Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưới chân có quỷ

Tiểu thuyết gốc · 3327 chữ

Dưới chân chuyền đến đau nhức kịch liệt, con rắn chết bầm loạn choạng từ trên đất đứng dậy thì phát hiện đã có một chuyện rất xấu hổ, vô số ánh mắt nhìn về chính mình.

đồng thời có tiếng cười bàng luận của tiểu hài quanh quẩn chuyền đến tai.

đây không từ văn sao, hắn làm gì trên đó vậy?

*không biết nha!

lúc tiếng quát tất cả khiến tất im lặng mấy cái tiểu hài chê miệng .

Trung niên bình tĩnh đi ra nhìn lấy hắn cũng không buồn không vui hỏi, hài tử con làm gì trên đó vì sao lại treo cây có biết là rất nguy hiểm sao.

Trong lòng thiếu niên nghĩ ta không ngại đó là ngươi khác, ta sao um ta vừa nhìn thấy trên đó có một ổ chim đến treo lên bắt thôi nói ra lời này đến lông mày cũng chẳn thèm nhíu.

Còn chưa đợi nói xong trên nháy cây đã rơi xuống thân xanh rơi đúng vào thân.

Hắn Kinh hãi một tiếng về sau chẳng quan tâm gì nữa mà đem rắn nhỏ hất ra, không muốn quay đầu đã chạy đi để lại phía sau chuyền đến tiếng cười ầm ỹ của hài tử.

trung niên nhân nhìn thân ảnh từ văn lắc đầu đi vào phòng học hôm nay ta sẽ dại cho ngươi một thứ..

chạy thật xa học đường, ngồi ở bên đường trên khuôn mặt trầm tư vì bỏ đến đây xin nghỉ 2 lảng phí hai ngày rồi.

Lắc lắc cánh tay trên đó đã có hai lỗ máu đã ngừng chảy cũng không để ý, nghĩ một cái chính mình không ai dại thì thôi uổng phí mất hai ngày thanh xuân của ta.

trở về hắn lấy ra sách bắt đầu mài mò nữa rồi.

gió thổi cành trúc la đà chỉ có điều không phải trúc hình như là rác lá cây nó bay qua khe cửa sổ kia say sưa đọc thiếu niên, âm thanh đột ngột vang lên tắc kè tắc kè.

theo tiếng kêu nhìn lại sàng mờ mờ của ngọn nến hắn thấy được đó là con tắc kè màu xanh với từng đốm đen, ừm không quan tâm tới tiếp tục đọc lấy thư quyển.

Nhưng mà tắc k tắc k ngươi mau im cho ta, thế là nữa đêm hắn đuổi bắt ném lung tung hết

Trong mơ màng hình như nghe được giọng của ai đó nói lão y gia tay nay có thể cứu sao.

Lão già tóc bạc phơ ánh mắt vần đục thở dài độc đã vào xương tủy nếu chậm trễ nữa liền mạng cũng không còn chỉ cách cắt đi cắt đi.

được.

Nhận được câu trả lời lão già ngẩn đầu lấy sau lưng ra một chiếc cưa lớn bên cạnh đã đặt sẵn chậu nước, cũng muốn để lại một ít về sau nếu hắn nhớ có thể lấy ra tâm sự tốt.

.... không muốn....

Thu đến rồi lại đi không lời từ biệt, hắn cũng dần dần cứ như thời gian trôi qua trưởng thành lên

Sáng đi tối đến đốt lên đèn ngày đêm đọc sách từ tiểu hài thoát chốc đã trở thành 1 tên thiếu niên.

Giữa màng đêm đầy sao từng căn nhà điều có ánh đèn cũng giọng nói vui vẻ không ngừng chuyền

Tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu nha ta muốn thịt.

Mơ cứ để ta.

Qua thêm 1 ngày nữa đã sắp tròn 18 rồi, bề ngoài người khác nhìn vào không khác gì vị thiếu niên thôn quê cả.

Do suốt ngày làm chân chạy thường xuyên nên làng da của hắn trở thành màu đồng đen nhìn đến vô cùng lực lưỡng, sẽ không ai cho rằng thiếu niên như vậy lại cái thư sinh nho nhã không liên tưởng đến đi .

Sao mà dỡ được.

không chú ý những âm thanh vui đùa ngoài kia, thổi đi cái đèn đối với hắn thời gian thứ không đáng tiền nhất.

ngủ một giấc sáng tỉnh lại là ngày mới rồi

Từng tia lắp ló khẽ cửa hắn dạy khá trễ vì muốn ngủ thêm ít nữa nhưng, hắn từ nhà đi ra thời điểm ở ngoài từng bông tuyết rơi xuống yên hà trấn làm phủ lên màu áo mới

Đi ra nhìn đến cảnh này cũng phải cảm khải vài câu là tuyết sao.

Khẽ bốc lên một ít cho vào miệng cũng phèn phèn thế này.

""Đến lúc nhân sinh ta nên thay đổi rồi sao"""

Tử yến thành cách hàn năm lại tổ chức một lần khoa cử tất cả các sĩ tử văn sinh điều sẽ tới tham dự, người thành công nghi tên trên bảng vàng rất khó, chọn ra 10 người đứng đầu bảng lại đi đến châu phủ tổ chức kỳ lớn nhất nơi đó mới là tụ hồi tất cả các thành trì sĩ tử, nên cảnh tranh phải rất khóc liệt những đó đối người khác ước muốn

Còn với hắn chỉ muốn kiếm cái tú tài thôi, hiện giờ phải lên đường tuy chỉ mới là đông nhưng ai bảo yên hà trấn cách tử yếu thành xa như vậy còn thanh vân thành...*

Hôm nay hắn cũng không có đến tựu quan như thường lệ, trước khi rời khỏi yên hà trấn nhìn lai kỹ niệm cũ mặc dù hắn không có kỹ niệm ở đây, bước ra khỏi nhà đạp lên con đường đá lưu lại vết trên tuyết, từng cơn gió thổi qua siu siu.

Nhìn những thứ kia sao mà quên thuộc trước mắt lướt qua, không khỏi làm hắn xúc động ta thật là.

Theo con đường đá đi tới trước cửa một ngôi nhà nhìn bên ngoài vô cùng sa hoa, hoa lệ, lệ cho từ văn ừm đó chí là nhà ông chủ của hắn chu kỳ, nếu có 1 ngôi nhà trước mắt cần học làm cái nữa ăn rồi chờ ngủ không tốt sao .

hắn cũng từng có ý định ở rể nhà chu bá bá bảo chính mình liền không có tiền sinh lễ hơn nữa một nghèo hai trắng thôi chỉ có tâm thân đáng tiền nhất.

Chỉ là gõ vài tiếng liền đã có giọng nhẹ nhàng đáp lại, cho hai tay vào áo chính mình thật sự bên ngoài rất lạnh, răng rắc cánh cửa chậm rãi mở ra lớp tuyết dày trên mái nhà khẽ rơi xuống ánh mắt chạm nhau, không cảm thấy gì.

Trước mắt là thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn sao mà đẹp thế , nữ hài năm nào đó từ bị hắn dùng con gà liền mua chuộc giờ đã trưởng thành đẹp đến làm người say mê, nhưng đẹp có cơm ăn đẹp cũng không tới phiên ta ...

Lục nhi đứng nhìn năm tử trước mặt trong mắt đẹp lộ ra phức tạp vô cùng, nàng cũng thể nào nói ra miệng,,,, giọng nàng nhẹ nhàng muốn nói gì vào trong nhà đi *

bên ngoài rất lạnh.

Cũng không cần đâu từ văn không có ý định đi vào ta ừ chu bá bá có ở nhà sao ta muốn gặp ngài ấy tâm sự đôi chút.

Lục uyển khẽ lắc đầu phu thân ta hôm này ông ấy liền đã ra ngoài cũng không nói khi nào về, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta là được.

Hắn sau khi nghe được chu bá bá đi vắng về sau, ánh mắt đánh giá lục nhi từ trên xuống dưới nhìn đến khuôn mặt nàng chút đỏ lên.

Trên khuôn lộ nụ cười hiếm thấy, bước đến muốn nắm lấy tay lục nhi sau đó hắn khuôn mặt sâu khổ nói lục nhi ngươi nhất định phải giúp ta lần nay a, "nói còn cố giả vờ lâu ra vài giọt nước như hồi lâu ngay cả 1 giọt cũng không ra đi.

Lục nhị bị nắm lấy tay cũng không có gì để nói hỏi lại thua bọn tiểu kim nữa sao.

"hắn bắt đầu kể lễ lại ta làm cho phụ thân ngươi hơn 8 năm là 8 năm đó, không có công cũng có lực nha, vậy mà ta ngay cả đồng tiền không có, nói còn cố ý đánh mình ngực trời xanh nhà.

Nữ tử cười khẽ, đó không phải điều tính vào tiền ngươi mua sách đọc còn gì, hơn nữa không phải là phụ thân ta không cho ngươi tiền.

Buông canh nữ hài hắn lui lại bước ngẩn đầu nhìn nàng, lục nhi ngươi vậy mà đối với ta tuyệt tình như vậy, nhớ trước kia từ văn đem hết sở trường của mình phát huy đến cực hạn nói đến giọng điều khô khan nhưng lục nhi vẫn bất động tựa hồ như không nghe một dạng.

không có kết quả hắn tỏ ra hơi sâu não thôi a nếu đã vậy đợi khi nào chu bá bá trở về ngươi thay ta chuyển lời đến ngài ấy nói rằng từ văn ta nợ ông ấy rất nhiều chưa có tiền trả đợi khi nào ta có tiền dự định trả.

khi làm xong muốn đã quay đầu định rời đi

Lục nhi hơi nghị ngờ ngươi chuẩn bị đi đâu sao.

Hừ ta tất nhiên đi thi khoa khảo rồi hắn lộ ra vẻ đắc ý sao đổi ý rồi sao ngươi yên tâm ta nhất áo ngấm về làng đến lúc ta nhất định đến cửa cầu hôn ngươi.

Đến lúc đó dù ngươi không ý đi nữa chu bá bá nhất định đồng ý.

Nữ hài nhìn mặt hắn rồi bắt cười, khẽ trêu chọc được nếu ngươi thành công khi đó ta sẽ suy nghỉ lại nàng nghỉ nghỉ nghiêm túc

ngươi chờ ta một lát nàng nhẹ bước vào bên trong, hắn đứng bên ngoài thầm cười thành rồi thành rồi.

Lúc sau lục nhi bước ra trên tay cầm lấy túi vải tựa hồ bên trong là ngân lượng không phải ta mà cần thứ này sao, cố nhịn chính mình không nhìn vào cái túi kia nhưng mà khuôn mặt bán đứng chính mình từ lúc nào.

lục nhi nhìn từ văn miễn cười đây là số tiền coi như là quà chúc lên đường bình an nói đưa đến trước mặt thiếu niên. Ta không cần những vật này nghe ngươi lời tốt .

Lục nhi tựa hồ biết được tình khí của hắn không rút về, quả niên khách xáo xong vài câu liền nhanh tay từ trên tay nàng nhét vào túi ảo chính mình, a ta phải về đây chuẩn bị vảy tay tam biệt.

đây ngươi nhớ thay ta giữa lời đến chu bá bá sang năm ta nhất định trở về vảy tay hướng về nàng.

Nhìn hắn đi xa ánh mắt lộ vẻ buồn cười, thế ta có chúc ngươi may mắn nhẹ giọng nói cánh cửa chậm khép lại.

Rời khỏi nhà chu bá về sau thời điểm, hắn lại tiếp tục đi đến ngôi nhà kế tiếp bên ngoài ngôi nhà này rất xa hoa còn hơn cả nhà của chu bá bá, hơi điều chỉnh quần áo đem túi tiền vừa rồi nhét trở lại vào túi quần giống như vừa rồi.

biểu lộ khuôn chỉnh mặt hơi lộ ra vẻ u buồn chút

Cánh tay dơ lên ngõ vài cái lên cửa không lâu đã có trung niên nhân đi ra.

Trung niên đi ra về sau khi nhìn thấy từ hắn ngay lập tức khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ giận dữ ngươi cái này tiểu tặc, còn dám đến tìm thanh thanh nhà ta xem hôm ta có đánh gãy chân ngươi, nói đến hắn quay vào nhà thật muốn đi tìm cây gậy đi đánh hắn nha.

--Vì Những năm qua mỏi lần từ văn lúc rảnh rỗi thường đến trước cửa nhà tiểu thanh muốn nuôi lớn tình cảm, nhưng nhân lại điều ghẻ lạnh cũng không bỏ cuộc nắng mặc nắng mưa mặc mưa đến trước cửa nhà nàng trong lòng cầu mong một điều kỳ tích xảy ra.

Đến nỗi khi thanh thanh đi khỏi cửa thời điểm đã nhìn ngươi mặt của từ văn, làm tiểu hài thanh thanh sợ đến không biết khóc bao nhiêu lần, nữ hài sợ có một ngày tên kia khuôn mặt nụ cười kia.

Khẽ chấp tay lễ phép nói nhất thúc ta thật lòng yêu thanh thanh, Ngươi không thể cám cảng chúng ta được nha.

Trung niên nhân nghe được những lời này bị tức đến cười đột nhiên hắn vỗ chính ngực không ngừng ho ho khụ khụ...!

Thiếu niên đứng bên cạnh thấy thế vội đến muốn giúp đỡ, nhưng trực tiếp bị trung nhiên hất ra cánh tay run gãy chỉ về hắn ngươi ngươi nói đến đột nhiên lão bật khóc ngươi tha cho thanh thanh

ta cầu xin ngươi không nên khụ khụ...!!

nhìn đến lão thở dài được thôi!

Ngươi cái tên này, đang nói lão hơi ngẩn ra cái gì tựa hồ như bệnh hết đồng đạng đứng dậy nắm trặc cạnh tay, ngươi đồng đồng ý.

nhẹ ngật đầu nhưng ta có một điều kiện cho gặp thanh thanh lần cuối được sao

về sau ta không đến phiền nàng ấy nữa được sao ta chỉ muốn nói nàng ấy vài lời cầu người

lão trung niên không có hảo ý nhìn đến hắn ngươi thật chỉ muốn nói vài câu sao

Nghe những lời này từ văn cũng ngật đầu ta chỉ muốn vài câu với nàng ấy, từ nay về sau liền không làm phiền nói đến đây giọng hắn có gun gãy ta thật yêu nàng nha

Trung niên ngận đầu được tốt tốt tốt!

Ngươi chờ ta.

Bởi gì muốn nhanh trống dập tắc tính yêu của từ văn hắn đã làm hết thảy, không lâu lắm có cái nữ hài chậm rãi bước ra một đôi chân my cong cong hai con ngươi như nước lắp lé, đôi môi như hoa hồng đẹp đến không thể quên như rồi cũng phải quên đi.

Thanh thanh đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sợ hãi dù nàng đã lớn như không biết gì lý, do khi đối mặt nam tử trước luôn cho nàng loại cảm giác áp lực.

Nhưng năm này dưới sự theo đuổi điên cuồng của hắn làm nàng khi khỏi cửa phải xem xét vài lần, giọng nàng thanh thúy ngươi muốn nói gì thì mau nói đi.

Lục nhi ta biết ngươi rất ghét ta những ngươi không cho ta 1 cơ hội ta nhất định chứng minh cho ngươi xem nói theo vô ý thức muốn bước lên nắm tay nàng.

Nữ tử vọi vàng tránh ra "câu may ta đã nói với ngươi ta chỉ xem như bạn thôi, nàng nói tới đây giọng nàng dừng lại, cho dù ta cho ngươi cơ hội thì sao ta vẫn là câu tốt nhất đừng theo ta nữa nàng nói câu này rất kiên quyết

cho dù một ngày ta không ai yêu đi nữa cũng không đến phiên ngươi giọng nói kia đâm thẳng vào tim rách người trái tim bất chi bất giác từng giọt nước mắt rơi rơi ngươi tuyệt tình như thế, tuyệt tính giọng nói run rẩy

Chỉ là bạn thôi sao là bạn mà thôi sao....√

"được hắn gương mặt hơi vặn vẹo.Ở bên trung niên chuẩn bị cầm đến gãy gỗ khi tên tiểu tử mất lí trí sao liền không chế hắn, Như hành động đằng sau của gã thiếu niên khiến hai ngươi hơi Ngay ngẩn.

Đưa cánh tay đối với nữ tử vẫy tay bóng lưng hắn dần đi xa.

Thanh thanh nhìn theo bóng hắn có chúc phức tạp, tình yêu của ngươi nói đối với ta chỉ đang giá như thế vậy thôi, trước ngực không ngừng nhấp nhô tựa không chịu nổi đã kích khuôn mặt nữ hài tái nhợt thích thân thể nàng vốn yếu đuối thế là trực tiếp ngất

 trung niên vọi dỡ vai nàng đây. người đâu mau đến *

Thanh nhi

Yên Hà trấn lúc trời chưa sáng từng mảnh bông Tuyết còn đông lá cây tàng rụi đã có thân ảnh mang trên người túi vải lớn lén lút ra khỏi yến trấn ở cửa trấn một đám người đứng sẵn trên tay cầm lấy búa gây rất nhiều đồ đang mặt hung hung.

Có cần như vậy sao không phải chỉ xin ít đồ thôi sao là huynh đệ tửu quán với nhau không à các ngươi có cần làm đến nước này đi.

Thiếu niên dần mang theo tâm tình vui vẻ dần đi khỏi trấn, không người tựa tiễn cũng không bạn không bè, thật ra là có người đưa tiễn nhưng hắn khá ngại gặp bọn hắn ừm ta thật quá đáng thương.

Trên vác theo một cái bao lớn bao nhỏ bước đạp lên cỏ đại ven đường, đối với hắn nhưng bên ngoài trấn rất hiếu kỳ.

toàn bộ điều nhìn một chút sờ chút vừa khẽ ngăm nga*

Thời gian trôi nhanh ngày 3 âm tháng 7 âm...

Buổi tối ở nơi nào đó trong rừng ngọn lửa thiếu đốt cành cây phát ra âm thanh tí tách ánh sáng chiếu sáng một khu vực từng con trùng khẽ bay qua lại thỉnh thoảng còn có vài con gì đó ngốc ngốc vậy mà đâm đầu vào lửa trực tiếp cháy đi.

Hắn đã đi được bốn ngày nhưng đối với vọi thứ gì điều hiếu kỳ như hắn bước 3 bước lại ngừng lại xem ít lại dừng lại phải nói bên trong rừng mọc rất nhiều loại cỏ lạ nhìn vô cùng bắt mắt.

vốn định hái ăn thử như trong lòng có chút sợ hãi dành phải từ bỏ.

hắn lúc đi đem cả nồi chén bác nữa theo cùng tuy vậy cũng không dùng tới bởi đem rất nhiều cá khô vì sợ đói nên vì vậy mua đến nhiều cá khô, hắn phải mất khá nhiều thời gian, cá khô hơ lại với lửa làm nóng tí là có thể ăn rồi cũng không cần gì nấu gì nhiều.

Ngồi trên gốc cây khô đã chết mục nát hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào, lấy ra tấm bản đồ ra tâm bản đồ này là phải tích góp chính mình tiền bán ngôi nhà chính mà mua được

không sai trước khi đi một ngày, hắn đem chính mình ngồi nhà bán đi rồi đem toàn bộ số tiền đi tâm này bản đồ đi nhớ lúc đó.

-Huynh đệ ngươi cứ yên tâm a ta làm thợ săn 20 năm rồi khắp trấn này danh tiến của chỉ cần ngươi hỏi bọn nhất định điều nói về ta

Ấy ngươi đừng lo, tâm bản đồ này là cùng mấy vị huỵnh lều mạng vẽ ra ngươi đến yên tâm mà đi sao ngươi lắm lời vậy có muốn không.

Thế hắn đem tiền bán nhà đi tâm bản đồ này rồi, khép lại tấm da trâu có hơi hôi nha

Không biết khi nào đến tử yến thành ngồi nhàng nhã tựa đầu vào gốc cây, cánh tay trái cầm lấy cá khô, tuy cá hơi mặn a khi đang cảm thán cá này rất ăn ngon không tiết tiền bỏ ra mua thời điểm.

Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng tiểu ca ca ngươi cho ta một miếng được sao?

Tất nhiên là được, theo bản năng hắn gật đầu như rồi trợt nhận ra đây rừng a, khẽ quay đầu sang bên cạnh từ khi nào bên cạnh lại có thêm tiểu hài ánh mắt long lánh.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.