Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự lấy thần khí đi tặng người

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

Sở Vân Cẩm đến Tù Linh cốc, Vu Hoan cũng chẳng suy nghĩ gì nữa mà nàng còn đang cần Sở Vân Cẩm mở ra Tù Linh cốc thực sự nên thời gian nàng đụng độ với Sở Vân Cẩm cũng không còn xa nữa.

Cũng không biết Sở Vân Cẩm dùng biện pháp gì để đến Tù Linh cốc thực sự.

"Đỡ, cái này cho ngươi."

Có thứ gì đó được ném qua, Tô Tú theo bản năng tiếp lấy đến lúc tới tay mới nhìn rõ đó là một thanh trường kiếm, chất liệu rất kì lạ, thân kiếm cũng rất tinh xảo, chỉ nhìn chế tác đã biết không phải kiếm phổ thông.

"Đây là?", Tô Tú sờ thân kiếm, không hề che giấu sự thích thú trong đáy mắt.

"Chắc là một thanh thần khí.", ngữ khí Vu Hoan rất nhạt.

Nhưng thần sắc Tô Tú cừng đờ ngay tức khắc. Chắc là? Thần khí?

Thần khí?

Xác định không nói nhầm chứ?

Nào có ai tùy tiện vứt Thần khí như vậy?

"Không phải ngươi muốn giết Sở Vân Cẩm sao? Dùng nó phần thắng của ngươi sẽ lớn hơn chút.", Vu Hoan như thể không nhìn thấy Tô Tú vẫn đang kinh ngạc, tiếp tục dùng ngữ khí bình thản nói.

Mấy thứ này, đối với Vu Hoan mà nói so với vật ngoài thân còn ngoài thân hơn, đến trưng ra nàng cũng ngại khó nhìn.

"Vu Hoan... Cái này... Thật thật đúng là thần khí?", Tô Tú lắp bắp.

Chuyện này đổi thành ai chắc cũng đều có phản ứng như vậy.

Thần khí đó!

Thần khí xuất thế sẽ khiến thế nhân tranh đoạt, máu chảy thành sống nhưng người trước mặt nàng lại ném cho mình như ném sắt vụn, không thể không khiến người hoài nghi tính chân thực của thần khí.

Vu Hoan nhìn thanh kiếm kia một cái sau đó ở ngay trước mặt Tô Tú nói một cách không chắc chắn: "Hẳn là vậy, Dung Chiêu nói."

Này này, đừng tùy tiện dùng ngũ khí không chắc chắn như vậy chứ!

Thuyết pháp thế này ai mà dám tin!

Đối với Vu Hoan mà nói, đồ vật đã đưa ra ngoài chính là bát nước đổ đi, tuyệt đối không thu lại, mặc kệ Tô Tú tin hay không. Dù sao thanh kiếm này cũng thuộc về Tô Tú rồi.

"Nếu không ngươi thử khế ước xem.", Vu Hoan giật dây Tô Tú.

"Hả?", nếu thật đây là thần khí vậy nàng liền được lợi, không phải nàng cũng không lỗ. Nhưng tục ngữ nói, không nhận của bố thí, Vu Hoan cứu nàng, bây giờ còn đưa một thanh 'thần khí' cho nàng, lương tâm nàng không chịu nổi.

Tô Tú đặt thanh trường kiếm bên cạnh Vu Hoan: "Ta không thể nhận."

Vu Hoan hơi kinh ngạc, thế giới này còn người có thể chịu đựng được mê hoặc...

Gạt gạt khóe miệng, vô cùng bá khí nói: "Tùy ngươi, không muốn vậy ném đi!"

Ném đi...

Đây là thần khí đó!

Ngươi cho là tảng đá sao?

Tô Tú không biết nên nói gì với Vu Hoan nữa, nhìn thanh trường kiếm kia, nàng đúng là rất thích, vung vẩy hồi lâu cuối cùng Tô Tú vẫn không nhận.

Vu Hoan thật sự tùy ý ném nó trên sàn thuyền nên Tô Tú đành phải đi gọi Dung Chiêu.

Nhưng Dung Chiêu lại mang bộ dáng hờ hững: "Nàng đưa cho ngươi, ngươi cầm là được rồi, đừng khiến nàng tức giận."

Hả?

Biểu hiện của hai người này quá mức quái dị đúng không?

"Dung Chiêu công tử, đây là thần khí...", Tô Tú tăng âm lượng.

Dung Chiêu lơ đễnh: "Với nàng không ý nghĩa.", đồ không có ý nghĩa với nàng, nàng nhìn một cái cũng ngại mệt, cho người khác có gì đáng ngạc nhiên.

Tô Tú ôm khuôn mặt thất bại trở lại sàn thuyền, thật sự nghĩ mãi không ra sao lại có hai người kì quái đến hiếm có khó tìm như vậy.

Tô Tú không lay chuyển được Vu Hoan, đành phải tạm thời nhận lấy, chỉ là nàng không khế ước.

Khúc kịch này cứ thế qua, thuyền cập bờ vào chiều muộn ngày thứ sáu.

Trước mắt bọn họ là một hòn đảo, hòn đảo này không quá lớn, bên trên mọc vài bụi cây nhưng đều là loại sinh trưởng thấp, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo.

Lúc xuống thuyền Vu Hoan lại gặp phải chuyện khó giải quyết.

Hai người Hoắc Đạt và Ngụy Nhiên...

Đưa đi cùng không tiện lắm.

Nhưng không đưa đi... Để bọn họ đợi ở đây cũng không an toàn. Người của các phe thế lực sắp đến rồi.

Cuối cùng Dung Chiêu đặt một cái màn chắn trên thuyền, ẩn thân trọn con thuyền. Trong một tháng, chỉ cần bọn họ không ra khỏi thuyền thì sẽ không bị ai phát hiện.

"Kỳ công tử, ta giao Tiểu Cửu cho ngươi.", Ngụy Nhiên trịnh trọng nhìn Kỳ Nghiêu.

Kỳ Nghiêu chỉ yên lặng nắm chặt tay Khuyết Cửu, hắn sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ A Cửu.

"Vu Hoan cô nương...", Hoắc Đạt gọi một tiếng, cảm giác có người đi đến trước mặt mình, hắn mới nói: "Lên đường cẩn thận."

"Ừm."

Xuống thuyền, Vu Hoan mới thản nhiên nói: "Kỳ thật các ngươi không cần đi theo ta.", lời này là nói với Tô Tú và Kỳ Nghiêu.

Bọn họ không có quan hệ nào với Tù Linh cốc, đi cùng nàng là đang mạo hiểm.

Nàng hoàn toàn có thể chăm sóc Khuyết Cửu nhưng nhiều thêm hai người nàng không thể xác định được mình có thể chú ý hết được không.

"A Cửu đi đâu, ta đi đó.", Kỳ Nghiêu cười nhìn nữ tử cạnh người, giữa lông mày chất chứa nhu tình không tan.

Tô Tú không nói chuyện, chỉ mở to mắt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan thở dài: "Trên đường đi tự cẩn thận, ta cũng chỉ có thể bảo vệ các ngươi nhất thời thôi."

Trên đảo có dấu hiệu hoạt động của người, có thể thấy được đã có người tới đây.

Vu Hoan chọn hướng không có người hoạt động, trước khi trời tối tìm thấy một sơn động, mấy người tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này.

Dung Chiêu thành thạo bố trí hết thảy những thứ cần thiết cho Vu Hoan, bàn, ghế đu, thảm con, thức ăn đồ uống như thể đi chơi ở ngoại thành.

Thú nhỏ vui vẻ đi dạo bên chân Dung Chiêu và Vu Hoan, Tô Tú nhìn cục tròn tròn kia đến mức hai mắt gần như phát sáng.

Nàng rất thích con thú nhỏ này nhưng thú nhỏ hoàn toàn không thèm nể mặt chút nào, hoàn toàn không cho nàng tới gần. Cũng may, ngoại trừ Dung Chiêu và Vu Hoan, tên nhóc này sẽ không gần gũi với người khác nên mới khiến trái tim thiếu nữ nhỏ bé của nàng được an ủi ít nhiều.

Vu Hoan ăn no uống đủ, đứng dậy đi tới bên cạnh Khuyết Cửu, Khuyết Cửu dường như cũng biết nên đẩy Kỳ Nghiêu ra.

"Ngươi muốn lấy tấm bản đồ kia? Ta cần phải làm gì?

Nhưng Khuyết Cửu lại không ngờ Vu Hoan lắc đầu: "Không vội, bây giờ có lấy được cũng vô dụng."

"Vậy...", Khuyết Cửu hỏi cẩn thận từng li từng tí. Lúc không có chuyện gì làm, vị chủ nhân sẽ không nói chuyện với nàng.

Vu Hoan ngồi bên cạnh Khuyết Cửu, ánh mắt rơi vào đống lửa đang bập bùng: "Ta kể chuyện cũ cho ngươi."

"Hả?", hôm nay chưa uống thuốc sao? Vu Hoan cô nương nàng biết không phải người nhàm chán như vậy mà!

Khuyết Cửu không dám chất vấn Vu Hoan, đành phải hỏi theo: "Vu Hoan cô nương muốn kể chuyện cũ gì với ta?"

"Chuyện cũ của Khuyết gia, có hứng thú không?"

Thần sắc Khuyết Cửu khẽ biến. nhà nàng?

"Ta cũng muốn nghe.", Tô Tú từ lúc Vu Hoan ngồi xuống bên cạnh Khuyết Cửu đã nhìn sang bên này, thấy Vu Hoan không thấp giọng đi nên cũng ì xèo mò tới.

Còn Kỳ Nghiêu thì cách khá xa, ngồi ở cửa hang nhìn Khuyết Cửu, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ.

Dung Chiêu và thú nhỏ không chú ý tới bên này, như thể không hề có hứng thú với chủ đề Vu Hoan nói.

Vu Hoan cũng không phản đối, mặc cho Tô Tú ngồi xuống.

"Nếu muốn ngược dòng kể về thời tổ tiên Khuyết gia chắc có lẽ phải ngược dòng tìm hiểu đến thời kì của thần Sáng Thế. Lúc đó có một loại thần điểu, gọi là Linh Tước. Linh Tước sinh ra đã có thể hóa hình người, khác với những loài chim khác. Loài chim này giỏi khống thủy nên thần Sáng Thể để Linh Tước đi ổn định nạn lũ ống, giúp rất nhiều việc cho thần Sáng Thế.

Bởi vậy lúc đó, Linh Tước là loài thần điểu có địa vị rất tôn quý. Nhưng trước khi thần Sáng Thế vẫn lạc[1] loài thần điểu này đã biến mất ngay trước mặt mọi người.

Bọn chúng bị thần Sáng Thế sắp xếp trên một hòn đảo, tuân thủ ý chỉ của thần Sáng Thế, đời đời kiếp kiếp thủ vệ ở đây.

Nhưng thời gian dài dằng dằng đã khiến bọn chúng sinh lòng riêng, có thần điểu hóa thành hình người thông hôn với nhân loại. Nhìn thấy cuộc sống của người này hạnh phúc, người kia tất nhiên sẽ đỏ mắt, cũng học thông hôn với nhân loại. Lúc đó, tất cả Linh Tước đều cảm thấy mình đang sống trong hạnh phúc."

[1] Vẫn lạc: ngã xuống, chết.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.