Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Kỳ Tiển hung ác liếc Kỳ Thụy một cái, Kỳ Thụy có phần không cam lòng trừng lại.

Lời ông ta nói hoàn toàn đúng, ai biết được yêu nữ này sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Vu Hoan cười nhạo một tiếng, ung dung mở miệng: "Nếu Kỳ gia chủ đã có thành ý như vậy, ta cũng không khách khí nữa."

Kỳ Tiển cau mày chờ câu sau của Vu Hoan nhưng nàng không nói tiếp, nàng chỉ nói đến đó liền ngừng hoàn toàn không có ý muốn nói tiếp.

Kỳ Tiển ngờ vực, đến Kỳ Thụy cũng ngờ vực.

Vu Hoan chọc Thiên Khuyết kiếm xuống mặt đất trong tầm mắt nghi ngờ của Kỳ Tiển đột nhiên ném Thiên Khuyết kiếm về phía Kỳ Thụy, tốc độ của Thiên Khuyết kiếm là không thể nghi ngờ, Kỳ Thụy chắc chắn không tránh được.

Trơ mắt nhìn Thiên Khuyết kiếm cắm vào ngực mình, linh lực tán loạn trong cơ thể, nỗi sợ cái chết nhanh chóng bao lấy Kỳ Thụy.

"Ngươi...", Kỳ Thụy ôm lấy vết thương, vừa không ngờ lại vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Vu Hoan.

Ánh sáng trong mắt đã tàn, thân hể từ từ ngã xuống.

Thiên Khuyết kiếm 'ong' một tiếng rút từ thân thể Kỳ Thụy ra, lau sạch lưỡi kiếm nhuốm máu trên người Kỳ Thụy rồi mới bay trở về bên người Vu Hoan.

Vu Hoan nhếch miệng với Kỳ Tiển, lộ ra hàm răng trắng, tràn đầy giễu cợt: "Tính kế ta, dùng một cái mạng để trả trước, Kỳ gia chủ nghĩ thế nào?"

Mặc dù trong mắt Kỳ Tiển có phẫn nộ nhưng hoàn toàn không có thần sắc đau thương mà thân nhân nên có hơn nữa, ông ta phẫn nộ cũng chỉ do Vu Hoan giết Kỳ Thụy ngay trước mắt ông ta. Ông ta không ưa Kỳ Thụy là một chuyện nhưng để người ta giết Kỳ Thụy ngay trước mặt mình mà bản thân không có năng lực phản đối lại là một chuyện khác.

"Được!", Kỳ Tiển cắn răng nghiến lợi nói một chữ.

"Gia chủ!"

"Gia chủ!"

Người đứng sau Kỳ Tiển nhao nhao hét lớn.

Kỳ Tiển mang sắc mặt âm trầm không đáp lại, những người kia cũng biết xem sắc mặt, thấy vậy đều ngậm miệng.

"Thật thích tinh thần dám bỏ của Kỳ gia chủ nha."

Kỳ Tiển: "...", ai m- nó thèm ngươi thích hả, nếu chẳng phải bây giờ ông ta không thể trêu vào, ông ta sẽ không nén giận như vậy!

"Ta mang bọn họ đi, Kỳ gia chủ hẳn sẽ không để tâm chứ?", Vu Hoan chỉ chỉ mấy người xem đến ngây ngẩn, cười cực kỳ phách lối tùy ý.

"Trong điều kiện vừa rồi của chúng ta không có chuyện này.", Kỳ Tiển trầm giọng đáp, trong giọng nói lập lờ sát khí.

Nhẫn nại của mỗi người đều có hạn, Vu Hoan khiêu khích nhiều lần như vậy, cho dù Kỳ Tiển muốn nhẫn cũng không nhịn nổi.

"Bây giờ ta thêm nha!", Vu Hoan chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội.

"Bách Lý Vu Hoan!", Kỳ Tiển không thể nén giận nữa, thét lớn: "Ta một nhịn hai nhịn, còn ngươi lại khiêu khích ranh giới cuối cùng của ta hết lần này đến lần khác, ngươi thật sự nghĩ mình là một nhân vật ghê gớm sao?"

"Đúng rồi đó, dù sao ngươi cũng không bị người khác chụp cho danh hiệu vai ác số một đại lục mà!", Vu Hoan dương dương đắc ý nhướng mày với Kỳ Tiển.

Rốt cuộc cái này có gì đáng tự hào hả!

Rõ ràng là một chuyện rất ô nhục.

Vì sao nữ nhân này lại có thể nói đến mức dương dương đắc ý đến huênh hoang, giống như hận không thể để người của toàn thế giới này biết nàng chính là vai ác số một vậy?

Thế giới quan Kỳ Tiển gần như muốn sụp đổ. Do ông ta già hay do thế giới biến hóa quá nhanh mà người trẻ tuổi bây giờ đều đi theo lộ tuyến không bình thường như này?

Vu Hoan ngáp một cái, thần sắc lười biếng: "Cuộc nói chuyện kết thúc, không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước.", dừng một chút, ngữ điệu Vu Hoan đã trầm xuống: "Muốn cản ta, thì kết cục sẽ giống hắn."

Cái 'hắn' này Vu Hoan chẳng buồn vạch tên vì người ở chỗ này đều biết là ai.

Nhìn Kỳ Thụy chết không nhắm mắt mọi người đều cảm thấy lạnh run. Thực lực Kỳ Thụy gần ngang với gia chủ nhưng ông ta lại không kịp phản kháng lấy một chút...

Kỳ Tiển siết chặt nắm đấm, trong mắt cháy một ngọn lửa giận hừng hực.

Vu Hoan quay đầu nhìn Kỳ Nghiêu còn có Hoắc Đạt và Ngụy Nhiên trong nhà lao, cảm thấy mình không còn lời nào để nói: "Còn không đi? Chờ chết à?"

Kỳ Nghiêu 'a' một tiếng, lại nhìn Kỳ Tiển cuối cùng vẫn cắn răng giao Khuyết Cửu cho Vu Hoan, tự mình vào nhà lao dẫn Ngụy Nhiên và Hoắc Đạt ra.

Nhìn thân ảnh mấy người dần biến mất khỏi nhà lao, lửa giận cố gắng ẩn nhẫn của Kỳ Tiển hoàn toàn bốc lên.

"Gia chủ, làm sao bây giờ?"

"Bao giờ những người kia đến?", Kỷ Tiển hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Kỳ Thụy trên đất, bóng tối đan xen trong mắt ông ta.

"Sớm nhất là ngày mai, chậm nhất khoảng năm ngày."

"Người Bách Lý gia tới ngươi lập tức phái người đi mời, thứ bại hoại nhà bọn họ ta không tin bọn họ có thể nhịn được."

"Vậy còn nhị gia?"

"Chôn cất đi."

...

Vết thương lần này của Khuyết Cửu còn nặng hơn lần trước, không biết người Kỳ gia làm thế nào mà giày vò đến thế này rồi mà vẫn không chết.

Lúc Vu Hoan thay quần áo cho Khuyết Cửu phát hiện trên người nàng ta toàn là vết thương do rơi quật giăng khắp ngươi, đa số đã mưng mủ. Trên mặt cũng có thêm hai vết thương, cũng may hai vết thương đó không nặng chắc do lúc đánh vào người gây nên.

Vu Hoan nén giận hoàn thành nhiệm vụ rồi xông ra khỏi phòng như một làn khói, ôm lấy Dung Chiêu lảm nhảm một hồi.

"Lần sau lão nương không làm mấy loại chuyện này nữa, quá khó chịu, thật sự sợ không cẩn thận chém chết nàng ấy."

Dung Chiêu rơi đầy hắc tuyến, mắt liếc Thiên Khuyết kiếm bị vứt trong xó, lạnh nhạt nói: "Người do ngươi mang về."

Nói bóng gió ra là, ngươi không làm thì ai làm?

Vu Hoan chà chà bàn tay hơi đông cứng, ngửa đầu nhìn Dung Chiêu: "Trước đó ta giết Kỳ Thụy sao ngươi không cản ta?"

"Ta cản được ngươi à?", Dung Chiêu không trả lời mà hỏi lại.

Nữ nhân này ghét nhất là bị người mưu hại, người Kỳ gia dám tính kế nàng như thế nàng không giết luôn Kỳ Tiển cùng một chỗ có lẽ đã là do nguyên nhân tâm tình không tệ rồi.

"Không cản được.", Vu Hoan thành thật gật đầu, nàng không tin mấy thứ như oan có đầu nợ có chủ, nàng chỉ cần một có người có thể nhận hậu quả khi tính kế nàng là được rồi.

Đương nhiên, nàng cũng không liên lụy người vô tội, nàng chưa phát rồ đến mức đó.

Chỉ là...

Có lẽ lúc đó, cách nàng cũng không còn xa nữa.

"Mấy ngày nữa những người kia cũng gần đến đủ hết rồi, chúng ta phải tránh khỏi bọn họ, đi tới Tù Linh cốc trước, Dung Chiêu, giúp ta một việc đi.", Vu Hoan liếc mắt cười yêu kiều với Dung Chiêu.

Nàng không có thời gian để tốn với những người kia, lúc nhàm chám đùa giỡn một chút cũng vui nhưng nhiều người thì không phải vui nữa rồi, nó trở thành ảnh hưởng đến thời gian của nàng.

Dung Chiêu theo quán tính nhíu mày, cười giả dối như thế nhất định không phải chuyện gì tốt. Định cự tuyệt theo bản năng nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia của Vu Hoan động tác lắc đầu dừng lại, từ từ gật đầu.

"Giúp ta cướp... Mua, mua một con thuyền, loại đi được lộ trình sáu ngày.", Vu Hoan ánh mắt 'ngươi hiểu mà' nhìn Dung Chiêu.

"Chúng ta phải ra biển?", không phải đi Tù Linh cốc à?

Vu Hoan trợn mắt nhìn Dung Chiêu một cái: "Chuyện Tù Linh cốc ở dưới đáy biển người không biết à?"

Dung Chiêu: "...", hắn chỉ biết cái tên Tù Linh cốc, sao biết được vị trí cụ thể.

Nhưng nếu ở dưới đáy biển, chuyện này hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

"Ta sẽ chuẩn bị, bao giờ xuất phát?"

Vu Hoan cân nhắc một lát: "Thời gian càng sớm càng tốt, nếu như chờ những người kia tới chỉ sợ chúng ta muốn đi cũng khó."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.