Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống đang buồn xuyên qua giống tổng tài như là tài gì chứ không phải tổng tài

Tiểu thuyết gốc · 3614 chữ

Hà yên trấn nằm bên trong vẫy núi nhỏ gần thanh vân thành nơi này vô cùng ít bóng dáng người thường có hổ xinh qua lại bên ngôi nhà nhỏ, lúc này một đứa tiểu hài thân thể co rút nằm trên đầu giường thân thể nhỏ bé không ngừng co gật đôi mắt run rẩy khẽ động đậy a chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt nó là khuôn cảnh xa lạ vô cùng, đang lúc tiêu hài còn đang mơ mang ta ổ điện đâu hơi tê tê nha, vừa mới tỉnh dậy nó quanh đầu bốn hướng như không phát hiện ai thứ nhìn được điều tường đất cùng với vật dụng kỳ lạ.

Theo bản năng nó vô ý dơ tay lên ôm đầu chính mình, như rồi lại bất chợt ngẩn ra.

Tầm mắt nó cánh tay nhỏ bé trắng nõn tựa hồ giống sữa đồng dạng, tay ai "đây là tay ta sao có lẽ đang nằm mơ khẽ vỗ vào đầu mình vài chục cái cảm giác đau đớn chuyền đến ngay lập tức khiến nó toát mồ hôi lạnh.

Hắn mộng

"Từ giường gỗ đứng dậy bước chân chậm rì rì ra ngoài bên ngoài, ở ngoài khuôn cảnh vô cùng khắc lạ

giống như phim cổ trang truyền hình ấy hiện giờ lại hiện gõ gõ trước mắt tiểu hài.

Nhìn một vòng phát hiện trước cửa có một cái vạ nước chính là vạ nước.

hắn liền đưa đầu mình vào trong nhìn xem dưới nước phản chiếu gương mặt xa lạ làng da tái nhợt, đôi mắt ngược lại nhỏ ở trong lại làm cho ngươi thấy rất dáng yêu.

ta ngốc hình ảnh phản chiếu trong màng nước là ta sao, thanh tú trên nét mặt, đôi mắt vô cùng sáng rất sáng.

Nhưng có vẻ thân thể lại có phần gày gò tựa hồ như đói lâu ngày gay nên đây là ai

Đang lúc này rất nhiều dấu hỏi hiện lên trong đầu ta là ai ta ở đâu??

Đột nhiên đầu hắn như bị ai đánh đồng dạng từng cơn đau đớn kéo đến, tiểu hài ôm đầu lăn ra đất từng cơn đau làm chết đi sống lại như rồi cơn đau đến cũng nhanh đi cũng càng nhanh hơn.

từ trên đất đứng dậy đôi mắt tiểu hài lộ ra vẻ khó tin a đây, cái gì rồi loạt trí nhớ vừa tràng vào đầu làm cho hắn không thể tiếp thu được.

Sao giống như chuyện ngôn tình hắn đọc như vậy xuyên đến một thời giới khác theo ký nhớ biết được nơi này gọi" vương triều đại bác" nhất đại vương triều.

Thứ làm hắn kiếp sợ lại vì sao mình xuyên qua, rõ ràng hắn chỉ muốn thí nhiệm tí thôi hơn nữa còn cha mẹ nữa, quà vừa mua quà cho bạn gái còn chưa tặng nữa, nhớ đến đây không khỏi làm lòng hắn đau vô cùng.

Thế mà xuyên qua "cái này cái này, khẽ lắc đầu hắn xuyên qua giống như tiểu thuyết trên mạng internet nghĩ đến cũng không quá tệ không cần đi làm nhưng công việc nhàm chán đó nữa nhớ gương mặt mập như heo của tên quản lý, hắn lại hận đến không cho đối phương một cước rồi.

Những mà có vẻ đời này của mình không được tốt cho lắm đi.

Chủ nhân cổ thân thể này gọi từ văn "hoá

đời này tiểu hài từ văn vốn có gia đình khá hạnh phúc, đó là trước kia bây giờ phải là rất thảm họa ..-..

truyện bắt đầu phải kể từ tiểu hài từ văn lên 7 tuổi ngày 7 tháng âm 7 năm đó

Như bao đứa nhỏ khác làm việc một tiểu hài nên làm ra ngoài sân nắng bùn nè, nhưng rồi đột nhiên một ngày chính mình mắc căng bệnh kỳ quái, nói là kỳ quái là cứ cách mỗi năm mùa đông hắn toàn thân đau nhức vô cùng sống không bằng chết nói lại là vô cùng là đau đớn phải uống thuốc trừ cơm thôi.

Sao lại vậy.

Lúc phụ thân kịp phát giác thì vội vàng mang tiểu hài đưa đến gặp đại phu lang, kiểm tra đại phu bảo rằng chỉ cần uống thuốc mà lão kê thường xuyên uống, bệnh ắt sẽ tự khỏi vì để có tiền mà phụ thân mạo hiểm vào rừng thế là một đi không trở rồi...

Mẫu thân của hắn sao, có hai mảnh ức khó quên nhất trong lòng tiểu hài dần dần nổi lên

8 tuổi năm đó! Ngày 7 âm tháng 7 2024 năm đó

Trước cửa yên hà trấn, từng hàng cây lung lây xào xạc có chiếc xe ngựa đậu ở đấy vẽ bề ngoài khá xịn mịn chỉ còn thiếu đính kim cương lên nữa.

giọng nói hiền hòa vang lên, Văn nhi ngươi nhất định phải nghe lời chu bá bá biết không hả.

Xuất hiện trước mặt một vị nữ tử xinh đẹp, tuy rằng không phấn son nhưng vẫn đẹp đến khiến những người nhìn đến nàng cũng khiến người có loại khó mà quên được trong lòng nàng ôm cái hài tử mủn miễn

*tiểu hài gương mặt non nớt trên mũi còn chảy xuống nước mũi lòng thòng, nó bật bẹp mẩu thân người nhất định phải mua cho ta màng thầu thật nhiều màng thầu.

a văn rất thích ăn màng thầu.

Nữ nhân khẽ vuốt đầu tiểu hài miễn cười được mẩu thân nhất định mua cho ngươi đặt tiểu hài xuống nhìn đến nàng cũng không có nói tiếp, trực tiếp bước lên xe ngựa nàng vén lên rèm cửa nhìn đến tiểu bên ngoài khẽ vẫy tay với nó.

Dưới ánh nắng sáng sớm chiến xe ngựa dần biến mất, đem theo thân ảnh mẩu thân nó rồi.

Tiểu hài đứng ở cửa trấn nhìn chính mẫu thân mình, trong đầu tiểu hài nghỉ khi nào mẫu thân mình trở về mua cho nó màng thầu, xong rồi rất rất lâu rồi hắn nó vẫn chưa nhìn đến thân ảnh kia lần nào nữa.

Haha

ký ức của mẫu thân ngừng lại ngày hôm đó hình ảnh mờ hồ trong đầu khiến cho không thể nào nhớ lại gương mặt chính là rất xinh đẹp thôi.

.

Không quan trọng điều cần thiết là cái bụng đói đang cồn cào, sờ vào bụng mình nghĩ đến đây hắn đi đến trên đường, trên con đường toàn bộ điều không bóng người tựa hồ điều bốc hơi hết đi.

Con đường xa lạ lại quên thuộc mang đến cho hắn cảm giác khó tả, đi có chút rén đến ngần cuối đường cuối cùng cũng nghe được tiếng nô đùa vui vẻ tiêu hài chuyền vào tai

"vương phi ngươi không thể nào làm như vậy được... ư ưm đúng vậy nha

Mau mau trả ta!

Trước mắt là cảnh tượng cả đám tiểu hài đang chơi lò cò a khá vui vẻ, có điều hình như còn đang cãi nhau .

trong đó một nữ hài khuôn mặt tinh xảo, chỉ vào mặt nam hài ta nói ngươi như vậy là ăn gian chính là ăn gian có biết sao.

"nam hài ủy khuất ngươi không phải trước khi chơi liền giao như vậy còn gì giờ lại đổi ý nha.

*nữ hài nhìn quanh cả đám, giọng có chút tức giận ai nghe nói như vậy đám người điều vô ý lui lại có vẻ như đám con nít khá sợ cái này tiểu cô nương.

*Nữ hài có vẻ đắc ý sao nào ta nói ngươi sai chính là như vậy.

*"nữ hài gọi là (kém đưa hấu) tiểu lục nhi là một cái tiểu hài sống ở yên hà trấn cũng từng là bạn thân của từ văn, từ xa đi đến liền bị đám tiểu hài có 4 người hai nam hai nữ chú ý đến.

*có 1 cái tiểu hài nhìn đến từ văn kinh hô đó không phải a văn sao, nghe đến lời tiểu hài bên cạnh cũng nhau quay đầu nhìn lại.

Nữ hài có hơi nghi hoặc, không phải chu bá bá nói hắn bị bệnh không thể ra ngoài được bảo chúng ta không đến làm phiền hắn còn gì nữa.

Ta không có ăn gian mà.

" Đám người điều nhìn chằm chú thân ảnh của từ văn mấy tiểu hài này ở yên hà trấn hơi lớn cũng chỉ như vậy, nên ai cũng biết mặt nhau cả.

Đi đến gần đã khiến tiểu hài vọi vàng né xa ra, tựa hồ nổi sợ đối với hắn hơn cả nữ hài nữa

Nữ hài tên gọi tiểu lục lúc nhìn thấy từ văn đến cũng có chút kinh ngạc, không phải gì khác kể từ khi mẩu thân của từ văn bỏ đi.

Phụ thân nàng đã từng đến qua vài lần còn dẫn nàng theo cạnh muốn nhận hắn về, như nào ngờ dù nói thế nào nó cũng không nghe.

về sau vì mẫu thân biết chuyện này đã nổi giận lôi đình còn vì vậy mà đánh phụ thân một trận, về sau còn không cho phép phụ thân giúp đỡ nó nữa. theo như nàng biết thông thường tiểu tử này luôn luôn ở trong nhà như bị tự kỷ sao.

vì sao ra đây a ấn tượng đối tiểu hài a văn là khá sâu đậm .

tiểu lục lộ nụ cười vui vẻ, a văn hôm nay ngươi không ở nhà vì sao liền chạy đến đây nhìn thân thể của ngươi vẫn khỏe sao

hắn hơi suy nghĩ 1 hồi mới nhớ ra nữ hài này là ai nha tốt ta rất tốt ...

Nhân cơ hội hắn đem chính mình nghi hoặc nói ra uyển nhi ngươi biết người trong trấn đi đâu hết rồi, sao vắng vẻ vậy

Ngươi nói bọn họ sao nữ hài lộ ra vẻ khó chịu hôm nay là ngày đại thọ vương lão a tất cả bọn họ điều đến đó.

Hắn nghe được như thế hơi hiếu kỳ thế vì các ngươi còn ở đây không đến đó ăn ngon một bữa nha

Tiểu hài má hời phồng lên Hừ, ngươi nghĩ chúng ta không muốn đến sao đúng đúng ở còn có mấy cái tiểu hài phụ họa

là do phu thân sợ chúng ta gây sự, phiền lão nhân gia ngài ấy mất vui

thế là đuổi bọn ta .

đôi mắt hắn phát sáng lên, đúng lúc cái bụng chính mình đang đói nhìn mấy cái tiểu hài vì bất mãn mà nên mặt điều khó chịu trợn mắt

Nở ra mụ cười xấu nhất, mà chính mình có a các ngươi có đi ăn no 1 bữa không ta có cách

Nghe nói đến ăn ngon cả đám điều không chúc chống cự nào mà điều hô bọn ta muốn

cả đám tụm đầu kể cả tiểu lục cũng bị kéo vào trong, cac ngươi chút nữa như này nghe làm như nay như này, được sao cứ tin ta...

Ở cửa nhà Vương lão gia lúc này người ra vào không dứt tiếng cười nói sang sản.

Chúc mừng chúc mừng vương đại thọ a!

Năm sau đúng là đứng mời ta nữa

lão gia cảm tạ các vị đến tham gia, vương gia vui vẻ không ngừng cảm tạ.

Mặc cho một số mặt người khó chịu

Trong sân nhà là rất nhiều đồ ăn đặc trên bàn rất nhiều món ăn xa hoa thịt xào chua cay.., những người đi đến ít nhiều điều tặng lễ vật làm cho trên niết mặt Vương lão gia không giấu nổi vui mừng, lúc hắn đang nói chuyện vui vẻ thì

ở ngoài có dám nhóc con đang thập thò ở bức tường một con cào cào nhảy qua.

 văn đại ca chúng ta rất sợ a!

Các ngươi cứ nghe theo lời ta là được

ừm đó hắn nhân lúc ai không chú ý đi đến lẻn đến một bên cửa

Hướng tay về phía sau ra hiệu lên!!

ở trong rất náo nhiệt thì lúc này đột nhiên ngoài vang lên tiếng hét sợ hãi của nữ hài

a thanh người mau tỉnh dậy a thanh, mau gọi người đi tiếng hét thất thanh của nữ hài làm mấy cái lão đầu đang cầm ly rượu trên hơi ngẩn ra.

Vội vàng bỏ xuống chạy ra ngoài xem xét như khi ra bên ngoài nào có ai, hư lạnh một tiếng là ai đừng để ta biết tiêu hài nhà ai nháo nếu không.

tất cả điều quất tay áo bỏ lại vào bên trong sân.

 # mấy cái lão đầu tử ngồi trở lại bàn đã đưa đũa lên chuẩn bị nhấp nhám mỹ thực

Nhưng dơ lên đến lại phát hiện lúc trước trên bàn đồ ăn sớm biến mất, ngay cả con gà trên bàn cũng không cánh mà bay rồi, à có cánh

Này lão đầu nhà ngươi có phải nhân lúc chúng ta ra ngoài ăn vụng rồi không, là ngươi ăn hay không, ta thấy là ngươi mới là.

Một vị cao tuổi lão nhân hướng về một người nhỏ bé mà chất vấn, cả hai cải nhau lên sau đó không ai phục ai tên Vương bác nhà ngươi

hôm nay ngươi đừng trách ta, cầm lấy cây quẻ trượng đánh về phai ngươi kia một lúc trực tiếp đánh rơi. Xuống

khiến cho mọi người rối loạn không thôi, mấy ngươi bên cạnh vọi vàng chạy đến cang ngăn

ở nhà lão Vương không xa trên 1 cây dưới góc cây là 1 đám tiểu hài vay quanh nam hài.

từ từ thôi tất các ngươi điều có phần, hắn men đồ ăn đắc đến gốc cây ta chia như vậy.

ánh mắt đảo đảo ừm hay là chúng ta chơi trò chơi đi ai thắng liền được ăn nhiều

Mấy tiểu hài hiếu kỳ là trò gì.

Hắn đưa ra bàng tay bốn ngón của mình nói chơi trắng đen nha mặt dưới là trắng mặt trên là đen.

4 người chúng ta cùng nhau ra nếu chùng mặt được ăn trước thấy thế nào

Có giọng nói vang lên ta thấy vậy không công bằng, hắn ngẩn đầu nhìn thấy cái tiểu hài nay ánh mắt làm giọng nữ hài dần nhỏ lại, được chơi mấy tiểu hài khác điều vô cùng thích thú

Trước khi chơi hắn kéo lấy nam hài đến một bên nói nhỏ vào tai đối phương nghe ta tiểu kịt lát nữa ngươi nhất định phải ra mặt đen cứ tin ta nhất định được ăn gà.

1 2 3

nhìn mấy đứa tiểu hài ngơ ngác hắn hơi ngượng ngùng cầm lên con gà a, các ngươi cứ chia đi ta ăn thứ nay là được chứ.

Có tiểu hài không phục ngươi đưa vào đâu ăn nhiều hơn chúng ta

Hắn chỉ cười nhạt ta thắng đưa vào chính là ta lớn hơn ngươi được sau, đợi khi nào các ngươi lớn hơn ta đi rồi tính.

do sinh ra trước vài năm nên so với mấy cái tiểu hài này cũng coi là lớn rồi.

Miệng đầy dầu mỡ tiểu hài nói a văn ca ca ngươi thật lợi hại a đúng vậy . Không biết từ lúc nào đã thành ca ca

Cầm trên tay nguyên con gà hắn không hề ăn đưa nó lục nhi

Nữ hài nhìn đến ngươi thật cho ta, nàng nhận được gật đầu hắn, nữ hài cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy, không chú ý đến nụ cười nham hiểm của hắn...........

lại đưa ánh mắt đến nữ hài ngồi bên cạnh tiểu lục , nữ hài kìa ăn vô cùng chậm đây không phải là điều làm người chú ý đến

là gương mặt nữ hài trắng nõn a da thịt kia trong lòng hắn dần nảy ra ý tưởng theo như trí nhớ của cổ thân thể.

nữ hài gọi là thanh thanh là con gái duy nhất của phú hộ ở yên hà trấn vì là duy nhất nên cũng coi được yêu thương .nở ra nụ cười quái dị"kaka

Nữ hài đang ăn vui vẻ đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo truyền đến, ngẩn đầu lên liền thấy ánh mắt xanh của tiểu hài, nàng liền sợ hãi làm rơi mảnh thịt trong tay.

Tiểu thanh thanh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ngươi nào như vậy

tiểu lục ở bên cạnh chú ý phản ứng của thanh thanh liền nghi hoặc hỏi tiểu thanh ngươi không sao chứ

nữ hài lắc lư đầu nhỏ " ta ta không sao, chỉ là liếc đến từ văn ánh mắt tràng đầy sợ hãi

"tiểu lục ở bên cạnh nhìn qua cũng không để ý đến kỳ quái nữ hài dù sao đi ăn vẫn quan trọng hơn

thu hồi mình ánh mắt trong lòng đầu bắt đầu suy nghỉ đến thật đẹp, tuy rằng bụng của hắn vẫn đang kêu không ngừng

Việc cần thiết bây giờ đó chính là

Tìm cho chính mình nơi sống không thể cứ như sớm muộn gì cũng chết đói đi....

ta thật quá khổ rồi.

Đưa ánh mắt tới tiểu lục, phụ thân nàng nhớ không lầm nhà có nàng có tựu quán ở giữa trấn thì phải, hơn nữa trước kia cha hắn cùng là với phụ thân nàng là bạn với nhau miện tình xưa nên nhận rất nhiều lần chiếu cố.

Chính mình lúc trước bướng bỉnh liền không chịu theo, nếu không có khoải mái mà sống nghỉ đến đây cảm thấy mình trước kia thật ngốc.

Lục nhi a ta có chuyện muốn tìm chu bá bá lát nữa ngươi dẫn ta đến gặp chu bá bá được sao.

Tiểu lục nhi cũng không nghĩ nhiều mà tuy ý đáp được, lát nữa liền mang ngươi đi.

ăn xong bữa sáng ngon miệng cảm đám điều trở về chính mình nhà, còn tiểu lục mang theo hắn đi đến nhà nàng

tửu quán nhà nàng rất đông khách đến ăn uống rượu rất nhiều ra vào tấp nập, Đi đến ở ngoài đã có tiếng huyên náo của nhiều ngươi chuyền đến tai

*nè Bật bác ngươi nghe gì chưa.

**Nam tử nghi hoặc biết chuyện gì là biết chuyện gì, trên tay nhất ly rượu giọng của hắn cũng đã có chút say.

*hừ ngươi đúng là, thôi ngươi biết nhà trương lão nàng dâu đi nàng dâu trương đại sao ta nghe nói nàng ta rất xinh đẹp đi mấy hôm trước hình như còn sinh ra hài tử thì phải lại..

Đúng đúng ngươi biết sao ta lúc đó cũng nhìn qua vậy mà không có chúc nào giống trương đại, ta thấy nó quá 8 phần là giống(ngươi)lão hàng xóm vương bá rồi

Hai ngươi đi qua nhóm thực khách đang say xưa trò chuyện

đi đến bên trong bếp ở trong nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc thô sơ trên cầm lấy thìa đang bật biểu làm thức ăn.

*nhanh lên hoả tử ngươi sao vẫn còn rọt cái đó nha

Điểm đáng chú ý là một vị đại hán cao to khuôn hung hãng nhìn thấy có người đến đã quay đầu tới phát hiện thấy là nữ nhi cùng với từ văn đi đến hắn hơi nhạc nhiên

nam tử gọi là chu kỳ là một cái đại hán bưu hản sợ vợ, từ nhi sao ngươi đến

thấy biểu hiện của nam tử từ văn trong lòng thở phào như vẫn chấp tay chu bá bá tốt

Chu kỳ đem chính mình đồ trên tay để sang bên cạnh lấy một chiếc khăn chùi chùi tay mau mau ra ngoài nói chuyện à.

hoả tử giúp ta nấu cái này chỉ tay vào chỗ chính mình đứng tên kia đã vội thế chỗ.

Ba người ngồi ở cái bàn tròn

Chu kỳ nhìn đến tiểu hài trong lòng lại rất ấy náy, do thê tử ở nhà đã cánh cáo hắn nên gì vậy cũng không giúp đỡ gì nhiều, tiểu văn hôm ngươi sao lại chỗ chu bá bá ..

Tiểu hài lộ ra vẻ ảo não chu bá bá từ văn có một chuyện muốn cầu xin ngươi trên gương non nớt hiện lên vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

Chu kỳ cười lớn nói ta chỉ sợ ngươi không có yêu cầu ta hứa mẫu thân ngươi như vẫn chưa làm gì.

Hắn hơi ngượng ngùng chú bá bá đã giúp đỡ rất nhiều rồi, ta chỉ xin ngài có thể để ta ở chỗ người làm một cái chân chạy sao.

Nghe được như thế chu kỳ trầm ngăm 1 lát nhìn từ văn thân thể ngươi thế nào ta chỉ sợ

Biết được câu trả lời gã lộ ra vẻ cười.

Vui mừng a bệnh sao chỉ là bình thường thôi ngài không cần phải bận tâm.

Nam tử hơi bất ngờ hắn biết bệnh của tiểu hài nào chỉ là đau tí mà thôi a như trên gương nam hài không có vẻ gì, được ngày mai đến chỗ ta làm

ngươi chỉ cần làm ít việc có thể làm được chú bá bá cũng trả ngươi tiền

#

tiểu lục ở bên biểu môi hừ các ngươi xong chưa ta phải về đây, nàng không quan tâm tới việc gì khác chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.