Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm quỷ cũng không tha cho ngươi

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Tốc độ của Dung Chiêu rất nhanh, đến đêm đã chuẩn bị xong, ba người mang Khuyết Cửu, Hoắc Đạt và Kỳ Nghiêu lên thuyền ngay trong đêm.

Kỳ Nghiêu nhìn đèn đuốc phía xa, thần sắc có phần cô đơn nhưng vừa nghĩ tới thương thế của Khuyết Cửu, vẻ cô đơn đã biến mất trong nháy mắt.

"Xuất phát.", Vu Hoan túm thú nhỏ lên, vẫy tay với Dung Chiêu.

Kỳ Nghiêu hoàn hồn, nhìn sàn thuyền trống rống, không có một thuyền viên nào, làm sao xuất phát?

Nhưng chuyện quái dị lại phát sinh, thuyền không cần giương buồm vẫn rời bờ chạy về bóng tối phía xa.

Thú nhỏ nhảy nhót trên sàn thuyền, phát ra tiếng ngày càng lớn, Vu Hoan rất sợ con hàng này nhảy thủng thuyền nên đành xách nó lên, uy hiếp hung tợn: "Không cho phép nhảy tưng tưng trên thuyền!"

"Chi chi chi?", thú nhỏ nghiêng đầu, trong đôi mắt đen láy như hắc bảo thạch tràn đầy nghi hoặc.

Biểu cảm nhân tính hóa như thế này, dù Vu Hoan không hiểu nó đang chi chi cái quỷ gì thì cũng có thể lý giải được ý của nó.

Tùy ý xoa nhẹ đầu thú nhỏ, khó có khi không ngạo kiều[1] ném nó đi mà nhẹ giọng giải thích: "Ngươi nhảy thủng thuyền rồi chúng ta sẽ phải làm bạn với linh thú dưới nước.

[1] Ngạo kiều: có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong thì lại dễ ngượng ngùng, xấu hổ, hiểu đơn giản là "ngoài lạnh trong lòng".

"Chi chi... chi chi?", đôi mắt thú nhỏ xoay vài vòng.

Vu Hoan rơi đầy hắc tuyến, chi chi cái cọng lông ấy, nghe chẳng hiểu cái gì biết không!

Thở dài, nhét thú nhỏ vào ngực Dung Chiêu, Dung Chiêu theo phản xạ muốn ném nó đi nhưng Vu Hoan lặng lẽ trừng qua một cái, Dung Chiêu đành dừng tay lại, ôm thú nhỏ về.

"Vu Hoan cô nương, thuyền này...", Kỳ Nghiêu cẩn thận nhìn Vu Hoan, trước đó hắn hoàn nghi Vu Hoan nên giờ vẫn còn hơi chột dạ.

"Thuyền cái gì mà thuyền, đi ngủ.", Vu Hoan liếc mắt nhìn Kỳ Nghiêu, xoay người vào khoang thuyền.

Kỳ Nghiêu: "...", không ai điều khiển có ổn không?

Dung Chiêu cất bước đi theo Vu Hoan vào khoang thuyền, trên sàn thuyền giờ chỉ còn lại mình Kỳ Nghiêu, gió thôi tung vạt áo hắn, bay lất phất.

Thanh Phong thành xa xa chìm vào trong đêm đen, mắt thường khó mà trông thấy.

Thuyền an ổn chạy trên mặt biển ba ngày nhưng Khuyết Cửu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Vu Hoan cô nương...", Kỳ Nghiêu đi qua đi lại trước mặt Vu Hoan, trên mặt tràn đầy lo lắng: "Sao A Cửu vẫn chưa tỉnh?"

Vu Hoan bị Kỳ Nghiêu quấn đến mức váng đầu, ngữ khí tất nhiên cũng không tốt cho nổi: "Còn chưa chết đã hoảng cái gì, có thấy phiền không!"

Thân mình Kỳ Nghiêu cứng đờ định phản bác nhưng Hoắc Đạt bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời Kỳ Nghiêu: "Kỳ công tử, thương thế của Tiểu Cửu quá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tỉnh lại."

Kỳ Nghiêu biết Hoắc Đạt nói sự thật nhưng đáy lòng vẫn rất lo lắng. Hắn cũng không thể nào khống chế bản thân.

"Đoạn Vũ và Triển Bằng đâu?", Kỳ Nghiêu chuyển mắt: "Bọn họ không ở cùng với các ngươi sao?"

Trước đó vì quá lo cho A Cửu, hắn không nghĩ tới còn hai người nữa.

Hoắc Đạt nghe đến vấn đề này, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cánh môi mất tự nhiên run lên, chỉ có đôi hốc mắt trống rống kia là không tồn tại cảm xúc.

Kỳ Nghiêu thấy Hoắc Đạt không thích hợp, đáy lòng 'lộp bộp' một tiếng, cẩn thận mở miệng: "Bọn họ..."

"Chết rồi.", giọng nói Hoắc Đạt chứa mấy phần nghẹn ngào.

Hắn trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị hành hạ đến chết, còn mình lại bó tay hết cách, giờ bên tai vẫn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.

Kỳ Nghiêu trừng lớn mắt, hồi lâu không nói được lời nào.

Không cần Hoắc Đạt nói, Kỳ Nghiêu cũng đoán được bọn họ chết trên tay ai.

"Thật xin lỗi.", Kỳ Nghiêu mang thần sắc nghiêm trang xin lỗi Hoắc Đạt.

Khóe môi Hoắc Đạt nở nụ cười khổ, giọng nói đè nén nỗi hận nhưng không phải với Kỳ Nghiêu: "Kỳ công tử không giống bọn họ, chuyện không có bất cứ quan hệ nào với ngươi, người không cần xin lỗi."

Vu Hoan chống cằm, không quá hứng thú nghe đối thoại của hai người kia, mở miệng muốn châm chọc vài câu nhưng nhìn thần sắc của bọn họ lại im lặng ngậm miệng, quay người nhìn Khuyết Cửu.

"Chi chi chi chi...", thú nhỏ chạy từ ngoài khoang thuyền vào, một cục tròn tròn trắng trắng nhảy nhót đến trước mặt Vu Hoan.

Vu Hoan vội vàng đưa tay ôm nó: "Không phải bảo ngươi ở cùng với Dung Chiêu à? Chạy vào đây làm gì?"

Thú nhỏ lấy móng vuốt lay lay tay Vu Hoan, lại lấy móng vuốt chỉ chỉ bên ngoài: "Chi chi chi..."

Suy nghĩ một lát, Vu Hoan mới mở miệng xác định: "Ra ngoài?"

Thú nhỏ lập tức chi chi gật đầu.

Vu Hoan nhìn Khuyết Cửu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Dung Chiêu đứng trên sàn thuyền, thân hình cao ráo không hiểu sao lại cho nàng cảm giác an tâm, Vu Hoan đứng ở cửa khoang thuyền một lát rồi mới đi lên.

"Sao vậy?", giọng Vu Hoan nhẹ nhàng thong thả, mang theo một tia ôn nhu mà đến nàng cũng không phát hiện ra.

Dung Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt khi nhìn thấy Vu Hoan nhiễm lên tầng tầng sắc ấm trong nháy mắt, hắn đưa mắt nhìn nàng một lát rồi dời mắt chỉ vào nơi xa: "Ở đó có thuyền."

Theo phương hướng Dung Chiêu chỉ, trên mặt biển phía xa có mấy điểm đen, có vẻ không phải đang chạy mà là dừng ở đó.

"Có thuyền cũng đâu kỳ quái gì!", Vu Hoan nhíu mày, hải vực này không phải của nhà nàng, chẳng lẽ lại không cho phép người khác chạy trên mặt biển.

Dung Chiêu: "...", khó có khi nữ nhân này biết giác ngộ như vậy.

Thuyền của bọn họ từ từ tới gần, mùi máu tươi nồng đậm xen lẫn mùi tanh của biển len vào cánh mũi Vu Hoan, nàng giữ chặt tay Dung Chiêu: "Có mùi máu tươi."

Chiếc thuyền kia càng ngày càng gần, vị tanh của máu cũng càng ngày càng đậm. Tất cả có bốn chiếc thuyền nhưng trên thuyền chỉ toàn vết máu lớn nhỏ, không có người.

Mũi thuyền cắm một lá cờ nền xanh chữ trắng, chữ trên đó cũng bị dính vết máu tung tóe, nhìn không ra chữ gì.

Dung Chiêu khống chế thuyền chậm rãi tới gần một chiếc trong số đó. Ở khoảng cách gần, có thể thấy được trên sàn thuyền toàn là vết lõm do linh lực tạo ra, còn có một vài binh khí rơi rải rác.

"Không giống linh thú công kích.", Dung Chiêu quan sát một lát.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, mùi máu tanh quá nồng mà vết máu lại còn mới chứng minh người trên thuyền mới gặp phải công kích trước đây không lâu.

"Đi đường vòng, rời khỏi nơi này.", Vu Hoan kéo Dung Chiêu.

"Cứu mạng... Cứu mạng...", ngay lúc Dung Chiêu chuẩn bị cho thuyền đi đường vòng thì chiếc thuyền ở gần nhất phía bên kia lại có tiếng kêu cứu, một bóng người nhỏ nhắn từ từ leo từ trong khoang thuyền ra.

Đó là một tiểu cô nương, y phục trên người rách tung tóe, trên cơ thể và mặt toàn vết máu.

Tiểu cô nương nhếch nhác leo từ trong khoang thuyền ra, cố gắng đi tới sàn thuyền.

Dung Chiêu dùng ánh mắt dò hỏi Vu Hoan, Vu Hoan nhìn tiểu cô nương kia chằm chằm, đáy mắt không có chút đồng tình nào, chỉ có lạnh lùng vô tận tựa như đang nhìn một vật không có sinh mệnh.

"Mau cứu ta...", tiểu cô nương kia đã leo lên sàn thuyền, cầu khẩn đầy hi vọng nhìn sang bên này.

"Đi."

Giọng nói Vu Hoan rõ ràng truyền vào tai tiểu cô nương kia, hy vọng trong mắt như đốm lửa bị vùi tắt, trở nên âm u đầy tử khí.

Đầu ngón tay tiểu cô nương cào mạnh vào sàn thuyền, con ngươi âm u đầy tử khí đột nhiên bắn ra ánh tàn nhẫn. Hận, nàng rất hận.

"Sở Vân Cẩm, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.