Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nương rất đẹp, rất xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

"Vu Hoan cô nương?", trong vui mừng còn xen lẫn khó tin.

Vu Hoan theo tiếng nói nhìn thoáng qua nhà lao kia, lập tức nhíu mày.

Trong đó có một nam nhân cả người toàn máu, trên mặt cũng đầy vết máu, hốc mắt trống rỗng không còn con ngươi, rõ ràng là bị người ta móc ra.

Bên cạnh còn có một nam nhân đang ngồi quỳ dưới đất, nhìn qua ngoại trừ hơi nhếch nhác thì không có vết thương gì đặc biệt.

Giọng nói này là... Ngụy Nhiên?

"Vu Hoan cô nương... Đúng là cô?", nam nhân bên cạnh Ngụy Nhiên cũng mở miệng, mang theo sự vui mừng ngạc nhiên đè nén.

Hoắc Đạt?

M- nó! Vu Hoan lùi một bước về sau lưng Dung Chiêu.

Hai tháng không gặp sao người lại biến thành bộ dạng này?

Ngụy Nhiên: "...", nhìn hắn đáng sợ như vậy à?

Kỳ Nghiêu cứng người bên ngoài nhà lao, vào cũng không được, ra cũng không xong. Đáy mắt hắn lộ ra sự phòng bị nhỏ nhoi, hắn không biết Vu Hoan và Dung Chiêu vì sao lại xuất hiện ở đây.

"Nhìn ta làm gì? Ngươi đến tham quan xem bọn họ chết chưa à?", Vu Hoan trừng mắt nhìn qua, ngữ khí rất tồi tệ.

Kỳ Nghiêu sững sờ rồi nhanh chóng mở cửa nhà lao, ôm thân ảnh màu đen gầy yếu vào trong ngực.

Vu Hoan đẩy Dung Chiêu một cái, bĩu môi: "Bổ cửa ra đi."

Dung Chiêu: "...", hắn sắp thành hạ nhân rồi?

Đáy lòng không tình nguyện nên động tác của Dung Chiêu rất chậm, bên kia Kỳ Nghiêu ôm người ra rồi bên này Dung Chiêu mới lề mề đi đến cửa nhà lao, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ, kim quang bắn ra từ đầu ngón tay hắn, quấn quanh trên cửa nhà lao, ổ khóa trên cửa rơi xuống đất.

Nhưng Hoắc Đạt và Ngụy Nhiêu vẫn bất động.

"Ngồi chờ chết?", Vu Hoan nhẹ bĩu môi, nhìn đôi hốc mắt bị móc mất con ngươi, ngữ khí lại thay đổi: "Mau ra đây."

Ngụy Nhiên cười khổ một tiếng, xốc y phục che trước người hắn lên: "Bọn ta không đi được, Tiểu Cửu có thể ra ngoài là được rồi."

Vừa rồi Vu Hoan còn tưởng hắn đang ngồi quỳ, lúc này y phục bị xốc lên Vu Hoan mới nhìn rõ hai chân của hắn đã không còn nữa.

"Sao có thể như vậy... Là ai làm?", Kỳ Nghiêu cũng nhìn thấy hai chân Ngụy Nhiên, trong mắt áp một ngọn lửa giận.

Hắn không ngờ thời gian trong Ám đàm và bên ngoài chệnh lệch nhau, nơi này đã qua những hai tháng.

"Kỳ thiếu gia, Tiểu Cửu đành nhờ ngươi.", Ngụy Nhiên khom lưng, nói rất trịnh trọng.

Kỳ Nghiêu không khỏi ôm chặt Khuyết Cửu: "Ta sẽ cứu các ngươi ra."

"Tự thân khó giữ được còn vọng tưởng muốn cứu người, người si nói mộng.", Vu Hoan giễu cợt nhìn Kỳ Nghiêu.

Kỳ Nghiêu sầm mặt, ngữ khí có phần bất thiện: "Vu Hoan cô nương, nếu cô chỉ đến để xem trò cười thì nơi này không chào đón cô."

"Ta ở đâu đó là chuyện của ta, ngươi quản được à?", Vu Hoan hừ một tiếng: "Đưa Khuyết Cửu cho ta."

Đề phòng trong mắt Kỳ Nghiêu trực tiếp lộ ra, ôm Khuyết Cửu chặt hơn.

Hắn sẽ không giao Khuyết Cửu cho bất cứ kẻ nào.

"Không đưa, vậy ta đoạt.", dưới chân Vu Hoan khẽ động, làm bộ muốn tiến lên đoạt.

"Đừng gây chuyện.", giọng nói bình tĩnh của Dung Chiêu dừng đông tác của Vu Hoan lại.

Vu Hoan xem thường: "Sợ cái gì, bọn họ tới thì vừa vặn tận diệt luôn, đẩy tên ngốc này lên vậy là hoàn thành điều kiện của Khuyết Cửu."

"Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.", Dung Chiêu đỡ trán: "Về sau hắn vẫn sẽ bị kéo xuống."

"Đâu liên quan tới ta? Khuyết Cửu cũng không nói phải đảm bảo hắn ngồi vị trí đó cả đời.", Vu Hoan lầm bầm, mưu lược linh tinh nàng vẫn biết nhưng nàng thích trực tiếp đơn giản thô bạo hơn.

Dung Chiêu: "...", hắn không phản bác được.

Kỳ Nghiêu nghe mà không hiểu gì, bon họ đang nói gì vậy?

Nhưng Ngụy Nhiên và Hắc Đạt lại hiểu, Vu Hoan vẫn nhớ giao dịch với Tiểu Cửu, đáy lòng bọn họ thầm mừng rỡ. Có Vu Hoan cô nương che chở, Tiểu Cửu hẳn sẽ không có chuyện gì.

"Kỳ công tử, Vu Hoan cô nương sẽ không hại Tiểu Cửu, ngài mau giao Tiểu Cứu cho nàng ấy đi!", so với Kỳ Nghiêu, bọn họ càng tin tưởng thực lực của Vu Hoan hơn.

Kỳ Nghiêu nhíu mày, Tiểu Cửu coi hai người này như thân nhân, bọn họ chắc chắn sẽ không hại Tiểu Cửu nhưng, thật sự tin được nữ nhân này sao?

Lời Vu Hoan vừa nói quả thực khiến Kỳ Nghiêu có phần tức giận. Trước đó ở cùng với Vu Hoan, Vu Hoan rất ít khi nói chuyện nên hắn không biết tính tình Vu Hoan lại là cái dạng này.

"Kỳ công tử, tin chúng ta, chúng ta sẽ không hại Tiểu Cửu.", Hoắc Đạt cũng mở miệng theo. Mặc dù hắn không nhìn được nhưng vẫn có thể cảm giác được người ở đâu, xoay đầu dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Kỳ Nghiêu.

Kỳ Nghiêu chần chờ, đáy lòng tất nhiên vẫn không muốn giao Khuyết Cửu cho Vu Hoan.

Ngay lúc hắn đang chần chờ, bên ngoài đột nhiên tràn vào rất nhiều người, không gian vốn đã chặt hẹp nay lại càng thêm chặt.

"Súc sinh!", hình ảnh Kỳ Tiển nhìn thấy đầu tiên chính là Kỳ Nghiêu đang ôm Khuyết Cửu.

Lúc đầu coi nó là con rơi sẽ không trở về nữa, giờ đột nhiên trở về, đáy lòng ông ta cũng thấy may mắn nhưng hành động lúc này của Kỳ Nghiêu đã triệt để chọc giận Kỳ Tiển.

"Súc sinh với không súc sinh gì chứ, Kỳ gia chủ nói chuyện phải chú ý một chút, đừng mắng cả bản thân.", Vu Hoan sờ Thiên Khuyết kiếm, âm trầm nhìn Kỳ Tiển chằm chằm như thể ông ta chỉ cần nói một chữ khiến nàng không vui nàng sẽ vung kiếm chém.

Ánh mắt ấy, mang theo một tia tà khí cùng xấu xa mà Kỳ Tiển cũng không hình dung nổi nhưng chỉ cần đối đầu với ánh mắt ấy sau lưng ông ta đã bắt đầu phát lạnh.

"Đại ca, yêu nữ này quá coi thường người khác, coi Kỳ gia chúng ta là chỗ nào, muốn tới thì tới sao? Đại ca nhất định phải dạy dỗ yêu nữ này một phen để nàng biết Kỳ gia chúng ta không dễ chọc như vậy.", Kỳ Thụy trốn sau lưng Kỳ Tiển mà quát lớn.

"Ngậm miệng."

"Ha ha, đúng là huynh đệ tình thâm!", nghĩ nàng không có đầu óc hay nghĩ Kỳ Tiển là kẻ ngu vậy, thủ đoạn kém cỏi thế này cũng dám lấy ra.

Sắc mặt Kỳ Tiển vốn đã không tốt, nghe Kỳ Thụy hô như vậy lại càng không tốt.

Đại nạn đổ đến tận đầu, không nghĩ cách để đối với người ngoài mà còn muốn lôi ông ta xuống nước. Nếu Kỳ gia thật sự rời vào tay Kỳ Thụy, chỉ sợ chưa tới một năm đã suy tàn.

"Đại ca, đệ không nói sai, yêu nữ này đã hai lần khiêu khích tới cửa, chẳng lẽ cứ để như vậy? Nơi này là Kỳ gia, chúng ta người đông thế mạnh, còn phải sợ nàng ta sao?", Kỳ Thụy không phục la ầm lên.

Kỳ Tiển hận không thể đập chết Kỳ Thụy. Nữ nhân này có thể thoát ra khỏi Ám đàm, thực lực như vậy, bọn họ có thể đối phó nổi sao?

Đáy lòng Kỳ Tiển rất không dễ chịu, sao một tiểu nha đầu lại có thể lợi hại như vậy!

Lần trước ông ta bị chọc giận cũng là do lòng tự tôn của ông ta gây ra nên lần này Kỳ Tiển miễn cưỡng đè cơn giận của mình xuống, chịu đựng xúc động muốn trở mặt với Vu Hoan.

"Bách Lỳ Vu Hoan, ngươi muốn gì, đều có thể nói ra, chỉ cần Kỳ gia ta có thể làm được, đều đáp ứng ngươi.", nhẫn, nhẫn đến khi những người kia tới! Đáy lòng Kỳ Tiển không ngừng tự nhắc nhở chính mình.

"Ồ? Thật sự cái gì cũng được?", Vu Hoan có chút hứng thú, nhướng mày nhìn Kỳ Tiển.

Kỳ Tiển kiên trì gật nhẹ: "Chỉ cần Kỳ gia làm được."

"Đại ca!", đáy mắt Kỳ Thụy hiện lên một tia sát khí, trên mặt lại lộ ra thần sắc lo lắng: "Kỳ gia không phải một mình đại ca người làm chủ, nhỡ đâu nàng ta đưa ra yêu cầu gì đó quá phận, đến lúc đó đại ca cũng không dễ làm xong chuyện."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.