Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải nói đến những năm tháng kia

Tiểu thuyết gốc · 2492 chữ

Muốn nói phải nói đến trước kia nhất đại hoàng thất vì muốn chiêu mộ nhân tài khắp nơi a không tiết công tốn sức bắt đầu tổ chức các buổi thi lớn nhỏ trên khắp nơi muốn nhờ thông qua đó tìm anh tài chiêu mộ vào hoàng thất.

Ngươi thông qua sẽ được hưởng vô số đãi ngộ, tú tài là cách gọi chúng ta thường gọi những người đứng đầu khoa bảng mà chỉ lần thứ nhất nha.

Để thi được tú tài phải nói là cạnh tranh rất khóc liệt, vì vậy người nào thành công ghi tên mình lên bảng vàng không chỉ phải có học vấn cao siêu chính là người tài trong tài

Người đứng đầu sẽ được vô số đãi ngộ, có thể cưới thê tử nói tới đây gả hướng về từ văn cười cười, nhóc con cố lên kiếm một nương tử về a. Nhưng gã không biết mấy câu nói đùa vu vơ của mình lại như búa lớn ngõ vào đầu vậy thiếu niên nháy mắt liền được khai ngộ.

ừm chỉ cần học rồi đi thi, áo cơm liền không lo còn cưới được vợ đẹp, đây không nhân sinh cuộc sống là gì, nếu nói về thứ gì hắn tự tin về mình nhất, nói học vấn từ văn tự tin với tốt nghiệp lớp 13 như mình nhất định có thể dễ dàng đứng hạng nhất.

Buổi chiều đám người dần ra về, trong đầu hắn lúc này nhưng câu nói nghĩ đến, không nhịn được hắn liền chạy đến một tiệm sách trong trấn mua vài quyển khi quay lại trời đã dần tối.

Dưới ánh đèn mờ mờ của ngọn nến đặc quyển sách lên bàn hít sâu vài hơi thở mở quyển sách ra về thứ ập vào mắt chính ừm, tắc kè! tắc kè!

Thứ gì nhìn đến điều không hiểu, gập lại mở ra vẫn vậy tắc kè tắc kè!! Từ văn phải chấp nhận sự thật chính mình không biết chữ vô cùng đau lòng.

do từ nhỏ đã bệnh nhiều nên chẳng có thời gian đi học, dẫn đến hiện giờ nhìn đến chữ viết trên sách như là đọc thiên thư đồng dạng khó hiểu, khép lại sách cũng không có gì là buồn leo lên giường nhắm mắt, tắc kè tắc kè

Ngươi cái con quỷ này, tối đêm đó dưới ánh đèn thiếu niên điên cuồng tìm kiếm con quan tắc kè nhà mình â đám cắn ta.

Ngươi cũng dám cắn ta .

Sáng sớm gương mặt viết đầy mệt mỏi đi ra ngoài, đến tửu quán làm việc

Hắn cũng không có vì mình đọc được chữ mà bỏ cuộc ngược lại, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi của đám tiểu nhỉ hắn liền hỏi

tuy bị làm phiền bọn người trong tửu quán vẫn vui vẻ chỉ đại cho hắn, những đó khi bọn hắn vui mới được nhưng thế còn

Hừ cái đầu học ta cho ngươi học đám hỏi ta cho ngươi chết luôn tiểu cảnh mau mau đem cho cây dao để ta xem trong đầu hắn nghĩ cái gì đám tìm ta có biết ta vừa bị thất tình không hả.

khác với hắn mọi người tựu lâu điều được đi học nên việc chỉ đại không có vấn đề.

Như với sự thông minh của hắn vừa dại đã quên vừa nhìn lãng mất phải mất gần 6 tháng ngày đêm viết chữ đọc chữ ..., lạ quen cuối cùng hắn cũng có thể miễn cưỡng đọc được nội dung trong sách.

Cảm thấy chính mình thật thông minh thiên tài việc còn lại chỉ cần tim mua sách về đọc sau đó đi thi ôm Mỹ nhân, a nghỉ đến đây bất giác nước bọt chảy xuống hơi hơi lâu khéo miệng.

mang theo nhiệt huyết bừng bừng đi đến cửa hàng sách

cửa tiệm một tên nam tử mập mạp đôi mắt khép hờ trên tay cầm lấy chiếc quạt giấy phe phẩy ta chừng nào giàu nha trong miệng lầm bầm.

*lão bản lão bản ta muốn mua sách

nghe được có ngươi muốn mua sách nam tử *lập tức ngồi dậy nhìn thiếu niên hỏi ngươi muốn sách gì??

từ văn đầy ngạo nghễ ta muốn tìm mua thi cử chính là thi tú tài đó tìm cho ta, tiền không thành vấn đề.

*nghe được lời này nam tử lập tức tươi cười đến đến theo ta, bên trong cửa hàng chất đầy những giá sách trên có đủ thể loại.

lão bản lúc không ngừng giới thiệu nếu nói về sách thi cử có có vài loại như tứ thư ngũ kinh.. à còn kèm chú giải nữa

Nói đến đây là giới thiệu đến khi một hồi gả hướng ánh mắt mong đợi về phía hắn

à ngại quá lão bản ta ta có việc phải về nhà làm việc à ăn cơm mẹ gọi về, hắn vội vàng nhất chân lên cổ mà chạy ra ngoài.

Nam tử vẫn chưa kịp phản ứng nhưng rồi ngươi cái này tiểu tử, mau mau đứng lại đó cho ta xem hôm nay ta đánh chết ngươi không.

mất một khoảng thời gian mới bỏ được lão bản nỗi giận đùng đùng, tưa tay vào gốc cây hơi hổn hen không phải hắn muốn mua sách vì khi nhìn đến giá kia ừm 50 lượng sao

phải biết tiền của hắn làm chân chạy chỉ 3 đồng. đứng trên đường hắn trầm tư hồi lâu ánh sáng lên nếu nói về ai có tiền vậy tất nhiên là chu bá bá chu bá bá có tiền

chưa kịp chờ đợi hắn tiếp tục chạy về tựu quán

Cái gì ngươi muốn đọc sách ôn thi tú tài sao?

Thiếu niên gương mặt đầy vẻ thật thà nói ta muốn để phụ thân ngài ở trên nhìn đến thành công thi được công danh nhất định sẽ vui vẻ miễn cười quan vịnh đi

chu kỳ nhìn hắn nhẹ gật đầu nhưng có điều việc học không phải ngày một ngày hai ngươi phải cố gắng biết sao.

*nghe đến đây từ văn biết chuyện đã thành không chút do dự cuối đầu xuống đa tạ chu bá bá

*được rồi ngươi mau làm việc đi, hắn vui vẻ chạy ra ngoài.

Chu kỳ từ trong ngực lấy ra bàn tính cạn tay lưu loát âm thanh va chạm tạo âm thanh vui tay, gả miễn cười liền tính vào tiền của ngươi.

*từ văn không biết là chu bá bá tốt bụng chính mình trong suy nghĩ đã sớm tỉnh xong số tiền hắn đi làm trả nợ rồi rất ít

cùng trong ngày hôm đó đã có người đến nhà hắn bắt đầu sửa chữa rắn lên một cái kệ sách, còn tiện tay sửa lại cái bàn nhỏ gọn, trên kệ đã được lắp đầy bằng những cuống sách dầy cộm.

Giá sách nhìn vô cùng gọn gàng từ văn không kịp chờ đợi mà lấy xuống 1 quyển bắt đầu đọc lấy

khoản 3 canh giờ hắn đầu óc đã vô cùng vơ hồ rồi nội khó hiểu vô cùng nhìn hoa cả mắt.

*Thông thường nhà Hài tử điều được các lão sư ở trấn đại bảo từ nhỏ

hắn ngay cả mặt mũi lão sư cũng không biết, kỳ thật yên hà trấn cũng có cái học đường có lão sư phía trên trong trấn nhưng ai muốn vào đó học cũng cần tiền đó,có những phú hộ vào được đi thanh thanh cũng đang học ở đó.

Khép quyển sách lại đặc lại vào kệ liền không nghĩ nhiều leo lên giường không lâu đã chuyền tiếng hít thở điều không nghĩ đến thì đi ngủ sớm thôi. Ngủ sớm

t bực giảng cái lão già trên tay cầm lấy quyển trục gã hướng về đám người dưới tuyết bố ngươi đứng đầu hoa bảng lần từ văn nói tới đây

Vô số ánh mắt đổ dồn về hướng thiếu niên, thiếu niên trên thân mặc bộ y phục gương mặt lộ biểu tình hắn hướng về phía dưới đám người chấp tay đa tạ đa tạ các vị

Đúng lúc này trung niên nhân đi lên đứng kế hắn gã hướng về đám người cũng chấp tay ta đã từng nói ai thể đứng đầu hoa bảng sẽ gả nữ nhi cho gã, từ tú tài tài hoa hơn người nói rồi

hắn đem nữ tử đang rụt rè đứng bên cạnh mình đem tay nàng đặc lên từ văn

Thiếu nữ kia xấu hổ với cùng nhẹ giọng mong về sau chiếu cố ...

Lão già miễn cười đi đến trước mặt từ văn từ tú tài đứng đầu khoa bảng lần này thưởng trăm lượng vàng đến

đang lúc hắn cảm thấy chính mình đứng dưới hao hoang ngực rỡ thời điểm.

Dậy đi huynh đệ.

Sao hôm nay sáng nhanh vậy mặt trời lên hắn dạy khá sớm ăn mặc phen hắn đến tựu quan ở trong sớm đã đầy người

"Nè a văn người mau lại đây giúp ta, chờ ta vội chạy đến tiếp tục công việc thứ này nặng vậy của chính mình chân chạy

chiều tà dần buông xuống khách nhân dần tản về, hơi thở phào cuối cùng xong người trong tửu quán cũng ra về gần hết.

" lại theo trí nhớ đi đến nơi lúc nhỏ mình thích lén đến nhất qua từng khu người đông đúc đến cuối cùng trấn nơi này vô cùng yên tĩnh.

không xa tâm trong mắt nhìn đến bên trong học đường không ngừng vang lên tiếng tri iiii nha

do đứng cách quá xa nên hắn cũng chẳng nghe được gì, thoáng nhìn quanh phát hiện không có người rồi chú ý, nhất chân lặng lẻ đi tới gần cửa sổ, nhìn vào trong phát hiện có vô số hài tử ở đó còn có 1 số gương mặt rất quên thuộc

Thuận theo ánh mắt mấy cái hài tử nhìn đến bục giảng, có lão già a cũng không phải là là trung niên nhân tuy vậy trên đầu đã có rất nhiều sợi tóc bạc hơn nữa vẽ bề ngoài đã rất nhiều nét nhăn.

gương trung niên cho người cảm giác sao nhỉ chí là thư sinh nho nhã khá là hiền lành, tay còn cầm quyển sách cẩn thận giản dãi những gì ghi bên trong cho các hài tử.

"Hắn chậm rãi thấp đầu xuống ngồi bên tường không gì khác, bởi vì lúc này đã nghe rõ trung niên nói gì rồi khặc khạt

Lấy ra trong người chuẩn bị sẵn giấy bút mang theo ghi lại những gì trung niên nói trong lòng thầm nghĩ á như vậy không phải được rồi sao, cần tốn tiền đi học nha

Tự khen mình thông minh về sau, từ văn ghi say xưa ghi muốn thế nào làm quân tử phải làm sao làm a cái này khó bỏ qua .

Hiểu lễ nghĩ ...um ta đây rất lễ phép mà.

ừm một hồi lâu sau tiếng đọc ngừng lại, hắn đang nghi hoặc lại lần nữa khẽ dơ lên đầu nhìn vào bên trong ừm vẫn như vậy

chỉ có điều

đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói hiền hòa, hài tử con đang làm gì vậy hắn khẽ giật mình quay đầu, thì đã thấy trung niên nhân kia từ lúc nào đã đến lưng rồi

Khuôn mặt không chút thây đổi nhét tờ giấy trên túi vào áo.

Trong đầu nhanh suy nghĩ, xem cái mặt lão nay chắc chắn là mặt mỏng rồi có rồi khuôn lộ ra vẻ cười nhạt quay đầu hướng vào bên trong, tiểu lục nhi a ngươi mau về đi phụ thân ngươi muốn nói chuyện lần cuối với ngươi.

Mau mau về nói chuyện với hắn.

tiểu lục nhi trong phòng đang cùng đồng bạn thảo thuận về phấn đề học, nghe được có người kêu mình vừa liền kinh ngạc nhìn ra sổ đã thấy đến khuôn mặt từ văn

Nhưng rồi khi nghe đến câu kia phụ thân muốn nói chuyện lần cuối cùng nàng thì ngẩn ra, chiếc bút trên tay rơi xuống nữ hài vội chạy ra ngoài.

Từ văn đã liền thuận tay nắm lấy tay nàng kéo đi hướng về sau phía phẩy tay với trung niên nhân tạm biệt..

Trung niên nhân nhìn theo bóng lưng nam hài.

Đi đến đoạn giữa hắn buông tay nàng ra sau liền quay đầu đi, lục nhi ngơ ngác nhìn cánh tay mình lại thân ảnh biết mất của hắn ta đây không quá ác đi sao có thể.

Trở về nhà nhỏ không kịp chờ đợi, đem mảnh giấy nhỏ ra nghiên cứu đi, kết quả vẫn là không hiếu gõ, vẫn như vậy gõ chính mình đầu hừ vẫn chưa chịu bỏ cuộc đâu

hắn lại bắt đầu lên cơn tự mình lẩm bẩm.

Ngày sáng chưa sáng sau khi trời chưa sáng đã có thân ảnh. Nhỏ lén lúc treo lên cành cây gần học đường con bà nó ta xem xem a.

kế đó thân ảnh nhỏ nhắn ngồi trên táng cây chờ đợi như đột nhiên có con muỗi từ đầu bay đến đậu trên mặt trên khuôn mặt hắn cũng không dám đánh mau đi mau đi .

Trời bắt đầu sáng đã có tiêu hài đi đến

không lâu lâu thân ảnh trung niên nhân nhàng nhã đi đến trên tay cầm quyển sách đi vào

Rất nhanh sau khi âm thanh truyền ra nguyên náo , im lặng hôm nay ta sẽ đại cho các ngươi thế nào lấy lễ đối đãi người

Trong học đường có đứa nam hài hiếu kỳ nhìn lên cái cây ở ngoài cửa sổ, sao hôm cây kỳ lạ vậy còn biết động đậy nữa, trên cái cây mà tiểu hài nói biết động đó.

lúc này từ văn ở trên cây đã sớm sắp bị kiến cắn đến thất nhiều a, cố nhịn không phát ra tiếng tự trấn an mình cố chịu cố chịu nước mắt cố kìm nén.

Nhưng rồi khi ánh mắt liết qua trên nhánh cây không xa thì, tựa như có một đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm chính mình đó là 1 con rắn rất dài dài xanh lè uống lượng quanh nhánh cây, cũng không thể dự nỗi chính bình tĩnh nữa, ngươi đứng qua đây đừng qua ta sợ nhất rắn nha.

Tựa hồ rắn nhỏ nghe hiểu tiếng người dạng chậm rãi bò về từ văn

Không muốn không muốn, thân thể lão đảo mất căn bằng cánh tay nắm lấy nhánh cây một tiếng răng rắc, liền trước xuống cũng tiếng hét thảm ngã trực tiếp xuống đất.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.