên hòn đào khác kia, không biết là do hắn đồng tình hay vì lí do gì mà những Linh Tước gặp phải cảnh ngộ như hắn lại không để lộ ra.

Nên những Linh Tước kia vẫn tồn tại đến về sau.

Nhưng cuối cùng vẫn bởi vì huyết mạch không thuần nên Linh Tước ra đời năng lực ngày càng suy yếu, cho đến mấy ngàn năm trước, Linh Tước có thể thức tỉnh huyết mạch có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Vu Hoan nói đến đó liền ngừng lại.

"Hết rồi?", Tô Tú khó tin mở miệng, kết cục đâu?

Khuyết Cửu cũng bị ném vào sự khó hiểu và tò mò, sau đó thì sao?

"Chuyện sau đó ngươi sẽ không muốn biết đâu.", Vu Hoan cười nụ cười bí hiểm khó dò.

"Vậy ta...", Khuyết Cửu tự chỉ vào chính mình, trong mắt lóe lên sự khó tin: "Chính là đời sau của Linh Tước mà người nói?

"Đúng vậy.", Vu Hoan gật đầu.

"Sao có thể.", Khuyết Cửu sững sờ lẩm bẩm, nàng rõ ràng là nhân loại...

Sao lại là đời sau của một loài thần điểu được?

Trong đầu Khuyết Cửu không khỏi vang lên cuộc trò chuyên đứt quãng nghe được vào những ngày mình bị Kỳ gia giam giữ.

Trong cuộc nói chuyện của Kỳ Tiển và Kỳ Thụy, cũng nhắc tới Linh Tước, muốn có được thứ gì đó từ Linh Tước... Lúc đó nàng tưởng rằng Linh Tước bọn họ nói là một người.

Liên hệ với lời nói của Vu Hoan, vậy mục tiêu của bọn họ chính là mình?

"Bây giờ ta muốn giúp ngươi thức tỉnh lực lượng của huyết mạch, tốt nhất đừng ý kiến, có ý kiến ta cũng sẽ cưỡng chế chấp hành. Cho nên, đừng phản kháng.", Vu Hoan nói rất chậm, nhưng Tô Tú và Khuyết Cửu đều nghe được ý vị cấm phản đối.

Tô Tú giương mắt nhìn Khuyết Cửu, chờ câu trả lời của Khuyết Cửu.

"Được.", Khuyết Cửu chỉ thoáng suy tư rồi đồng ý.

Bây giờ nàng đã thành cái dạng này, đừng nói là bảo vệ công tử, đến bảo vệ bản thân còn không làm được. Dù hậu quả khi thức tỉnh huyết mạch trong miệng Vu Hoan là gì nàng cũng đồng ý.

Đối với cô nương biết thức thời như Khuyết Cửu, tâm trạng Vu Hoan cũng tốt hơn nhiều.

"Thức tỉnh huyết mạch rồi, ngươi sẽ có được năng lực khống thủy, đối với ngươi trăm lợi vô hại.", Vu hoan giải thích như một viên thuốc an thần.

"Vậy đành làm phiền Vu Hoan cô nương."

Năng lực tiếp nhận của Khuyết Cửu mạnh như vậy, Vu Hoan chỉ có thể yên lặng tán thưởng trong lòng.

Nếu người khác biết mình là đời sau của một con chim chắc nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại được nhưng Khuyết Cửu đã nhanh chóng phân tích ra lợi và hại.

Vu Hoan để Tô Tú rời khỏi chỗ đó, ai cũng không được phép bén mảng tới gần.

Tô Tú ôm vẻ mặt hóng hớt đi ra chỗ khác nhưng con mắt lại nhìn chòng chọc vào Vu Hoan và Khuyết Cửu.

Vu Hoan ngồi khoanh chân đối diện với Khuyết Cửu, giữa bọn họ mang vầng sáng nhàn nhạt đang dần tràn ra, vầng sáng từ từ tạo thành hình dáng của một trận pháp nhưng kiểu dáng của trận pháp kia bốn người ở bên ngoài đều chưa từng thấy bao giờ.

Dung Chiêu hơi giật mình, giật mình không phải vì trận pháp kia mà là vì Vu hoan có thể trực tiếp khống chế linh lực viết trận pháp...

Tốc độ khôi phục thực lực của nàng so với tưởng tưởng của hắn thực sự nhanh hơn nhiều.

Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp nàng.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, sắc trời bên ngoài đã sáng dần mà hai người trong trận pháp vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Kỳ Nghiêu hơi sốt ruột nhìn Khuyết Cửu, thân thể mong manh kia bị vầng sáng vây quanh, khí tức tang thương cổ xưa thoắt ẩn thoắt hiện trên người nàng.

Phần tóc che đi vết sẹo bị nàng buông ra, không gió mà bay, lộ ra vết sẹo đáng sợ nhưng theo thời gian trôi qua, vết sẹo kia lại từ từ phai nhạt cho đến khi biến mất không còn thấy gì nữa, khôi phục lại làn da bóng loáng nhẵn nhụi.

Kỳ Nghiêu hơi ngây người, từ nửa bên mặt kia của Khuyết Cửu đã có thể thấy được nàng là một mỹ nhân nhưng khi vết sẹo biến mất hắn vẫn bị rung động, đáy lòng cảm thấy cực kỳ may mắn, A Cửu có thể khôi phuc dung mạo, cuối cùng không cần phải chịu sự chỉ trỏ của người khác nữa rồi.

"Phụt!", Vu Hoan bỗng phun ra một ngụm máu, trận pháp lóe lên mấy lần rồi nhanh chóng biến mất.

Trên người Khuyết Cửu chợt phát ra một nguồn sức mạnh mênh mông, trực tiếp đánh bay Vu hoan, Dung Chiêu tay lanh mắt lẹ đón được Vu Hoan.

"A Cửu...", Kỳ Nghiêu hoảng sợ hô to.

Vu Hoan lau đi máu trên khóe miệng, đè xuống sự khó chịu trong đáy lòng, mới nhìn về phía Khuyết Cửu. Chỉ thấy trên người nàng phát ra một luồng lục quang, thân ảnh theo thời gian chuẩn bị dài ra.

"Nàng sắp khôi phục nguyên thân, mau đi ra.", Vu Hoan kéo Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu gật đầu, bước nhanh ra khỏi động, thú nhỏ vừa đong vừa đưa đi theo phía sau. Lúc đi ngang qua Tô Tú, Vu Hoan thuận tay kéo nàng một cái, Tô Tú lập tức hoàn hồn, lảo đảo nghiêng ngả đi theo sau Dung Chiêu chạy ra ngoài.

Chân trước bọn họ vừa ra khỏi sơn động, chân sau sơn động đã bắt đầu sụp đổ, tiếng hót trong trẻo vang lên tận mây xanh.

Một hình bóng màu xanh bắn ra từ trong sơn động đã sụp đổ, bay về phía bầu trời.

Vu Hoan đỡ trán, trên mặt hơi giật giật, chỉ hi vọng người trên đảo không quá nhiều.

Tiếng hót vang kia hơi chói tai lại mang theo nồng đậm bi thương. Kỳ Nghiêu bụi đất đầy người ngã ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn bóng xanh đang không ngừng kêu to.

Lông vũ màu xanh, tương tự như Phượng Hoàng nhưng lại mảnh mai hơn Phượng Hoàng một chút, trên đầu có lông vũ.

"Đẹp hơn trên đồ giám nhiều.", Vu Hoan ôm cổ Dung Chiêu, ngửa đầu nhìn Khuyết Cửu.

"Chi chi chi chi!", thú nhỏ đột nhiên ôm chân Dung Chiêu sốt ruột kêu.

Dung Chiêu khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển mấy phần, nhìn về lùm cây bên trái: "Có người tới."

Đúng là sợ cái gì thì gặp phải cái đó.

Vu Hoan lập tức căng cuống họng, hô về phía bầu trời: "Khuyết Cửu mau biến về lại đi."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.