Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

trò đùa vui

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

sáng sớm như thường thường thức dậy khi chuẩn bị 1 vài thứ đồ, liền đã chạy đến tựu quán chạy đến nơi ngày đầu tiên đi làm tửu quán, lúc gặp được chu kỳ hắn chỉ nhìn từ văn miễn cười đem hắn vào trong.

chu kỳ giới thiệu hắn cho mấy tên hoả kế có mấy người trong tửu lâu trên mặt bọn họ lộ ra vẻ khó chịu, nghe xong không chú ý liền quay đầu đi làm việc chính mình.

Lại là người thân rồi

Ngày đầu làm việc vô cùng khó khăn do thân hình nhỏ bé mỗi lần chỉ có thể bưng được ít đồ, hơn nữa có mấy người không thích hắn trong quán nên cũng cố ý khó dễ nhưng thường đưa chân ra chắn đường.tuy vậy hắn cũng không bận tâm cho lắm đạp cho mấy cái liền thôi.

Thời gian cứ thế bình yên trôi qua công việc sáng đi chiều về, không khác gì khi đi làm văn phòng nhân viên là khác với sản phẩm ăn tiền à

Sánh đó như bao ngày bình thường nhưng mà khác lạ chỗ là, hắn làm xong cũng không có trở về như bình thường.

lần theo ký ức đi đến trước cửa ngôi nhà ở ngoài nhìn vào đã thấy điểm khác biệt xa ngay xa hoa lộng lẫy, không nói hoa rất là giàu có đầy là nhà của nữ hài gọi thanh thanh kia

'ngươi' hỏi vì sao hắn đến đây sao, rất hiển nhiên hắn cũng không muốn cả ngày làm cái chân chạy nhất định phải tìm cho chính công việc nhàng nhã hơn.

như ký ức thì nữ hài thanh thanh này không chỉ giàu có mà còn rất được gia đình yêu thương chính là tiểu thư đó..

trong đầu bắt đầu nảy ra kế hoạch muốn nhân lúc nàng còn chưa lớn mà xin chân vào ở rể nghĩ tới đây thôi hắn bất giác nở ra nụ cười, nhớ đến có vị cao nhân kiếp trước từng nói không làm muốn có ăn .... Hắn không cho là đúng tương lai điều phải nhờ đến thê lương tử rồi.

bước đến gõ cửa vài chính sửa lại y phục cái khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hiểu chuyện

không lâu đã có giọng chuyền đến, tới đây ngay a, cánh cửa chậm rãi mở ra đi ra là cái trung niên nhân hắn đi ra về sau nhìn quanh những không một bóng ai, gã cầu mày thầm nghĩ kẻ nào đến phá nữa.

Lúc này giọng nói vang lên bên cạnh, ta ở đây ở đây

trung nhiên nhân cuối đầu xuống thì phát hiện tiểu hài không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh rồi Hơi miễn cười, hài tử ngươi có việc gì.

theo khe cửa nhìn vào bên trong như không phát hiện bóng dáng nữ hài, thuận miệng đáp ta ta là bạn của thanh thanh trước kia nàng ấy bảo ta, nào rảnh đến tìm nàng tâm sự .

Trung niên nhân hơi kinh ngạc nói tiểu thanh nói với như vậy sao, trong đầu hắn nhờ là thanh thanh rất ít khi ra ngoài cờ mà

khuôn mặt hắn không chút giả trân nói đúng nàng bảo ta như thế đó còn biểu thị chính mình muốn đi.

ngươi chờ ta 1,1 lát sau đó liền quay đầu đi vào lúc này ở giữa sân đang có nữ hài đang vui vẻ chơi đùa cùng mấy con cá trong hồ nước tiểu ngư mau lên đây.

Bên ngoài chạy đến trung niên nhân nữ hài nhìn trung niên nhân thì vui vẻ nói nhất thúc

Trung niên nhìn nàng, tiểu thanh bên ngoài có bạn ngươi đang chờ ngươi mau ra ngoài xem xem.

Tiểu thanh đang chơi đùa cùng mấy con tiểu cá nhỏ dưới ao thì *nghe được lời nhất thúc nói nàng nghĩ đến chắc là tiểu lục đến tìm mình, đến liền đứng dậy hí hửng nhanh chân chạy ra ngoài trước khi đi khẽ quay đầu thúc thúc ngài nhớ không được nói phụ thân ta

được rồi về sớm đấy nếu không ta cũng giúp ngươi đâu.

nữ hài vui vẻ chạy ra cửa lúc nhìn thấy từ văn thời điểm đặc biệt là khuôn tươi cười của hắn làm nàng trong lòng dân lên sợ hãi bất an.

cho dù tiểu hài tử trước mắt ngây thơ như vậy không giống như làm gì, nhưng trực giác khuyên nàng tránh xa hắn ra nếu không thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Nàng rất ghét ánh từ hắn nhìn như vậy, nên thấy từ văn nàng cũng không do dự quay người muốn trở lại vào nhà

đột nhiên cảm giác thứ nắm lại chính mình tay, bị dữ nàng lại quay đầu liền thấy khuôn mặt hắn cười điều này càng làm lòng nàng sợ hãi

Từ văn cố kéo đến gương mặt điều đỏ, nữ hài chúng ta đi chơi nha những mà có vẻ như sức nàng khỏe hơi hắn 1 tay nắm lấy cánh cửa kéo bất động.

khuôn mặt nữ hài lúc này trang đầy nước mắt mau bỏ ta ra, sau đó trong miệng phát ra hét lên thúc thúc cứu ta cưu thanh nhi a...

Thế nào làm hắn hơi bối rối vốn chỉ muốn đến rủ nàng đi chơi, nhân lúc còn nhỏ bồi dưỡng tình cảm làm con rể, nào ngờ chưa làm gì liền hét thế này, như không đến ý nghĩa đến sau đó hắn đứt khoắt bỏ chạy

Khi trung niên nhân đi ra thời điểm chỉ tiểu hài chạy đến ôm hắn khóc đầy mặt là sợ hãi

trung niên nghiêm mặt chuyện gì xảy ra thì nàng chỉ im lặng bởi vì uyển nhi cũng không biết mình khóc vì điều gì tên kia rất đáng sợ nhà.

Mà từ văn cũng thành công gieo xuống nàng nổi sợ hãi với hắn dần dần sinh trưởng.

Thời gian cứ trôi hắn cứ bình đạm qua.

ở tựu lâu làm việc ở nơi này, đôi lúc bọn tiểu nhị cũng rủ nhau uống rượu hắn cũng muốn uống như bị bọn khinh thường.

Ngươi cái tiểu hài uống được gì hả, cả đám điều bất cười hè hè

Hừ ta để các nhìn xem cái gì vạn chén không say nhưng nói rất hay vừa chỉ mới uống được nữa ly đã ngục xuống bàn.

tuy khá mất mặt như cũng vì vậy khoản cách của hắn cùng mấy tên tiểu nhi trong tửu quán dần vậy mà trở nên thân thiết.

Đôi lúc mà cuộc sống trôi vô cùng nhành nhã cùng nhàm chán hắn sẽ nhớ về truyện kiếp trước nhớ tới nhỏ hắn cũng có rất nhiều bạn bè nhưng dần lớn lên thời gian trôi qua tất cả đã điều là những ký ức, hoài niệm về hoài niệm dù cho như vậy cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

sáng thức làm chân chạy tối về ngủ ngon lành

đối lúc còn có rãnh rỗi đi ngắm nữ hài thanh thanh do lần trước hiểu lầm đi

Thanh thanh mỗi khi rời nhà điều nhìn trước sau ở bên còn người theo sau..

hắn cũng triệt để từ bỏ ý tưởng đi ở rể cố gắng làm việc mà thôi cuộc sống thoải mái vì một tương lai tươi sáng hơn

Vốn tưởng đời hắn cứ như bình yên trôi qua như mà thứ thay đổi cuộc đời hắn đến rồi.

bữa nay bên trong tửu quán khá an nhàng vì khách nhân điều đã ra về, đám tiểu nhị dần tụ tập bất đầu bàn chuyện

*a bác ngươi biết chuyện gì chưa, một tên lùn tay cầm lấy một cái bánh bỏ vào miệng nhai, *lại chuyện gì, ta nói ngươi đúng là tin tức chậm

*ngươi biết tên thư sinh lý hàm sao?biết biết!

gã đó ngày hôm trở về nghe nói còn thi đậu tú tài a

*cái gì! nam tử đang nhai bánh trực tiếp phun ra ngươi nói cái tên suốt ngày ở trong nhà kìa à?

*đúng đúng chính hắn, nghe nói còn có vị đại nhân chú ý đến muốn đem con gái mình gả cho, hai thật là tại sao tại sao không phải là ta

*nam tử lộ ra vẻ hâm mộ nha không chỉ có công danh trên người áo cơm không lo, còn có được thê tử, nếu là ta hai

mặt lùn khinh thường, mặt ngươi mà muốn có vợ chỉ có ai ngốc mới gả con gái cho ngươi.

*động tác đang ăn của hán tử dừng lại lùn tịt ta thấy hôm ngươi chán sống rồi?

*mặt lùn lại khinh thường đến đến có ngon đánh ta .

A à hắn bên này ngồi nghe cũng mộng, hắn nghe được thứ gì đó tú tài mỹ nữ áo cơm không lo

Đi đến bên cạnh hai nam tử chuẩn bị đánh nhau, từ văn nhẹ giọng đại đại ca!

Đại hán đang muốn cho cái này lùn tịt một bài học nghe được từ văn gọi mình gả quay đầu lại

Ta muốn hỏi cái gì là tú tài cái gì lại thi các ngươi nói ta không hiểu gì?

Đại hán buông xuống chiếc ghế trên tay hắn cũng không có tức giận khi bị từ văn hỏi, gả liết mắt qua cái kia lùn tịt đã thủ thế tựa hồ có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Đại hán khinh thường hừ coi như hôm nay tha cho ngươi, quay lại từ văn gả nhẹ cầm lên cánh bánh tiếp tục nhai, nhẹ nhàng giải thích.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.